Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 62 - Chương 62 - Liên Hoan Cuối Năm

Chương 62 - Liên hoan cuối năm
Chương 62 - Liên hoan cuối năm

Xe nhanh chóng chạy đến cửa một nhà hàng tây, chỗ này đã bị bao xuống, Sở Từ và Lục Cảnh Hành cùng nhau đi vào chào hỏi với đạo diễn và người chế tác.

“Sở đại sư, chúng tôi đã sớm muốn mời cô tới chơi rồi, cảm ơn cô đã đến.”

“Nào có, đạo diễn mời đó là vinh hạnh của tôi.” Sở Từ cười nói.

Chợt cô nghe tiếng giày cao gót đến gần, Sở Từ ngẩng đầu lên liền thấy một người phụ nữ mặc một cái áo khoác da ngựa bó sát người cùng một chiếc váy ngắn, đeo giày cao gót, buổi tối cũng mang theo kính râm đến gần.

Đó là Nhan Thuật, cô ta uốn mái tóc quăn lọn lớn, nhuộm màu nâu, làn da trắng nõn, ngũ quan so với trước kia càng minh diễm động lòng người, từng ánh mắt nụ cười đều có vẻ đẹp khó có thể miêu tả, hơn nữa dáng người cũng phập phồng quyến rũ, hai chân thẳng tắp thon dài, cả người tỏa ánh sáng sáng rọi, sáng mắt hơn rất nhiều so với lần trước gặp mặt Sở Từ.

Đạo diễn cũng sửng sốt nhìn, ông luôn cảm thấy một tháng không gặp mà Nhan Thuật lại xinh đẹp hơn rất nhiều, trước kia ông cũng không để tâm lắm đến người nữ diễn viên này, luôn cảm thấy cảnh quay của cô không nhiều lắm, ai diễn cũng được nên chọn người có khả năng diễn mà thân giới cũng không cao Nhan Thuật, ai biết một đoạn thời gian ngắn ngủn như vậy Nhan Thuật lại biến hóa trở thành minh tinh hạng nhất, dẫn đến độ đề tài của bộ phim này cũng cao hơn rất nhiều, có thể tưởng tượng đến lúc đó các fan sẽ đến đào bộ phim này của ông, như vậy ông tìm Nhan Thuật diễn đúng là tìm đúng người rồi.

Ý cười của đạo diễn càng sâu: “Nhan Thuật, tới đây tới đây! Mau ngồi ở đây, đã lâu không thấy, cô lại càng xinh đẹp rồi.”

Nhan Thuật ngồi xuống, đôi môi đỏ hơi mím lại, cô cười khẽ một chút, vén mái tóc màu nâu lên, vẻ mặt phong tình tháo kính đen xuống, cặp mắt câu nhân kia nhìn lướt qua mọi người, đến Sở Từ thì hơi ngừng một chút, môi đỏ câu lên một nụ cười.

Còn Sở Từ lại chấn động trong lòng.

Gần đây Nhan Thuật bạo hồng, trong bữa tiệc có rất nhiều người muốn nịnh nọt cô, cô vẫn luôn giữ nụ cười mỉm nói chuyện cùng mọi người, cử chỉ động tác mang theo sự tự tin và thong dong trước nay chưa từng có.

Sở Từ chỉ trầm mặc ngồi ở một bên, Nhan Thuật nhìn cô chằm chằm, trong mắt mang theo sự âm lãnh và quỷ dị, đôi môi đỏ hơi mỉm cười nói:

“Sở đại sư, tôi kính ngài một ly.”

Sở Từ liếc nhìn cô ta một cái rồi bưng ly lên, hai chén rượu đang sắp chạm vào nhau thì Nhan Thuật bỗng nhiên lùi tay về:

“A, tôi nhớ ra là tôi còn chưa kịp uống cùng đạo diễn nữa chứ, Sở đại sư, ngài chờ tôi một chút.”

Bàn tay Sở Từ dừng giữa không trung, mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Sở Từ không sao cả mỉm cười, cô còn không đến mức xấu hổ vì loại xiếc ấu trĩ này, đang chuẩn bị lùi tay về lại thấy Lục Cảnh Hành cầm cái ly chạm vào ly cô một chút. Sở Từ nhìn anh.

Ánh mắt của Lục Cảnh Hành hơi lạnh, anh nói: “Cô cũng thiệt là, quá không kén ăn đi, ai kính rượu cũng đồng ý.”

Nghe anh nói vậy mọi người đều ngẩn ra, ngay sau đó đồng thời cúi đầu uống rượu giả vờ không nghe thấy, trong lòng lại đang dâng trào. Mẹ nha, bình thường Lục Cảnh Hành tuy rằng cũng không thân thiện nhưng nhân duyên cũng không tồi, không ngờ sẽ hạ mặt mũi của Nhan Thuật trước mặt mọi người như vậy, gần đây Nhan Thuật đang nổi tiếng, người bình thường nịnh bợ còn không kịp, ai sẽ vì một người không liên quan mà đi đối đầu với Nhan Thuật đâu? Trừ khi…

Lúc ngẩng đầu, ánh mắt mọi người xem Sở Từ và Lục Cảnh Hành đều mang theo chút khác lạ.

Nhan Thuật hừ một tiếng, biểu tình âm trầm: “Lục Cảnh Hành, anh nói vậy là có ý gì?”

Chu Thản đứng ở một bên tằng hắng, muốn khiến cho Lục Cảnh Hành chú ý. Mọi người cũng nhìn Lục Cảnh Hành chằm chằm với biểu tình vi diệu, ai ngờ Lục Cảnh Hành chỉ lo rót thêm đồ uống cho Sở Từ xong mới quay đầu lại trả lời, không mấy để ý nhưng cũng coi như khách khí lễ phép hỏi: “Nhan tiểu thư đang nói chuyện với tôi sao?”

Mặt Nhan Thuật tái mét, đầu mọi người cúi càng thấp hơn.

“Cảm ơn.” Sở Từ cười cười với anh, cầm đồ uống lên uống, trong lòng không thèm suy nghĩ loại việc nhỏ không đáng kể này, cô chỉ lo nghĩ đến tướng mạo của Nhan Thuật.

Vết rạn trên mặt của Nhan Thuật thế nhưng biến mất.

“Đang nghĩ gì thế?” Lục Cảnh Hành thấy cô có chút khác thường liền hỏi.

Sở Từ đánh giá Nhan Thuật, ánh mắt băng lãnh: “Tôi đang nghĩ, hôm nay Nhan Thuật có chút kì quái.”

“Kì quái?” Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm Nhan Thuật đang uống rượu giao lưu cùng mọi người, nói: “Xác thực, theo tôi nhớ thì Nhan Thuật là sẽ không uống rượu.”

“Đúng không? Ngay cả anh cũng nhận ra, vậy thì cô ta thật là không cẩn thận rồi.” Sở Từ nói.

…………………..

Toàn bộ buổi tối mọi người đều hân hoan uống rượu nói chuyện, hơn nữa có đạo diễn và người chế tác làm nóng không khí nên bữa tiệc còn tính không tồi. Sau 9 giờ đoàn người ra cửa, Nhan Thuật đang muốn đi thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ chạy từ bên cạnh ra, trên mặt là nước mắt đầm đìa, bà ta nắm lấy áo của Tiểu Kiều, miệng ú ớ cả buổi cũng nói không rõ. Tiểu Kiều sửng sốt một chút, người phụ nữ kia ngẩng đầu, toàn bộ khuôn mặt hiện ra trước mắt Tiểu Kiều.

Khuôn mặt kia quá nhăn nhúm, nếp nhăn vừa thâm vừa đen như bị rễ cây bò loạn trên mặt, nhìn qua như từng vết rạn khiến khuôn mặt bị chia năm xẻ bảy, đôi môi bà ta khô cạn, mắt vẩn đục gần như nhìn không rõ, cũng không có tiêu cự, đôi môi luôn run rẩy nhưng mãi không nói nên lời, chỉ có thể nắm chặt tay Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều bị hành động bất thình lình của người này dọa đến, cô kinh ngạc hỏi: “Bà…bà là ai?”

Người kia chỉ nắm tay cô thật chặt không bỏ, như là sợ Tiểu Kiều chạy đi vậy. Ngay lúc đó, Nhan Thuật đi tới, cô ta nhìn người phụ nữ kia một cái rồi nói: “Tiểu Kiều, nhanh chóng lên xe, đừng vì mấy người không liên quan mà lãng phí thời gian của tôi. Đêm nay tôi còn phải về tắm một cái nữa.”

“Vâng.” Tiểu Kiều nói xong liền muốn bỏ tay người phụ nữ kia ra, nhưng cánh tay khô khốc như nhánh cây kia lại cố gắng nắm chặt không bỏ. Khó khăn lắm Tiểu Kiều mới có thể đẩy ra, người kia bị đẩy té ngồi trên mặt đất, sau đó lập tức quỳ trên đất bò sang ôm lấy chân cô, bà ta ú ớ cả buổi nhưng lại chưa nói được cái gì, nước mắt chảy ròng ròng, không biết vì sao nhìn đến nước mắt của bà ta, Tiểu Kiều lại thấy mềm lòng.

“Bà ơi, bà đừng quỳ tôi nha, sẽ khiến tôi giảm thọ mất! Bà rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ bà là fan của Nhan Thuật chúng tôi sao? Bà muốn kí tên không? Tôi đi tìm một cái cho bà nhé?”

Người kia lại chỉ lắc đầu.

“Tiểu Kiều, lên xe.” Nhan Thuật lạnh lùng nói.

“Vâng chị, tới ngay đây.”

Người phụ nữ kia nóng nảy, lập tức lục túi của Tiểu Kiều một hồi mới móc một cái vở ra, sốt ruột và run rẩy viết xuống hai chữ “Nhan Thuật”.

Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn qua: “Bà ơi, bà có ý gì? Bà viết tên chị ấy làm gì?”

Bà lão kia không ngừng chỉ vào chính mình, Tiểu Kiều bỗng nhiên cười: “Chẳng lẽ là bà muốn nói bà là Nhan Thuật? Ôi chao bà cố nội ơi, bà xem bà kìa, bà cũng phải 80 tuổi rồi đi? Bà đừng trêu chọc tôi nữa, tôi đang vội đây.”

Lúc đó Nhan Thuật lập tức đi tới, mặt không đổi sắc kéo Tiểu Kiều đi, bà lão kia thấy cô liền hô lên một tiếng rồi bổ nhào vào người cô, Nhan Thuật dùng sức đẩy bà ta ra, nhìn chằm chằm vào bà lão đang ngồi trên mặt đất, lạnh mặt nói:

“Tiểu Kiều, về sau không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, chậm trễ thời gian của tôi.”

“Vâng.” Tiểu Kiều vội vàng gật đầu, hai người cùng nhau đi về phía xe, trên đường, Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn bà lão kia một lần rồi nghi hoặc nói: “Chị, chị có thấy người kia rất giống Đại sư không? Chỉ có điều hình như là hơi già hơn một chút, mặt cũng hơi khác, giống như là một gốc cây bị hút khô, nhăn khô dọa người, nhưng hình dáng và ngoại hình lại có chút giống.”

“Vậy sao?” Ánh mắt của Nhan Thuật đột nhiên lạnh đi, cô gắt gao nhìn Tiểu Kiều, Tiểu Kiều không biết mình nói sai chỗ nào rồi nên chỉ có thể nuốt một ngụm nước miếng rồi giữ im lặng.

Lúc này Nhan Thuật mới hừ lạnh một tiếng thu hồi ánh mắt: “Về sau nói ít một chút đi.”

“Vâng.” Tiểu Kiều ngẩn ra, cô luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Nhan Thuật thật dọa người.

…………….

Trời rất lạnh, vừa ra cửa thì có một luồng gió lạnh thổi tới, Lục Cảnh Hành cởi áo khoác lông vũ của mình định khoác cho Sở Từ theo bản năng, ai ngờ vừa quay đầu lại liền thấy Sở Từ để chân trần đi vào trong gió, còn cười nói: “Thật là mát mẻ, nãy giờ ở trong phòng tôi ngộp muốn chết.”

“…” Lục Cảnh Hành yên lặng thu hồi áo lại.

Sở Từ thổi gió một lát rồi ngồi vào trong xe, xe chuẩn bị chạy thì lại thấy một bà lão đang chạy vội theo phía sau.

Lục Cảnh Hành nhìn vào kính chiếu hậu thấy thế liền hô: “Dừng xe.”

Bà lão chạy nhanh lại đây, nhào vào trước mặt Sở Từ, đầu phe phẩy, nước mắt rơi đầm đìa, bà nhìn Sở Từ muốn nói chuyện nhưng miệng mở ra lại chỉ “A a a” chứ không phát ra được âm thanh gì.

Sở Từ nhìn qua bà một cái, nói: “Bà lão, bà làm sao vậy? Có phải bà gặp khó khăn gì hay không?”

Bà lão ban đầu là lắc đầu, sau đó lại liên tục gật đầu, muốn nói chuyện lại không nói nên lời, nước mắt lại bắt đầu rơi. Đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, bà vội lấy tờ giấy ra đưa cho Sở Từ.

Sở Từ nghi hoặc cầm lấy tờ giấy, Lục Cảnh Hành tò mò nhìn qua, thấp giọng nói: “Nhan Thuật? Bà ấy viết hai chữ này làm gì?”

Sở Từ nhìn qua hai chữ kia rồi nhíu mày nhìn bà lão.

Bà lão kia không thể biểu đạt, chỉ có thể chỉ vào chữ viết trên giấy rồi lại chỉ vào mình, gấp gáp đến mức liên tục khóc.

Lục Cảnh Hành nhìn bà hồi lâu mới trầm giọng nói: “Sở Từ, ý của bà ấy là, bà ấy là Nhan Thuật.”

Tuy rằng anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng ý tứ của bà lão kia muốn biểu đạt chính là như vậy, Lục Cảnh Hành vốn học biểu diễn nên có thể nhìn ngôn ngữ hình thể của người khác để đoán ý, chỉ là, chuyện này là thật sao? Việc này quả thực quá mức tưởng tượng, người bình thường sẽ không thể tin nổi, nghĩ thử mà xem, đột nhiên có một bà lão xa lạ chạy đến trước mặt mình nói bà ta là bạn bè, cha mẹ, con cái của mình, mình có thể tin sao? Đa số người đều sẽ nghĩ bà lão này điên rồi, càng đừng nói bề ngoài của Nhan Thuật xinh đẹp là thế mà bà lão này mặt lại nhăn như quả quýt khô.

Nghe được lời Lục Cảnh Hành nói, bà lão bỗng nhiên cầm lấy tay anh khóc, vẻ mặt vô cùng cảm kích. Sở Từ thì không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm bà ta hồi lâu mới nhíu mày hỏi: “Nhan Thuật?”

Bà lão không ngừng gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment