Diễn viên nhí mà Sở Từ không quen biết kia, tên là Trần Diễm, ngoại hình của cậu bé rất nhỏ, mặt búng ra sữa, rất chăm chú theo dõi mọi người tự giới thiệu mình, sau cùng, cười chào hỏi: "Lần này, em là đại diện cho đoàn phim “Bệnh viện khủng bố”, em muốn mời các vị đại sư của “Huyền học đại chiến”, cùng các khách quý minh tinh, hi vọng mọi người có thể cùng em đi đến đoàn phim một lần, giải quyết vấn đề mà đoàn phim chúng em đang gặp phải."
Thế nên mọi người mới biết, kỳ này, người ủy thác không phải là một người, mà là một đoàn phim điện ảnh “khủng bố”.
Rất nhanh, tất cả mọi người lên xe đi đến chỗ đoàn phim, Sở Từ cùng Lục Cảnh Hành ngồi cùng một băng ghế ở sau xe, Tô Đài ngồi phía trước.
Ở phía sau, Sở Từ lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho anh: "Anh sao vậy?"
Lục Cảnh Hành gửi một icon mặt cười: "Vui kinh khủng hay kinh hãi vậy?"
Sở Từ bật cười, rất mau gửi tin nhắn: "Anh đến đây như vầy có vẻ là quá nhiều rồi nhỉ?"
"Sở Thần của chúng ta bận bịu như thế, anh không đến, muốn gặp em một chút cũng khó khăn!"
Sở Từ đang muốn thôi, liền nghe Tô Đài ngồi hàng trước, chế nhạo: "Sở đại sư, cô và Lục Cảnh Hành đang làm gì vậy? Wechat sao? Người không biết còn tưởng rằng hai người các bạn gửi tin nhắn cho nhau đó."
Hai người khẽ giật mình
Sở Từ bị chế nhạo, đời nào bỏ qua như vậy?
Cô bĩu môi, ý tứ mờ ám cười:
"Tô Đài à, mặt cô như nở đầy hoa, má cũng hây hây, có thể thấy là đang muốn gặp người yêu mệnh định, sao nào, gần đây bên cạnh đã xuất hiện người đàn ông nào chưa?"
Tô Đài giật mình, biết được là mình đang bị trả đũa, cô cười nói: "Cô chớ nói nhảm nha, gần đây tôi không gặp gỡ người đàn ông nào xuất sắc cả nha, nếu như vì câu nói này của cô mà khiến những người vốn muốn theo đuổi tôi, không dám xuất thủ, vậy là cô gây tội lỗi rồi nha!"
Sở Từ bật cười: "Người yêu luôn ở bên cô, Tô Đài à, cố gắng quan sát! Chúc cô gặp được người có thể yêu cô đến bạc đầu giai lão, tuy rằng đối phương không phải người đại phú đại quý, nhưng số mệnh rất tốt, là nhân tài mới xuất hiện, có thể dựa vào thực lực của chính mình, phát tài rất nhanh, sau đó, việc trở nên giàu có cũng không thành vấn đề, nếu như cô gả cho anh ta, cả đời đều hưởng phúc khí bất tận."
Không biết sao, Tô Đài luôn tự nhận mình là da mặt dày lại bị Sở Từ nói đến đỏ mặt, cô ho khan một cái, khoát tay nói: "Đừng nói vậy nha, không thể, bên cạnh tôi không có người đàn ông vào cả nha! Chúng ta đang ghi hình đó nha! Đang ghi hình nha!"
Không nghĩ tới, mình trêu chọc một câu, lại bị Sở Từ chọc ngược lại, lại còn là trước mặt camara, nhưng vấn đề là bên cạnh cô thật sự không có đàn ông! A, có một con chó đực!
-
Chương trình đã đến chỗ của đoàn phim điện ảnh, bộ phim điện ảnh này tên là “Bệnh viện khủng bố”, là một phim kinh dị đang được mong chờ gần đây, đúng như cái tên, phim được quay tại một khu bệnh viện, vì yêu cầu chân thật, chương trình thuê lại bệnh viện bỏ hoang ở vùng nông thôn này để quay phim, trải qua hơn ba tháng ghi hình, bộ phim điện ảnh đã quay được hơn một nửa, nhưng ai ngờ khi phim quay gần xong, đoàn phim xảy ra một loạt rắc rối.
Đầu tiên là biên kịch đột ngột lên cơn đau tim phải nhập viện, tiếp theo là mấy diễn viên chính, lúc đang quay phim thì, bỗng nhiên nhưng phản ứng vô cùng quỷ dị.
"Phản ứng quỷ dị?"
Đạo diễn Giang Hải vẻ mặt đưa đám, gật đầu nói: "Đúng vậy! Đang lúc quay cảnh cuối cùng, mấy diễn viên bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, bắt đầu nói tiếng Thái, nói giọng miền nam, dùng thuật ngữ đạo giáo, nói chung, nói một loạt khiến chúng tôi nghe không hiểu gì cả, tất cả điều diễn không đúng với yêu cầu kịch bản, khi tôi ngắt lời, sau khi tỉnh lại, bọn họ đều mặt mày mờ mịt, đối với mấy chuyện đã xảy ra, lại hoàn toàn không nhớ rõ, mấy lần quay đi quay lại, đều như vậy cả, mấy cảnh cuối cùng của bộ phim này, quay rất nhiều lần vẫn không xong được! Hơn nữa, trong đoàn phim, mỗi ngày, đều truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết, khiến nhân viên đều bị dọa sợ, có một lần, diễn viên đang thay quần áo, còn nhìn thấy trên đất có một đôi chân, vừa ngẩng đầu lên, lại không thấy có thứ gì."
Trần Diễm nói:
"Gần đây, đoàn phim xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, mấy diễn viên chính, tinh thần đều hoảng hốt, còn những vai phụ đúng là không có vấn đề gì, đạo diễn để chúng tôi mời chương trình đến, chính là hi vọng mọi người có thể giải được “câu đố” ở bệnh viện khủng bố này, tìm ra sự thực!"
Sở Từ gật đầu, sắc mặt mấy vị khác đại sư cũng nghiêm túc, mọi người đều cảm giác được một luồng sát khí, thứ này rõ ràng là mang theo sát khí, liên tục truyền đến từ trong bệnh viện khủng bố, Sở Từ ngẩng đầu nhìn về hướng bệnh viện này, hẳn là đã bị bỏ hoang rất lâu, vẻ ngoài cũ nát, vách tường loang lổ, trên tường có một ít thực vật khô héo, mặt sau bệnh viện là núi, trên núi đại thụ vô cùng um tùm, chặn hơn phân nửa trên nóc bệnh viện, toàn bộ mà nói, phong thuỷ bệnh viện này rất không tốt, không có gì bất ngờ, bên trong hẳn là cực kỳ âm u.
Mấy vị đại sư cùng các minh tinh mở cửa bệnh viện khủng bố, Sở Từ nói nhỏ với Lục Cảnh Hành, Tô Đài và Nhan Thuật: "Hãy đi bên cạnh tôi, lỡ như gặp phải chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ mọi người!"
Lông mày Lục Cảnh Hành cau lại: "Lời nói này có phải là ngược rồi không hả?"
Tô Đài và Nhan Thuật đều cười, coi chuyện như không có gì quan trọng nói: "Chẳng lẽ, có thể thật sự có quỷ sao? Yên tâm! Chương trình nhất định là vì hiệu quả chương trình nên làm ra chút hiệu ứng thôi mà, Sở đại sư, cô chớ lo lắng!"
Vừa dứt lời, mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm các cô.
Tô Đài sững sờ: "Sao chứ? Tôi nói không đúng sao?"
Nhan Thiên Tâm hừ nói: "Chương trình của chúng tôi không có kịch bản! Không có chuẩn bị gì, tất cả đều là thật sự!"
Tô Đài nở nụ cười mật ngọt, tất cả host của chương trình đều nói như vậy, nhưng chương trình thực tế là chương trình thực tế, không phải thật sự đóng kịch, Tô Đài rất rõ là do chương trình bày trò này, lập tức gật đầu, nhưng trong lòng lại coi thường.
Rất nhanh, đoàn người đẩy cửa lớn cũ nát của bệnh viện khủng bố ra.
Một tiếng cọt kẹt, cửa lớn mở ra, ánh đèn yếu ớt từ sau cánh cửa truyền đến, Sở Từ híp mắt hướng về trước mấy bước.
Bệnh viện này thực sự là cũ nát, vì chương trình yêu cầu độ chân thật, nên không có quét tước qua trước, nên khi ngẩng đầu nhìn lên, trên tường bẩn thỉu, còn có rất nhiều mạng nhện, trần bệnh viện cũng có dấu hiệu rò nước, cửa sổ đều hư hỏng gần hết rồi, lại dùng ván gỗ đóng đinh lại ở bên trong.
Mọi người đi mấy bước, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa lớn bệnh viện bỗng nhiên đóng lại, mọi người đều nhìn nhau, Nhan Thiên Tâm cau mày: "Các người có nhận được tin gì không? Có sắp đặt không vậy?"
Mọi người đều cảm thấy bất an, vì chỗ này, âm sát khí đặc biệt nặng, mà bệnh viện bình thường, mỗi ngày đều có người chết, hay phẫu thuật cũng chảy rất nhiều máu, nếu như vẫn còn làm ăn thì vẫn được những người yêu mến trấn áp, nên cũng chẳng có gì, một khi không còn khí người nữa, âm sát khí cũng sẽ giống như vầy thôi, khiến mỗi lỗ chân lông của người ta đều không thoải mái.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com