Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 61 - Chương 61 - Cuối Năm

Chương 61 - Cuối năm
Chương 61 - Cuối năm

Bất giác liền đến ngày cuối cùng của tháng 12, hôm nay có rất nhiều người tổ chức hoạt động đón năm mới, rất nhiều thành phố cũng tổ chức bắn pháo hoa khiến cho người dân sinh hoạt trong thành thị có thể nhìn đến pháo hoa sáng lạn đón năm mới.

Người của Sở gia luôn luôn coi trọng tết âm lịch, đối với tết tây cũng không quá quan tâm nên trong ngày này trong nhà cũng không có gì khác biệt, mọi người nên làm gì thì làm đó.

Ngày nay đúng vào cuối tuần, sáng sớm Sở Từ dẫn Lục Bích Trì ra ngoài tu luyện, vừa lúc gặp được Lục nhị ca đi làm.

Lục Cảnh Thần cười chào hỏi: “Đại sư tập thể dục sao?”

“Chào Lục nhị ca.”

“Ôi chao.” Lục Cảnh Thần nhìn Lục Bích Trì, ngả ngớn nói: “Đã lâu không gặp, Bích Trì nha, mày gầy rồi.”

Sở Từ cười nói: “Mỗi ngày nó cùng tôi tản bộ cùng nhau, không gầy mới là lạ.”

Lục Cảnh Thần nhìn một người một chó rời đi, lắc đầu cảm thấy Sở đại sư và Lục Bích Trì nhìn kiểu nào cũng không tương xứng nha.

Về đến nhà Sở Từ tắm rửa một cái, lại mở Weibo ra xem một chút, số liệu vẫn tốt như bình thường, Sở Từ cười đang muốn tắt máy thì nhận được tin nhắn mới.

@ ‘Tấn Giang mắt to manh’ : Sở Sở, chúc ngài năm mới vui vẻ! Tuy rằng ngài nói muộn nhất là cuối năm nay tôi có thể bán được bản quyền, hiện tại bản quyền tôi vẫn chưa bán được nhưng không sao, tôi tin rằng sang năm tôi có thể bán.”

Sở Từ nghi hoặc: “Bản quyền của cô vẫn chưa bán được sao? Không nên nha.”

“Không đâu.” 'Mắt to manh' có chút mất mát, cô cũng là một tác giả lâu đời của Tấn Giang, mấy năm nay bạn tốt cùng thời với cô đều lần lượt bán được, chỉ có cô lần nào cũng không thành, nhưng nghĩ lại Sở Từ nói đây là do mình tránh thoát tai họa mới như vậy cô lại có chút an ủi, bán không được cũng còn tốt hơn so với thiếu chân.

“Không sao đâu, cuối cùng cũng sẽ bán được thôi.”

'Mắt to manh' đang nói thì thấy nick của biên tập sáng lên, cô click mở ra liền thấy biên tập gửi một khuôn mặt cười tới.

“Chúc mừng 'Mắt to manh' nha.”

'Mắt to manh' nghi hoặc, mừng cái gì nha? Chẳng lẽ truyện mới của cô leo lên kim bảng? 'Mắt to manh' trả lời một dấu chấm hỏi.

Biên tập lập tức nói: “Ngươi còn không biết? Biên tập bản quyền chưa nói cho ngươi sao? Không thể nào?”

Lập tức nick của biên tập bản quyền cũng sáng, 'Mắt to manh' nhìn cái avatar kia, như có dự cảm, trái tim cô cũng đập nhanh hơn hẳn.

Biên tập bản quyền: “'Mắt to manh' đại đại có ở đó sao? Nói cho ngươi một tin tức tốt nha. Trước kia chúng ta có một cái bản quyền nói chuyện đến bước cuối cùng lại vì tổng giám rời khỏi mà hủy hợp đồng, đại đại còn nhớ không? Chúng ta kiện công ty kia, bây giờ họ muốn giải hòa với chúng ta nên muốn mua lại bản quyền, hơn nữa giá cả còn cao hơn trước kia 100 vạn, thành giao 500 vạn, đại đại xem có được không?”

'Mắt to manh' sửng sốt, sau đó mừng rỡ. 500 vạn? Cho dù là 50 vạn cô cũng đồng ý nha! Ai lại ngại tiền mình thiếu đâu? 'Mắt to manh' lập tức đồng ý:

“Có thể nha! Đều giao cho ngươi quyết định, ta tin tưởng ngươi.”

Biên tập lại gửi một khuôn mặt cười: “Vậy quyết định là 500 vạn nhé. Vốn muốn cao hơn một chút nhưng do hôm nay là ngày cuối năm rồi, hơn nữa hợp đồng trước kia cũng đã bàn bạc xong nên cứ đơn giản sửa lại giá là có thể kí hợp đồng, đối phương muốn kí luôn trong hôm nay, có vẻ rất nóng vội đâu. Chúc mừng đại đại nhé.”

'Mắt to manh' xem góc phải máy tính, hôm nay là ngày 31 tháng 12, là ngày cuối cùng của năm dương lịch, cô cho rằng đã không có cơ hội gì nữa rồi, ai ngờ ngay hôm nay cô liền như lời Sở Từ đoán mệnh, muộn nhất là cuối năm sẽ bán được. Nghĩ vậy 'Mắt to manh' vừa kinh hỉ vừa khiếp sợ, Sở Sở đoán mệnh thật sự quá chuẩn nha.

Cô lập tức nhắn tin cho Sở Từ: “Sở Sở, cám ơn ngài, vừa rồi tôi thu được tin tức của biên tập, bản quyền đã bán đi được rồi, còn bán được giá tốt nữa, cảm ơn ngài!”

Sau đó phát một bao lì xì lại: “Sở Sở hãy nhận lấy đi, tiền tuy là không nhiều lắm nhưng tôi biết đoán mệnh là cần lấy tiền, nếu không sẽ đối với ngài có hại.”

Sở Từ nói: “Cám ơn cô, tôi đang nói tôi sẽ không thể tính sai mà, chúc mừng cô nhé, bao lì xì tôi nhận.”

Cô mở bao lì xì ra, bên trong có 2 vạn, Sở Từ cười đem tiền quyên ra ngoài, coi như cho trẻ em nghèo tiền mừng tuổi đi.

……………………

‘Bị cáo kì quái’ từ khi quay phim tới nay vẫn luôn thuận lợi, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không mà mọi người từ khi biết bộ phim này sửa tên lại là có thể nổi tiếng thì các diễn viên đều tự yêu cầu bản thân rất cao, nỗ lực hơn trước rất nhiều, lúc quay phim cũng rất thuận lợi, thường xuyên có thể quay một lần là thông qua, quá trình quay phim cũng không có chuyện xấu gì xảy ra, tóm lại là đặc biệt trôi chảy.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, gần đây rất nhiều người muốn rời khỏi tổ nên đạo diễn muốn mời mọi người đi ăn liên hoan, cùng nhau đón năm mới.

“Cảnh Hành, gần đây cậu vất vả rồi, tối nay cùng đi ăn với mọi người nhé.” Đạo diễn Ngô dặn dò.

Lục Cảnh Hành hơi giật mình, vì diễn tốt nhân vật này anh cũng không về nhà, luôn ngâm mình ở đoàn phim cân nhắc, năm nay ăn tết anh có chút muốn về nhà.

Về nhà thăm Lục Bích Trì.

“Đi đi, cậu xem có thể mời Sở đại sư đến cùng không? Lúc trước Đại sư có nói chờ khi đóng máy sẽ đến làm phép giúp chúng ta, cho nên tôi còn chưa có chuyển tiền cho cô ấy, cô ấy giúp đoàn phim nhiều như vậy, chúng ta mời cô cùng đến liên hoan đi.”

Lục Cảnh Hành cũng động tâm, cô bé kia, anh đã lâu chưa gặp được rồi.

Gần đây cô gửi ảnh của Lục Bích Trì chỉ có một mình Lục Bích Trì mà thôi. Lục Cảnh Hành móc điện thoại ra gọi, bên kia bắt máy rất nhanh.

“Lục Cảnh Hành?” Âm thanh của Sở Từ mang theo ý cười. Lục Cảnh Hành cảm thấy mây mù trong lòng lập tức bị người đẩy ra, tâm tình tỏa sáng, khóe miệng anh mỉm cười nói:

“Sở Từ, hôm nay đạo diễn Ngô mời mọi người liên hoan, vẫn luôn dặn dò tôi mời cô lại đây.”

Sở Từ hơi giật mình, giọng nói của Lục Cảnh Hành rất trầm rất dễ nghe, như là đàn violon đang diễn tấu khiến người khác nhịn không được muốn tiếp tục nghe anh nói chuyện.

“Không tốt lắm đâu? Người của đoàn phim liên hoan, tôi đến cũng không tiện lắm.”

“Không có gì không tiện cả, cô tới được thì quá tốt.” Lục Cảnh Hành nói.

“Vậy cũng được, vậy tôi…”

“Tôi đi đón cô.” Lục Cảnh Hành nói xong liền cúp điện thoại, không cho Sở Từ có cơ hội từ chối.

Sở Từ cầm điện thoại nhìn một hồi, thầm nghĩ nếu Lục Cảnh Hành muốn đến chỗ cô thì phải đi vòng một vòng thật lớn nha, cô hoàn toàn có thể tự gọi taxi đi mà.

Một tiếng sau, một chiếc xe ngừng trước cửa Sở gia. Sở Từ ló đầu ra nhìn rồi xách túi xách chạy ra ngoài.

“Nha đầu thúi kia, đi đâu vậy?” Điền Tam Thải đuổi theo hỏi.

“Mẹ, con đi ra ngoài một chút, tối nay không ăn cơm ở nhà nha.”

“Này…”

Điền Tam Thải vừa ra khỏi cửa liền thấy một chiếc xe ngừng trước cửa, cửa xe mở ra, khi bà nhìn thấy người mặc áo khoác đen ngồi trong xe liền kinh ngạc há to miệng. Trời, kia không phải là diễn viên gì trên tivi sao?

Lục Cảnh Hành!

Trùng hợp là Sở Từ cũng mặc một cái áo khoác màu đen, tay áo có viền đỏ, phía dưới để chân trần, trên chân đeo một đôi bốt lông xù cao đến mắt cá chân. Loại bốt này rất kén chân, nhưng Sở Từ đeo vào lại khiến đôi chân vốn trắng nõn của cô càng thêm đẹp mắt.

Lục Cảnh Hành nhìn qua chân của cô một lát rồi dời mắt đi. Ánh mắt anh hơi cụp xuống, một lát sau mới bình tĩnh hỏi: “Không lạnh sao?”

“Không lạnh nha, anh mặc dày như vậy làm gì?”

“…”

Sở Từ chân thành nói: “Người trẻ tuổi cần phải chăm chỉ rèn luyện thân thể mới được nha, đừng làm cho thân thể quá hư yếu, anh bị tai nạn xe cộ còn chưa khôi phục hoàn toàn liền liều mạng diễn kịch lại càng cần rèn luyện nhiều hơn.”

“…” Lục Cảnh Hành quyết định từ đêm nay bắt đầu anh phải tăng thêm việc tập thể hình. Anh đang muốn đóng cửa thì Sở Châu đã trở lại, hắn đứng trước cửa xe nhìn Sở Từ chằm chằm, cau mày, trên mặt viết hoa hai chữ không vui.

“Sở Từ?” Đôi mắt của hắn như radar bắn phá nhìn Lục Cảnh Hành một cái.

Lục Cảnh Hành trấn định nhìn người đàn ông có khí độ bất phàm kia, vươn tay trầm giọng nói: “Chào anh, tôi là Lục Cảnh Hành.”

Sở Châu kinh ngạc, sau đó mím môi không vui nhìn Sở Từ, trong mắt chứa sự cảnh cáo rõ ràng.

Sở Từ hít vào một hơi.

Tiêu rồi! Đêm nay trở về kiểu gì cũng lại bị sửa chữa, ai kêu cô còn học cao trung, mà Sở Châu lại lấy thân phận là anh không cho cô thân cận với nam sinh khác chứ. Thực ra cũng không có thân cận quá nha, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, nhưng hiển nhiên Sở Châu lại không cho rằng như vậy.

Lục Cảnh Hành và Sở Châu liếc nhìn nhau, trong mắt Sở Châu có sự đề phòng và đánh giá rõ ràng, Lục Cảnh Hành cũng không né tránh để hắn đánh giá, ánh mắt bằng phẳng trầm giọng nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt Sở Từ, cũng sẽ đưa cô ấy về sớm.”

Ánh mắt Sở Châu hơi hoãn lại, lát sau mới gật đầu nói: “Đi chơi vui vẻ.”

……………………..

Bên kia, Sở Từ vừa đi Điền Tam Thải liền chạy ra, trên mặt còn có vẻ kinh hách: “Con trai à, đó là Lục Cảnh Hành? Mắt mẹ không mù chứ?”

Sở Châu hừ lạnh nhìn hướng xe rời đi một hồi lâu mới nhìn Điền Tam Thải nói: “Mẹ, con đã sớm nhắc nhở mẹ và ba chú ý Sở Từ, không cho em nó yêu sớm. Nam nhân bây giờ có đức hạnh gì không phải mẹ không biết, lỡ đâu khiến người khác chiếm tiện nghi thì nguy rồi.”

Trong mắt Sở Châu, em gái mình là một nữ sinh rất nhu nhược, hơn nữa còn sợ nóng, ngày mùa đông còn thích mặc váy, lấy thân phận gia trưởng đến xem, hắn luôn sợ em gái mình gặp hại.

Điền Tam Thải tự cảm thấy đuối lý, lẩm bẩm nói: “Con không phải cũng là đàn ông sao? Con có đức hạnh gì?”

“Cái gì?” Sở Châu nhíu mày “Mẹ, nghiêm túc một chút đi.”

“A…Mẹ nhớ ra rồi, mẹ đang nấu cháo.”

Nói xong bà liền chạy xa, trong lòng Sở Châu lại càng lo âu hơn, thanh danh của Lục Cảnh Hành không tốt lắm, mà giới giải trí lại là cái chảo nhuộm, bình thường trên tin tức không thiếu nói minh tinh ngủ với fan của mình, nếu Sở Từ mà là fan của Lục Cảnh Hành thì không ổn.

Bình Luận (0)
Comment