Sở Từ lắc lắc nó dưới cổ tay của mình, vòng tay vang lên ra tiếng lạch cạch, cũng còn tốt, sau khi cô tự đeo cái vòng tay này, vòng tay cũng không kêu gào như trước đây nữa, mấy ngày nay vẫn rất yên tĩnh, như là bị chèn ép.
Cô cười cười: "Đừng sợ! Vật này bị tôi đè ép, sẽ không làm tổn thương đến cô đâu!"
Cô giáo Khương nhìn chằm chằm cái vòng tay kia hồi lâu, lắc đầu nói: "Vật này rất tà ác, tôi chỉ tới gần một chút, đã cảm thấy sợ sệt, giống như có thể cảm nhận được pháp lực của chủ nhân nó!"
Sở Từ cau mày, trên thực tế cô vẫn không yên lòng cái này vòng tay, nhưng cô đã điều tra qua rất nhiều tư liệu, cũng hỏi rất nhiều người, cũng tra bách khoa toàn thư rất nhiều, vì mỗi vòng tay như vậy đều là dùng xương người tạo ra, mỗi một cái vòng Kapala hẳn là đều có tư liệu ghi chép rất cặn kẽ, nhưng những năm gần đây, rất nhiều người thu mua Kapala như là đồ chơi văn hóa, làm cho trật tự thị trường bị rối loạn, những người này lại không để ý việc có tư liệu hay không, mà cứ thế đem trà trộn vào trong nước, làm cho cô, căn bản, không tìm được bất kỳ thông tin gì.
Cuối cùng, Sở Từ đưa cô giáo Khương về nhà Thụy Thụy.
Thụy Thụy nhìn thấy cô ấy, lại mím môi khóc lên: "Cô giáo Khương, cô không cần phải đi đâu, con thật sự rất thích cô, thích cô dạy con học, cô không đi có được không?"
Nước mắt cô giáo Khương chảy ròng ròng, bởi vì nước mắt, tròng mắt của cô ấy lại rơi mất, cô giáo Khương vội vã nhặt con ngươi từ trên mặt đất nhét lại vào hốc mắt, khóc ròng nói: "Thụy Thụy à, cô giáo Khương cũng không nỡ xa con, con là đứa bé dũng cảm nhất mà cô giáo Khương gặp qua đó, hi vọng sau khi cô giáo không còn ở đây, con có thể vẫn là một cậu bé dũng cảm, nhớ kỹ những kiến thức mà cô giáo dạy con nha, nếu có duyên, kiếp sau cô giáo sẽ tiếp tục dạy con!"
Thụy Thụy liên tục dùng ống tay áo lau nước mắt.
Tình cảnh này, dù là ai nhìn thấy, đều sẽ thay đổi sắc mặt.
Sở Từ thở dài, lấy pháp khí ra, làm phép cho cô giáo Khương, đưa cô ấy đi.
Thụy Thụy khóc một hồi, cuối cùng cũng dừng lại, Mắt To giờ mới hiểu được, ngay khi cô ấy không nhìn thấy tận mắt, hẳn là cô giáo của Thụy Thụy đã xuất hiện ở trong nhà, mà cô giáo này bây giờ hẳn đã đi rồi, chẳng lẽ là đi đầu thai sao? Mắt To ôm Thụy Thụy, an ủi vài câu.
Rất nhanh, cha mẹ Thụy Thụy trở về, nghe nói Sở Từ cũng có thể nhìn thấy tất cả những gì Thụy Thụy nhìn thấy, bất giác vừa mừng vừa sợ: "Nói vậy là, tinh thần của con tôi không có vấn đề đúng không?"
Sở Từ nở nụ cười: "Ai nói tinh thần cậu bé có vấn đề chứ? Trên thực tế, chỉ là trời sinh Thụy Thụy có Thiên Nhãn mà thôi!"
"Thiên Nhãn sao?" hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, đều bị dọa cho phát sợ, kỳ thực bọn họ cũng từng hoài nghi như vậy, nhưng bọn họ tìm rất nhiều đại sư xem cho Thụy Thụy, mọi người đều không nhìn ra Thụy Thụy có bất cứ vấn đề gì, những vị đại sư này cũng không nói ra được theo lẽ thường thì vấn đề đến từ đâu cả, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi nhờ bác sĩ tâm lý, cuối cùng là tìm đến bác sĩ khoa tâm thần! Mà bác sĩ nói với bọn họ, đứa nhỏ này có thể bị tâm thần phân liệt, cho tới nay, vẫn luôn cho Thụy Thụy uống thuốc, còn nói, hy vọng có thể khống chế được, bằng không sau này lớn lên, bệnh tình lại tăng thêm, Thụy Thụy sẽ gây phiền phức, đến lúc đó, bệnh tâm thần phân liệt sẽ ảnh hưởng sinh hoạt hằng ngày, thậm chí sẽ có thể dẫn đến hành động công kích.
Hai vợ chồng nghe nói con trai duy nhất của mình chắc là bị tinh thần phân liệt, liền khóc tại chỗ.
Bọn họ đưa Thụy Thụy từ quê lên thành phố, muốn cho nó điều kiện chăm sóc tốt hơn, ai ngờ sau đó, bệnh tình cũng có chuyển biến tốt, nhìn thấy ít "người" hơn rất nhiều, còn luôn nói, trong nhà ở đây không có chen chúc nhiều, trong nhà, trước đó thì trong nhà, trên giường đâu đâu cũng có người, nhưng ở đây, chỉ có lối đi bộ mới có rất nhiều người.
Vấn đề là, những “người” này bọn họ đều không nhìn thấy.
Sở Từ nghe vậy, bất giác lắc đầu, con người luôn như vậy, luôn nỗ lực dùng khoa học để giải thích tất cả mọi chuyện, nếu như ngay cả khoa học cũng không thể giải quyết, sẽ quy chụp người ta, nói người đó bị tâm thần phân liệt, xuất hiện ảo giác gì đó, nhưng nếu nói vì đứa bé còn nhỏ nên thể chất yếu, thường có thể nhìn thấy ma quỷ, phụ huynh, kiểu gì cũng bảo bọn họ nói bậy, kỳ thực, trước những đứa bé trước ba tuổi, hồn phách cùng nhục thể còn chưa hòa hợp tốt, rất nhiều đứa bé nhìn thấy ma quỷ phía sau lưng, sợ đến mất hồn, hồn phách rời cơ thể mà đi, cần phải gọi hồn thì mới trở về, phụ huynh luôn cho rằng gọi hồn là một chuyện không khó, mà không biết rằng nếu như hồn phách không về được, đứa bé kia, chỉ vì sợ hãi liền xong đời rồi!
Nhưng như Thụy Thụy vậy, trong số rất ít người, trời sinh là đã có Thiên Nhãn.
Rất ít khi Sở Từ gặp phải trường hợp đó.
Mẹ Thụy Thụy nghe vậy bị doạ khóc: "Là do tôi vốn rất sợ ma quỷ, nghĩ lại thì, con của tôi, từ nhỏ, đã nhìn thấy nhiều ma quỷ như vậy, nó đã sợ hãi biết bao nhiêu chứ! Đều do tôi cả, còn cho rằng nó bị bệnh tâm thần, còn bắt nó uống thuốc, cũng may là chưa xảy ra sự cố gì, bằng không, chắc tôi không sống nổi quá!"
Ba của Thụy Thụy ôm lấy vợ, thở dài.
Anh ta nói: "Đại sư, cảm ơn cô đã nói cho chúng tôi biết sự tình, chúng tôi muốn biết, Thiên Nhãn của Thụy Thụy có thể đóng lại hay không?"
Sở Từ nhìn chằm chằm Thụy Thụy một hồi, trên thực tế, đúng là cha mẹ Thụy Thụy không nói, cô cũng muốn thay Thụy Thụy đóng lại, người và ma quỷ hòa chung trong một thế giới, nhưng người và ma quỷ khác nhau, đối với con người mà nói, tiếp xúc với ma quỷ quá nhiều, không có bất kỳ thứ gì tốt cả, đặc biệt là, ma quỷ luôn thích tìm người có Thiên Nhãn nhờ giúp đỡ, với một đứa bé mà nói, chỉ sợ việc này sẽ là gánh nặng rất lớn.
"Tôi thử xem!" Sở Từ nói xong, ngồi xổm xuống, đối diện với Thụy Thụy.
"Thụy Thụy à, chị muốn đóng Thiên Nhãn của em lại, có thể sẽ có đau một chút, em có thể chịu đựng được không?"
Thụy Thụy sững sờ, hỏi: "Vậy sau khi đóng rồi, em còn có thể nhìn thấy cô giáo Khương không?"
Sở Từ lắc đầu: "Sẽ không còn liên quan nữa, em cũng sẽ không thấy được cô giáo Khương nữa."
Thụy Thụy cúi đầu nghĩ một hồi, cuối cùng đồng ý, mỗi ngày đối với cậu bé thực sự rất mệt mỏi, kiểu gì cũng sẽ thấy rất nhiều người, những người này, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh cậu bé, ảnh hưởng đến việc nó đọc sách, đi đứng, ngủ nghỉ, đặc biệt là buổi tối, cậu bé thật sự rất sợ, không muốn ngủ chung cùng nhiều ma quỷ đáng sợ như vậy.
Thiên Nhãn của Thụy Thụy thuộc về tầng thấp nhất, có chút thiên hướng giống với mắt âm dương, muốn đóng lại cũng khá dễ dàng, nếu như đã đạt đến loại Thiên Nhãn ở tầng cao nhất trong tu thuật của Đạo giáo như Sở Từ, có thể xem được quá khứ tương lai, thì lại cực kỳ khó có thể đóng lại được, mà Sở Từ đã suy ra được từ trong lời nói của Thụy Thụy, Thụy Thụy chỉ có thể đoán trước một ít chuyện trong thời gian gần thôi, giống như người nào đó sắp chết, cậu bé chỉ có thể nhìn ra đối phương có gì đó không đúng, cảm giác được đối phương không còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng, cậu bé không nhìn thấy được quá khứ và tương lai của người khác, không cách nào báo trước phúc và họa được.
Bởi vậy, Sở Từ mới nói Thiên Nhãn của cậu bé là tầng thấp nhất.
Sở Từ chưa bao giờ giúp người khác đóng Thiên Nhãn, chỉ có thể nói là tận lực thử một lần mà thôi!
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com