Đột nhiên Sở Từ cảm giác thấy rất kỳ quái, chương trình dù có muốn đóng cửa, cũng không nên bỗng nhiên đóng lại như vậy, mà cảm giác này giống như là bị âm sát khí đóng lại.
Mọi người lại đi về phía trước mấy bước, âm thanh chậm rãi của một dòng nước đang chảy vang đến, Sở Từ kéo Tô Đài và Nhan Thuật sát lại bên mình, cùng sóng vai với Lục Cảnh Hành đi phía trước, bỗng nhiên, Sở Từ cảm giác được âm sát khí của một chỗ nào đó, liền đi tới.
Đây là một cánh cửa, âm sát khí sau cửa rất nặng, tiếng chảy nước cũng chính là từ nơi này phát ra, bỗng nhiên, trong khe cửa có thứ gì chảy ra, Sở Từ lui về phía sau vài bước, thấy từ trong khe cửa chảy ra rất nhiều máu, máu này cứ chảy ra liên tục, giống như nước vậy.
Mọi người đều sợ hãi, Tô Đài kinh hãi, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chương trình của các người làm đạo cụ quá chân thực vậy sao? Mùi y chang máu thật vậy! Dùng máu người làm đạo cụ, quá lãng phí vậy chứ? Để mấy người khác trong bệnh viện cần truyền máu thì phải làm sao?"
Nhan Thiên Tâm lắc đầu: "Chương trình của chúng tôi sẽ không làm như vậy."
"Sao lại không? Vừa nhìn đã biết là đạo cụ! Hay là chúng ta mở cửa ra, xem có nhân viên nào ở bên trong không?"
Nói xong, liền muốn mở cửa.
"Cẩn thận!"
Mấy lọn tóc từ trong khe cửa chui ra, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, tóc kia quấn quanh chân Tô Đài, đột nhiên kéo Tô Đài ngã xuống đất.
Sở Từ giơ sư đao lên, một đao chém tới, nhưng kỳ quái chính là, dù sư đao bổ xuống, sợi tóc này cũng không thay đổi chút nào.
Sở Từ cau mày, liền thấy Lục Cảnh Hành nhặt lên một khối thủy tinh vỡ ở bênh cạnh, nắm số tóc kia cắt mạnh, mấy sợi tóc này nhất thời rụt trở lại.
Chờ Sở Từ đứng lên nhìn kỹ, từ lâu trên đất đã không còn thứ gì, phảng phất một hồi ảo giác.
Tô Đài cũng sợ rồi, dưới lớp vải quần, bắp chân cô đau đớn, xem kỹ lại, trên quần còn dính mấy sợi tóc đứt.
"Tại sao lại như vậy?" cô muốn bật khóc.
Nhan Thuật cũng sợ rồi, đỡ cô an ủi, đừng nói là các cô, mấy vị đại sư cũng cảm giác không bình thường, Sở Từ cau mày nói: "Các người có quay phim theo kịch bản như vậy không?"
"Không, bọn em đều cảm thấy kỳ quái, đoàn phim cũng không viết một kịch bản lớn đến vậy? Bệnh viện này âm sát khí quá nặng, lỡ có nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao bây giờ?"
Nói xong, sắc mặt Trần Diễm vẫn trầm mặc, Sở Từ nhạy cảm nhận ra được.
"Em muốn nói gì?"
Trần Diễm lập tức lắc đầu: "Không có gì, là em quá sợ thôi."
Bọn họ mới vừa đi vài bước, lại nghe rầm một tiếng, chỉ cảm giác bản thân bị Lục Cảnh Hành lôi về phía sau, chờ cô đứng thẳng người, liền thấy quạt trần bị hư trên trần nhà, bỗng nhiên rơi xuống.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảnh giác.
"Suýt chút nữa là rơi trúng rồi!" trong lòng mọi người run sợ, nghĩ lại mà sợ hãi.
Sở Từ bất giác nhìn sư đao của mình, trên thực tế, lúc quạt trần rơi, trong nháy mắt, cô đã nhận ra được, theo bản năng lấy sư đao ra muốn ngăn cản, ai ngờ sư đao vẫn không có một chút pháp lực nào, từ lúc Tô Đài bị pháp khí quấn quanh vừa nãy, phép thuật của cô cứ như là bị mất đi vậy.
Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Tại sao sau khi cô tiến vào bệnh viện khủng bố, lại không thể dùng phép thuật? Chẳng lẽ, nơi này có chỗ nào không ổn?
Cửa lớn đã bị khóa, bọn họ không còn đường rút lui, Sở Từ đi đầu lên cầu thang, kỳ quái là, đi lên lầu hai thì cầu thang bị ngăn lại, Sở Từ chỉ có thể lên lầu hai bằng một cánh cửa thông qua cầu thang khác.
Lúc này, Trần Diễm ở sau lưng bọn họ, sắc mặt có chút kỳ quái, bọn họ mới vừa đi vài bước, chợt nghe trẻ con tiếng khóc, thanh âm này phát ra từ trong một phòng phẫu thuật, mọi người đi tới, nhoài người nhìn vào trong phòng phẫu thuật, thấy trong phòng phẫu thuật to lớn không có thứ gì, chỉ có một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái trẻ tuổi quay lưng với bọn họ, như là cảm giác được bọn họ đang nhìn, cô gái bỗng nhiên quay đầu lại, bọn họ vừa nhìn lấy liền sợ hết hồn, chỉ thấy trên bụng cô ta có một cái hố máu, máu liên tục chảy ra ngoài! Bệnh viện thì trống rỗng, giờ lại còn gặp tình cảnh này, mọi người đều sợ lắm rồi.
Những người khác bất giác lùi về sau một bước, cô gái đột nhiên chạy tới, liên tục đánh vào cửa phòng, la lớn:
"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi và con tôi đều vô tội! Vô tội mà! Thả tôi ra đi mà!"
Sở Từ cảm giác được cô ta không phải quỷ, nhanh chóng mở cửa phòng phẫu thuật ra.
Bụng cô gái vẫn chảy máu, các bộ phận bên trong đều lộ ra, toàn bộ cái bụng mở ra, đỏ như một cái miệng máu rộng, tàn nhẫn kêu gào.
Dòng máu chảy trên đất, Tô Đài và mấy người khác quá sợ rồi, Trần Diễm càng sợ hết hồn, em ấy liên tục lui về phía sau, lui từng bước từng bước, bỗng nhiên, em sợ hãi nói:
"Không! Không thể! Không thể!"
Sở Từ cau mày: "Từ lúc bắt đầu, sao em cứ nói không đúng, không thể? Là sao? Em nhớ tới cái gì?"
Trần Diễm không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ vẻ rất sợ hãi, một lát sau, nhìn chằm chằm Sở Từ, lắc đầu nói:
"Không có gì."
Sở Từ cau mày, Trần Diễm này đang nghĩ về thứ kỳ quái gì chứ.
Mọi người đem cô gái ra, giúp cô xử lý vết thương đơn giản, nhưng mọi người đều không phải bác sĩ, cũng không dám lộn xộn gì, cô gái ôm bụng, nhờ mọi người đỡ, đi về cuối hành lang.
Sở Từ hỏi: "Cô tên là gì?"
"Trịnh Viện Viện."
"Trịnh Viện Viện, bệnh viện này tại sao lại biến thành như vậy? Là ai hại cô thành như vậy?"
Trịnh Viện Viện lắc đầu, bỗng nhiên khóc lên: "Tôi không biết, tôi chỉ tới đây sinh mổ (c-section) thôi, nhưng ai ngờ sau khi tỉnh lại, con của tôi đã không còn, bụng tôi cũng bị vết thương lớn như vậy, máu cũng không ngừng được, bác sĩ cũng không thấy ai! Nhất định là bác sĩ kia! Chính là tên đó hại tôi!"
"Bệnh viện này có bao nhiêu bác sĩ?"
"Tôi không biết, tôi chỉ thấy một mình anh ta, một nam bác sĩ, mang mắt kính gọng đen, dáng vẻ lạnh lùng."
Mọi người lại đi về phía cửa cầu thang, mỗi cửa cầu thang ở bệnh viện này đều bị chặn, bọn họ chỉ có thể men theo hình chữ S mà đi, bọn họ đi mấy bước, bỗng nhiên, nghe âm thanh của trẻ con từ trong phòng phát ra.
Mọi người sửng sốt một chút, Lưu Văn Khiên cau mày: "Bệnh viện này đã sớm bỏ hoang, làm sao có thể có trẻ con?"
Trịnh Viện Viện sự hãi khóc: "Có phải là con của tôi không? Vì tôi cần sinh gấp nên phải đến bệnh viện này, ai ngờ lại bị như vậy, con tôi biến đâu rồi?"
Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, truyền đến tiếng trẻ con khóc, Sở Từ đột nhiên đẩy cửa ra.
Đập vào mắt cô là hình ảnh khiến cô không thở nổi.
Trong phòng này, chất đầy thi thể trẻ con, một cái, hai cái, ba cái, bốn cái. . .
Tất cả trẻ con đều chồng chất ở đây, đầy các loại hình thái, tựa như những búp bê cũ nát vậy.
Nhan Thuật và Tô Đài che miệng, quay mặt đi, không đành lòng xem.
Bỗng nhiên, tiếng trẻ con lại truyền tới, đột nhiên đống thi thể trẻ con chồng chất như núi này giật giật, sau đó, một đứa con nít từ trong đống thi thể chui ra, Trịnh Viện Viện bỗng nhiên khóc lớn, nói: "Đó là con của tôi sao? Là con của tôi sao?"
Sở Từ ngăn cản cô ấy: "Đừng tới! Trời lạnh như thế này, trẻ con làm sao có thể sống sót chứ!"
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com