Lục Cảnh Hành mở cửa xe cho Sở Từ và Nhan Thuật lên xe trước, Nhan Thuật run run rẩy rẩy vất vả lắm mới ngồi vào ghế được. Tài xế thấy ông chủ của mình mang về một bà lão xa lạ, hơi sửng sốt một chút, khó hiểu không biết bà lão này là ai? Tại sao lại vừa khóc vừa đi theo sau xe? Chẳng lẽ là thân nhân nào đó của ông chủ bị thất lạc nhiều năm? Tài xế nhất thời diễn sinh ra một đống tuồng ân oán tình cừu của hào môn trong đầu.
Hắn nhìn mặt của bà lão kia qua kính chiếu hậu, vừa nhìn qua còn suýt nữa bị dọa đến, nhớ tới trước kia xem phim ma, trong đó mấy bà lão phù thủy hay quỷ ma gì hình như đều trông như vậy cả.
Chờ đến nhà, Sở Từ vừa mở cửa liền nhìn thấy cả nhà đều vây quanh trước tivi.
……………..
Hôm nay là tết tây, ba người con trai của Sở gia đều trở lại, Sở ba cũng trở về từ công trường, trên bàn hiện đang chất đầy đồ ăn vặt và rượu trái cây, còn có một túi que nướng, biểu tình của mọi người khi nhìn thấy Lục Cảnh Hành trở về cùng với Sở Từ đều rất xuất sắc, Sở Châu thì do trước đó đã gặp qua Lục Cảnh Hành nên cũng không quá kinh ngạc, Sở Trạch Vũ nhìn qua mặt của anh một cái liền lập tức buột miệng “Cái đệt!”, sợ đến mức xâu thịt dê nướng trong miệng đều rớt ra ngoài.
Sở Trạch Vũ chỉ vào Lục Cảnh Hành, kinh ngạc nói: “Lục Lục Lục…”
“Lục Cảnh Hành.” Lục Cảnh Hành gật đầu, trầm giọng nói.
“Đúng đúng đúng! Nhưng vấn đề là, anh anh anh…”
Sở Từ vỗ vỗ mặt của Sở Trạch Vũ, cười nói: “Anh hai, anh bị nói lắp từ khi nào thế?”
Sở Minh Phi cũng kinh ngạc một hồi, sau đó chạy tới đánh giá, kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ xem nam chính trong phim thần tượng của mẹ xuất hiện này, người sống!”
Ánh mắt của Lục Cảnh Hành dừng lại trên người Điền Tam Thải, bà còn đang trong trạng thái khiếp sợ, anh lộ ra nụ cười ôn hòa, đôi môi hơi mím sau đó cong lên, lấy một loại trạng thái hoàn mĩ chào hỏi:
“Chào bác gái, con là Lục Cảnh Hành. Chào bác trai.”
Sở Minh Giang đẩy đẩy vợ mình một cái, dùng ánh mắt hỏi sao lại thế này? Mặt của Điền Tam Thải cũng là ngơ ngác, ý là bà cũng không biết! Hai người bọn họ cười gượng chào hỏi.
Riêng Sở Châu đang ngồi trên sô pha trấn định nói: “Sở Từ, em còn không có vào đại học mà đã học được thói đi chơi về trễ hả? Em có biết trong nhà mấy giờ đóng cổng không?”
Lúc này đến lượt Sở Từ ngơ ra, trong nhà có quy định giờ đóng cổng từ khi nào thế?
Lục Cảnh Hành giải thích: “Xin lỗi, là do tôi đưa cô ấy về trễ, tôi…”
Sở Châu nhíu mày đánh gãy anh: “Lục tiên sinh, tôi đang giáo dục em gái tôi, đây là việc của Sở gia, Lục tiên sinh không tiện nhúng tay.”
Lục Cảnh Hành nhận thấy được sự đề phòng của đối phương, ánh mắt hơi nhíu lại đánh giá Sở Châu.
Do đã nhìn quen diện mạo của Sở Từ nên anh cũng không quá kinh ngạc với việc bốn đứa con của Sở gia đều rất xuất sắc, trong đó Sở Châu càng anh tuấn tiêu sái, có khí phách nam nhân, tuổi tuy rằng không lớn nhưng thần sắc trấn định trầm ổn, khí chất cũng thành thục nội liễm, vừa thấy liền biết không phải người thường, lại nhìn đến phản ứng của Sở ba Sở mẹ, Lục Cảnh Hành lập tức đánh giá được địa vị của Sở Châu trong gia đình.
Sở Châu rõ ràng đang đề phòng anh, điều này khiến Lục Cảnh Hành đánh giá anh lại cao hơn vài phần, xem bộ dáng của người nhà Sở gia là có thể biết tính cách và nhân phẩm của Sở Từ là từ đâu tới.
Anh nhanh chóng lộ ra nụ cười hoàn mĩ, lấy một loại ngữ khí vô cùng phối hợp nói:
“Sở tiên sinh nói đúng, tôi chỉ muốn giải thích là do trên đường gặp một bà lão nên hơi chậm trễ thời gian.”
Sở Châu không lên tiếng mà chỉ mím môi đánh giá anh. Đều là đàn ông, hắn sẽ không đơn thuần cho rằng một người đàn ông chịu tốn nhiều công sức như vậy đưa đón một người nữ chỉ là vì thuận tiện, sự khôn khéo của phụ nữ đều dùng cho việc mua sắm, còn sự khôn khéo của đàn ông dùng ở tình cảm, đàn ông là một loài động vật rất biết tính kế, nếu không có ích lợi thì tuyệt đối sẽ không vô cớ trả giá.
Hắn thừa nhận hắn hơi có chút quá mức bảo vệ đối với người em gái duy nhất này của mình, nhưng hắn đã thấy nhiều nhân tâm hiểm ác nên không hy vọng em gái mình chịu tổn thương gì, đương nhiên hắn cũng phải thừa nhận Lục Cảnh Hành là một người rất xuất chúng, ngoại hình không cần nhiều lời, dù sao cũng là minh tinh, Lục Cảnh Hành còn là minh tinh có tiếng đẹp trai trong giới giải trí nên ngoại hình là không thể bắt bẻ, dáng người chiều cao cũng đều tốt, chỉ có điều gần đây tai tiếng của anh quá nhiều, đồn đãi vớ vẩn cũng nhiều, Sở Từ lại chỉ có 17 tuổi nên hắn không hy vọng Sở Từ cùng loại người như vậy ở bên nhau, giống như mua cổ phiếu, loại cổ phiếu có hệ số nguy hiểm quá lớn thì không đáng mạo hiểm đầu tư, rất dễ dàng thua thiệt.
Hai người đàn ông yên lặng đối diện nhìn nhau, có loại ảo giác vương không thấy vương.
Tuy rằng Lục Cảnh Hành cao hơn Sở Châu vài centimeter nhưng hai người đều đồng dạng có khí thế. Người của Sở gia đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nuốt nước miếng, chỉ sợ hai người kia đánh nhau.
Sở Từ lại cân nhắc, hai người này vừa thấy mặt liền nhìn nhau chằm chằm, không phải là gay đi? Cô xua tay, không kiên nhẫn nói: “Hai người nói chuyện trước đi, em đi lên lầu.”
Nhan Thuật nhìn chằm chằm Sở Châu vài lần, bề ngoài của cô quá già, dung mạo lại đặc biệt khiến Sở Châu cũng chú ý đến.
“Bà ấy là ai?” Sở Châu nhíu mày hỏi.
Lục Cảnh Hành nhìn về phía Nhan Thuật, trầm giọng nói: “Một người phụ nữ gặp phải phiền toái.”
Sở Châu mẫn cảm nhận ra anh dùng từ là “phụ nữ”, bất giác lại nhìn chằm chằm vài lần, kì quái, có cái gì phiền toái cần Sở Từ tới giúp giải quyết? Sở Từ chỉ là một người học sinh cấp ba, sao có thể giúp được?
……………
Sở Từ dẫn Nhan Thuật lên lầu, Nhan Thuật nhìn xung quanh phòng của Sở Từ, có chút ngạc nhiên. Phòng của Sở Từ cũng không có gì khác biệt so với người bình thường, phòng cũng không quá lớn nhưng phương hướng khá tốt, có một cái ban công lộ thiên, trang hoàng trong phòng cũng rất đơn giản, ngoài giường và tủ thì chỉ có một cái bàn màu trắng, trên bàn có máy tính, bên cạnh để tablet và máy scan, Nhan Thuật lập tức ý thức được Sở Từ thích hội họa.
Cô vốn tưởng Sở Từ sẽ giống những người Đại sư khác, trang hoàng phòng ở theo kiểu cổ kính, trong nhà bày tế đàn ngày ngày thắp hương vái lạy, nơi nơi dán lá bùa chiêu vận cho bản thân, nhưng sự thật là cái gì cũng không có, phòng ở đơn giản, sàn nhà gỗ, giường, tủ quần áo đều rất đơn giản nhưng cũng rất tinh tế, bàn học màu trắng cùng với máy tính và màn của cũng có màu trắng khiến phong cách trong phòng có vẻ rất tươi mát.
Có thể tưởng tượng ra ban ngày nắng chiếu vào phòng sẽ có bao nhiêu thoải mái.
Tuy rằng không xa hoa nhưng lại có phong cách riêng của mình, hơn nữa mấy chậu cây trên ban công, Nhan Thuật bỗng có chút hâm mộ Sở Từ, trước kia cô tuy là có nhiều tiền hơn Sở Từ nhưng lại không có sinh hoạt riêng của mình, giống Sở Từ như vậy, có thể kiếm tiền lại không để bụng tiền, làm cái gì đều có mục tiêu, cũng không dễ dàng dao động, cuộc sống người như vậy sẽ rất thoải mái đi?
“Viết sinh thần bát tự cho tôi.” Sở Từ lên tiếng.
Nhan Thuật hoàn hồn, nhanh chóng viết sinh thần bát tự cho cô, Sở Từ cầm chế tạo búp bê, Nhan Thuật thì nhàn rỗi không có việc gì liền tiếp tục đánh giá phòng của Sở Từ, bỗng cô thấy trên máy tính của Sở Từ có dán một lá bùa.
Ồ… thật đúng là tự chiêu vận cho bản thân mình sao? Nhưng vì sao lại dán lên máy tính? Chẳng lẽ Sở Từ làm cái gì đó trên máy tính? Nhan Thuật lại nhìn thấy trên bàn máy tính để một tập tranh, mặt trên viết “Thiên tài nữ thần tính”. Đây là cái gì? Truyện tranh do Sở Từ vẽ sao?
Lúc đó Sở Từ cũng bắt đầu khai đàn làm phép, cô dán sinh thần bát tự của Nhan Thuật lên con búp bê mình mới làm xong, sau đó niệm chú pháp, lại phối hợp với trận pháp của mình, búp bê nhanh chóng giật giật như là sống dậy, Nhan Thuật đứng ở một bên nhìn, kinh ngạc nói không ra lời.
Tốc độ niệm chú của Sở Từ rất nhanh, búp bê ở trên bàn động đậy tay chân, mắt thấy sắp bò dậy được, Sở Từ đột nhiên cầm lấy tay của Nhan Thuật, đâm phá ngón tay của cô, tích một giọt máu lên người búp bê. Lúc này tuy nó vẫn là bộ dáng búp bê nhưng ngũ quan, dáng người đều giống như thật, Sở Từ nhanh chóng dán một lá bùa lên búp bê, nín thở ngưng thần, hai mắt nhắm lại dùng toàn bộ tinh lực để niệm chú.
Bỗng nhiên, Sở Từ giống như là bị một cổ lực lượng vô hình đẩy ra sau một cái, Nhan Thuật quýnh lên, vội vàng chạy tới.
Sở Từ mở mắt ra, nhíu mày nhìn về phía búp bê. Búp bê lại không hề có sinh khí nằm ở trên bàn như lúc ban đầu.
Nhan Thuật dò hỏi nhìn về phía cô.
Sở Từ nói: “Thân thể này không phải của cô, vừa rồi tích giọt máu kia lên không phối hợp được với sinh thần bát tự khiến pháp thuật không thể tiến hành.”
Nhan Thuật nóng nảy viết lên giấy: “Vậy nghĩ cách tìm thân thể của tôi, lấy một ít máu lại đây được không?”
Nhưng cả hai người đều biết phương pháp này không dễ dàng, phù thủy kia có pháp lực cao cường, làm sao có thể để các cô lấy máu dễ dàng như vậy được?
Sở Từ trầm mặc một lát, bỗng nhiên nghĩ ra một cách, cô cười nói: “Đúng rồi, tuy rằng chúng ta không thể thao tác được thân thể bây giờ của cô nhưng lại có thể thao tác thân thể trước kia, phải biết rằng cô là người hiểu biết thân thể của mình nhất, sinh thần bát tự đều có thể viết ra cho tôi, tôi thông qua thao tác búp bê để thực thi pháp thuật đối với thân thể trước kia, đương nhiên thân thể của cô có thể phải bị tội, ví dụ như bị kim đâm, bị pháp khí làm bị thương linh tinh.”
“…” Nhan Thuật chớp mắt không nói chuyện, nghĩ một lúc cô mới viết ra: “Tôi chiếm thân thể của mụ phù thủy kia, chúng ta có thể tìm ra sinh thần bát tự của mụ ta để làm phép hay không?”
Sở Từ cười nhạt, sau đó lắc đầu nói: “Phương pháp này tôi đã nghĩ đến, nhưng mà không thể làm được, vì cô không thể đảm bảo thân thể này đối ứng với linh hồn của mụ.”
Nhan Thuật ngẩn ra, cô giật mình viết: “Là sao?”
“Là sao?” Sở Từ nhìn chằm chằm vào mặt cô, hừ một tiếng: “Ý là, mụ ta có thể tàn nhẫn độc ác đến đổi thân thể với cô, làm sao cô biết trước đó mụ ta chưa dùng thủ đoạn tương tự? Phải biết chú mèo đen và loại chú trao đổi linh hồn này đều rất cổ xưa rồi, thậm chí có thể nói là thất truyền, loại tà chú này tôi còn không biết, đối phương lại có thể biết hơn nữa còn tinh thông, rất có thể mụ ta đã sống hàng trăm hàng ngàn năm, chỉ là luôn lợi dụng chú pháp để tìm kiếm thân thể để tồn tại, cuối cùng mới có thể tìm được cô.”