Cô giáo Khương sững sờ, tỏ rõ vẻ hoang mang nhìn chằm chằm Thụy Thụy, không hiểu sao, lại nhìn về phía Sở Từ: "Thụy Thụy à, cô giáo bị làm sao hả? Có thể là khi cô giáo đi đường thì bị thương, giờ cô giáo liền đi đến bệnh viện, Thụy Thụy đừng sợ mà, cô giáo sẽ trở về rất nhanh thôi, cô giáo sẽ nhanh chữa khỏi bệnh rồi về tiếp tục dạy con học nha!"
Nói xong, cô giáo Khương ôm lấy sách vở muốn rời đi.
Sở Từ không nhịn được thở dài, nhẹ giọng nói:
"Cô giáo Khương, xin hãy đối mặt với hiện thực đi!"
Cơ thể cô Khương khựng lại, bất động hồi lâu, từ từ lấy lại tinh thần, cô ấy miễn cưỡng cười cợt, nói: "Tôi không hiểu ý của cô!"
"Không! Cô rõ ràng là biết rồi! Đã lâu như vậy rồi, cô nên đối mặt hiện thực đi, cả cô và tôi đều rất rõ, con người bị thương nghiêm trọng đến như thế không thể chạy đi chạy lại dạy học như vậy được, sở dĩ cô có thể tới đây, là vì căn bản cô đã không còn là người!"
"Không! Không! Cô nói bậy!" cô giáo Khương nói xong, mặt mày giận dữ nói tiếp: "Tôi không hiểu tại sao cô nói như vậy với tôi! Tôi cho cô biết, tôi là giáo viên, dạy học là chức trách của tôi! Tôi còn một học sinh cần dạy nữa, giờ phải tới đó, không so đo với cô nữa, hi vọng cô chớ nói nhảm!"
Nói xong, Khương lão sư ôm sách vở chạy đi. Sở Từ gỡ trâm gài tóc trên đầu xuống, liền muốn cùng đi ra ngoài, Mắt To nhanh chóng ngăn cản cô, không hiểu hỏi: "Sở Từ, cô và Thụy Thụy nói chuyện với ai vậy? Tôi có thấy ai đâu?"
Sở Từ không nói gì, chạy đuổi theo cô giáo Khương rời khỏi chỗ này, cô giáo Khương chạy ra khỏi cửa nhà Thụy Thụy dọc theo đường cái đi về phía đông, Sở Từ chạy theo, thấy cô giáo Khương, rất nhanh, đã chạy đến một giao lộ, Sở Từ chạy theo cô ấy, liền thấy cô giáo Khương chuyển hướng, hướng về một bờ sông hẻo lánh, vì chỗ này gần giao lộ cao tốc, nên cực kỳ hẻo lánh, nhìn lại một chút, xung quanh không có ai cả.
Sở Từ cau mày: "Cô giáo Khương, chờ chút!"
Khương lão sư giật mình, liên tục lắc đầu: "Không, tôi nhất định phải nhanh lên một chút, nếu không tôi sẽ không thể đuổi kịp xe về nhà, cô biết đấy, con đường này rất hay kẹt xe, toàn kẹt xe. . ."
Cô ấy vẫn lắc đầu, cằn nhằn linh tinh gì đó, Sở Từ ở sau lưng cô ấy, thấy cô đi tới dưới một cây đại thụ, mà dưới cây đại thụ này, có một chiếc xe biến dạng do va chạm, chiếc xe này bị va chạm rất mạnh, khiến mặt kính đằng trước của xe bị vỡ vụn.
"Cô xem, nơi này toàn bị kẹt xe, có một chiếc xe chắn ngang ở đây, tôi không qua được."
Cô ấy nhắc lại câu nói này nhiều lần.
Sở Từ theo sau, nhìn kỹ chiếc xe buýt đường dài, nhẹ giọng hỏi: "Chỗ này kẹt xe như vậy, tại sao cô không thử lên trước xem có chuyện gì?"
"Xem sao? Sao tôi lại phải lên xem chứ? Nơi này kẹt xe, nhưng không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ hi vọng không kẹt xe nữa, để tôi sớm đi qua được, sớm về nhà một chút, để hằng ngày tôi không phải đi học muộn nữa." nói xong, cô giáo Khương nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng nói: "Chỉ còn nửa tiếng, là đến giờ phải dạy cho đứa bé kia, tôi phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ không kịp dạy mất."
Cô đang muốn đi, lại bị Sở Từ một phát bắt được.
Nói bắt được cũng không phải, vì ma không có thực thể, chỉ là Sở Từ dùng bùa chú làm cho cô ấy hiện hình, giữ cô ấy lại.
"Cô giáo Khương, xem qua một chút rồi đi cũng không muộn!" Nói xong, Sở Từ kéo cô ấy đi về hướng xe buýt đường dài, cô giáo Khương hơi khượng lại, liên tục lắc đầu, tức giận nói: "Tôi không đi! Tôi không đi! Sao tôi lại phải xem kẹt xe chứ? Tôi chỉ muốn nhanh về nhà một chút thôi!"
Cô ấy muốn tránh, Sở Từ ngăn cản cô ấy, trầm giọng nói: "Cô nhất định phải đi! Nhất định phải đối mặt hiện thực!"
Nói xong, cô đẩy cô ấy một cái, bị đẩy một cái, cô giáo Khương ngã xuống trước mui xe, cô ấy cảm thấy kỳ quái, thân thể của cô lúc nào nhẹ như vậy sao, sao chỉ đẩy nhẹ có một cái lại có thể tiến xa đến vậy? Còn nói, chỗ cô ngã xuống có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, nhưng không cảm thấy đau một chút nào, cô ấy nhớ tới, vốn dĩ cô ấy rất sợ đau, mỗi lần bị đau một chút thôi đều không chịu được.
Cô giáo Khương từ từ ngẩng đầu lên.
Mặt kính trước xe đã vỡ vụn, chỗ tài xế ngồi cũng không có ai. Cô giáo Khương ngẩn ra, theo bản năng bò lên hướng về chỗ tài xế ngồi, để nhìn. Cái nhìn này, làm cho cô sợ đến hét rầm lên.
"A! Không! Không thể! Cái kia không phải tôi!"
Cô ấy nhìn thấy chính mình, bên trong con ngươi bị mảnh vỡ thủy tinh cắm vào, da đầu bị xé toạc ra, cả người đầy máu, trên mặt còn cả máu đã khô, con mắt của cô ấy, mở rất lớn, như là chết không nhắm mắt vậy, trừng mắt hung tợn nhìn về phía xa, hay do mảnh kiếng bể cắm trên con ngươi, làm cho tướng mạo của cô ấy trông cực kỳ khủng khiếp.
Cô giáo Khương sợ đến gào rít, vẫn không thể chấp nhận hiện thực.
"Không thể nào là tôi được! Không phải tôi đâu!"
Sở Từ thở dài, cô giáo Khương rõ ràng là chết rồi nhưng lại không biết mình đã chết, hay vì thi thể của cô không có ai đến xử lý, nên tới tận bây giờ cô ấy vẫn không xác thực được, vẫn cứ loay hoay trong suy nghĩ của chính mình, không thoát ra được, mà trước khi chết, cô ấy vẫn cứ nhớ là phải đến dạy bọn nhỏ học, nên mỗi ngày mới phải đến chỗ Thụy Thụy dạy học, ai ngờ Thụy Thụy có mắt âm dương, có thể nhìn thấy cô ấy, cũng bị dọa cho phát sợ, nhưng Thụy Thụy rất hiền lành, không nhẫn tâm nói cho cô giáo Khương biết sự thật, vẫn để cô giáo Khương dạy học, cứ dạy mãi dạy mãi, mà trước đây, cũng do Thụy Thụy không xác định được mình có thật sự có vấn đề hay không, cho tới hôm nay, Sở Từ mới cho cậu bé biết, nó và người khác thật sự là không giống nhau, tất cả những gì nó thấy đều là sự thật, nó không bị bệnh tâm thần, chỉ là nó nhìn thấy ma quỷ mà thôi.
Do đó, Thụy Thụy mới biết sự thực này.
Hiển nhiên, cô giáo Khương không chấp nhận được.
Cô giáo Khương khóc rất lâu: "Tôi còn muốn dạy nhiều học sinh ở đây, ai ngờ tôi đã chết, còn chết một cách kinh khủng như vậy nữa chứ."
Sở Từ lấy pháp khí ra, lắc đầu nói: "Mỗi người mỗi số mệnh, tôi không biết làm gì để có thể an ủi cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết điều này, để cô sớm đi đầu thai một chút! Mọi chuyện còn lại, giao cho tôi, tôi sẽ thay cô báo cảnh sát, thu thập thi thể!"
Cô giáo Khương gật đầu liên tục, cô ấy nắm lấy tay Sở Từ, đang muốn nói, chợt sợ hãi rút về.
Sở Từ sững sờ, xắn tay áo lên, chỗ cổ tay cô đang mang cái vòng tay Kapala, tìm được ở nhà ma trước kia, theo lý thuyết thì tà vật như vậy cô không nên mang, nhưng Sở Từ thực sự không tin vật này, chỉ lo không trấn áp được âm sát khí của nó, sẽ mang đến kết cuộc thật sự không tốt, liền dùng thân thể đến trấn áp nó, mà Sở Từ có pháp lực, trên người cô cũng có rất nhiều pháp khí, dùng thân thể của cô để trấn áp, âm sát khí của Kapala cuối cùng cũng yếu đi một chút, mặc dù là yếu đi, nhưng âm sát khí của loại tà vật này vốn sẽ nuốt chửng dương khí của con người, đối với những loại ma quỷ yêu đuối tự nhiên cũng sẽ ảnh hưởng, bởi vậy, cô giáo Khương không dám tới gần.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com