Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 65 - Chương 65 - Đoạt Xác - 3

Chương 65 - Đoạt xác - 3
Chương 65 - Đoạt xác - 3

Nhan Thuật bị suy đoán này của Sở Từ làm cho kinh sợ, ban đầu cô chỉ nghĩ là mụ ta rất xấu xa nên mới thay đổi thân thể của mình, chứ nếu đúng như Sở Từ nói thì nhiều năm như vậy, người này vẫn luôn dùng loại chú này để kéo dài sinh mệnh sao? Nhưng mà những người bị thay đổi thân thể cũng có người nhà, bạn bè, con cái, người yêu, chẳng lẽ không có một ai nhận ra khác thường sao? Mụ ta làm sao mà làm được?

Nhan Thuật bỗng nhiên ý thức được mụ phù thủy này còn khó đối phó hơn so với những gì cô tưởng tượng, cô gấp gáp cầm tay Sở Từ, đầy mặt khẩn cầu muốn Sở Từ cứu cô.

Sở Từ vỗ tay cô, an ủi nói: “Cô yên tâm đi, trước mắt chúng ta còn hai ngày thời gian, tôi nhất định sẽ tìm được biện pháp để trước khi cô chết, giúp cô đổi thân thể về.”

Nghe cô bảo đảm như vậy Nhan Thuật cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, nhưng hễ nghĩ đến mụ phù thủy kia có lẽ đã làm vậy rất nhiều lần và cũng đã thành công rất nhiều lần cô lại cảm thấy lo lắng.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.

Lục Cảnh Hành đứng ngoài cửa, thân hình anh rất cao, ít nhất cũng cao 1m83, tỉ lệ dáng người cũng rất tốt khiến đôi chân anh có vẻ càng thon dài, lần đầu tiên Sở Từ phát giác bề ngoài của nam nhân cũng có thể dùng từ 'cảnh đẹp ý vui' để hình dung.

Lục Cảnh Hành hỏi: “Đã làm phép xong rồi sao?”

“Còn không có làm được.”

Sở Từ thu pháp khí lại, đem sự tình xảy ra nói cho anh nghe. Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm Sở Từ một lát, nói thật ra đến nay anh vẫn không thể tin được cô bé trước mặt mình lại là một Đại sư lợi hại. Đầu tiên là cô giúp anh chiêu hồn giúp anh tỉnh lại, sau đó lại muốn giúp Nhan Thuật đoạt lại thân thể, loại chuyện này trước kia anh chỉ có thể gặp ở trên phim, ai ngờ trong hiện thực thật sự có.

Tạm thời Sở Từ vẫn không có tiến triển gì, nếu là trợ giúp Nhan Thuật tiến vào thân thể thì cô hoàn toàn có thể nhẹ nhàng hoàn thành, nhưng đối phương là phù thủy nên rõ ràng mụ ta biết Nhan Thuật có thể tìm cô hỗ trợ, biết thế mà đối phương cũng không có chút sợ hãi nào, nghĩ đến là đã có chuẩn bị sẵn, pháp thuật bình thường không thể làm gì được mụ ta.

Lục Cảnh Hành nhíu mày nói: “Muốn đối phó một người, trước hết cần tìm được nhược điểm của người đó, một người cho dù có lợi hại đến đâu cũng phải có nhược điểm, người phù thủy này vẫn luôn chiếm thân thể của người khác chẳng lẽ sẽ không có tác dụng phụ gì sao? Linh hồn bên ngoài cùng cơ thể sẽ không có bất kì phản ứng bài xích nào sao?”

Sở Từ trầm mặc một lát không nói gì, thật ra cô cũng coi như là chiếm dụng thân thể của Sở Từ, chỉ có điều thân thể của cô là Sở Từ tự nguyện, lúc trước tiểu Sở Từ bị người khác câu đi linh hồn nên không đủ ba hồn bảy phách, không muốn tiếp tục làm một kẻ ngốc nên cô mới có thể thay thế đối phương sống sót, cũng bởi vậy cô mới không có phát giác thân thể có cái gì không khỏe, trừ bỏ mấy ngày đầu cảm thấy âm khí ban đêm quá nặng, còn lại không có gì không ổn.

Thấy cô không nói gì Lục Cảnh Hành lại hỏi Nhan Thuật: “Nhan Thuật, cô phải là người hiểu biết nhất đối bản thân mình, gần nhất cô có hoạt động gì hay không?”

Nhan Thuật suy nghĩ một lát, vì gần đây bạo hồng nên cô có rất nhiều công tác, vô cùng bận rộn, nhưng nếu cô nhớ không lầm thì hai ngày nay cô phải đi nhận một bộ điện ảnh, bộ phim kia tên là ‘Bát quái’, đạo diễn là một đạo diễn nổi tiếng ở Hong Kong, bộ phim nói về những năm cuối vương triều yêu ma hoành hành, thiên sư trảm yêu trừ ma, giết quỷ linh tinh. Do phim có đề cập đến yêu ma quỷ quái, không tính là loại điện ảnh chủ lưu nên lúc trước Nhan Thuật cũng phân vân không biết nên nhận hay không, cô hỏi qua mụ phù thủy, mụ nói bộ phim này có thể nổi tiếng cô mới nhận, bây giờ nghĩ đến lúc đó đối phương cũng chỉ là trải chăn đệm sẵn cho bản thân, vì thiên sư là bản chức của mụ, đối phương vừa chiếm thân thể của cô, tùy tiện diễn những vai khác sẽ khiến người khác dễ nhận ra, mà thiên sư lại khác, bản sắc biểu diễn, còn có thể biểu diễn giống.

Cô viết trên giấy: “Nếu tôi nhớ không lầm thì từ ngày mai bắt đầu tôi phải đến đoàn phim ‘Bát quái’”.

“Bát quái?”

Lục Cảnh Hành nhớ rõ bộ phim này, lúc trước anh chưa xảy ra tai nạn xe cộ thì đạo diễn Chu đã từng đi tìm anh mời anh diễn, nhưng do không có lịch trống hơn nữa cũng không quá hài lòng với kịch bản nên anh không có nhận.

Anh nói: “Sở Từ, cứ như vậy cũng không phải biện pháp, dù sao chúng ta không hề hiểu biết với đối phương, như vậy đi, tôi tìm biện pháp cho cô đến đoàn phim ‘Bát quái’, bên kia cần thiên sư chỉ đạo, vừa lúc cô có thể có tác dụng.”

Sở Từ ngẩn ra, sau đó minh bạch ý tứ của Lục Cảnh Hành, đoàn phim như vậy đều yêu cầu thiên sư đến chỉ đạo pháp thuật, giống như chỉ đạo võ thuật trong phim võ hiệp. Mụ phù thủy kia đang ở đoàn phim đóng phim, cô đến đó cũng có thể tiếp xúc chính diện, chỉ có biết người biết ta mới có khả năng đánh thắng trận này được.

Nhan Thuật khẩn trương kéo quần áo của Sở Từ, lo lắng thay cho cô. Cô không hy vọng vì bản thân mình mà khiến Sở Từ bị thương tổn, dù sao pháp lực của mụ phù thủy kia cũng không yếu.

“Yên tâm đi.” Sở Từ lạnh lùng nói: “Tuy tôi không phải thánh nhân nhưng cũng không thể chịu đựng việc có người ở dưới mí mắt tôi làm ra loại chuyện này, hơn nữa việc dùng pháp thuật hại người này cũng ảnh hưởng đến danh dự của nghề, đừng khiến người khác nghĩ đến Đại sư như chúng tôi chỉ có loại đức hạnh như thế.”

Lục Cảnh Hành không lên tiếng, anh nhìn cô chằm chằm một lát, sau đó khóe miệng hơi câu lên.

Bộ dáng của Sở Từ hiện tại, thật giống như một con mèo nhỏ bị người khác dẫm phải đuôi, con mèo ngày thường tính tình ôn hòa nhưng nếu bị người khác chọc giận cũng là biết nhảy lên lấy móng vuốt cào người, không phải là không lợi hại.

Nếu đã quyết định như vậy, Lục Cảnh Hành liền lấy điện thoại đi gọi điện liên hệ người, gọi xong anh quay lại thì nghe sau lưng truyền đến tiếng chó sủa, Sở Từ cười:

“Nhìn xem, ai nuôi là thân với ai, nhất định là Lục Bích Trì ngửi được mùi anh tới nên đến kiếm anh rồi.”

Lục Bích Trì đứng trước cửa, mở to đôi mắt hình tam giác nhìn chằm chằm người trong phòng, nhìn nó như vậy rất mắc cười, cứ như đang trừng người vậy, Sở Từ bật cười nói: “Lục Bích Trì, chủ tử của mày đến rồi, còn không mau nhào lên đi?”

Lục Bích Trì giật chân trước, vươn đầu lưỡi, cứ như xuất phát chạy mà nhào lên phía trước.

Lục Cảnh Hành thấy thế câu khóe môi, biểu tình ôn hòa, anh vươn tay chuẩn bị nghênh đón Lục Bích Trì. Ai ngờ nó lại lướt qua anh mà nhào thẳng vào lòng của Sở Từ đứng bên cạnh.

Như là để khoe ra nó còn ghé đầu vào trên vai Sở Từ, le lưỡi ra với vẻ mặt làm nũng, đôi mắt lại trừng hướng Lục Cảnh Hành như đang nói: Đây là ai vậy? Từ đâu chui ra giống đực này? Cách xa ma ma ra một chút được không?

Lục Cảnh Hành đen mặt: “Lục Bích Trì.”

Lục Bích Trì tiếp tục le lưỡi, không hề sợ hãi mà đùa giỡn với Sở Từ.

Này liền xấu hổ…

Sở Từ cười gượng vài tiếng: “Này…hai tháng này anh không về, chắc là nó có chút sợ người lạ."

Sợ…người…lạ…

Còn không bằng không giải thích đâu! Lục Cảnh Hành cảm thấy ngực mình trúng một mũi tên.

Nhan Thuật đứng ở một bên nhìn bọn họ giao tiếp, nghiêng đầu tự hỏi. Lục Bích Trì là chó của minh tinh, ai đều nhận ra được. Ngày thường Lục Cảnh Hành xem con chó này như bảo bối, trước kia đi đóng phim còn vì chăm sóc nó mà nuôi nó trong xe, bình thường có tài xế và trợ lý giúp chăm sóc, cảm tình như vậy thế nhưng có thể yên tâm giao chó cho Sở Từ? Phải biết rằng người yêu chó đều đem chó cho rằng người nhà và con của mình vậy, làm sao có thể yên tâm giao con của mình cho người khác chăm sóc chứ?

Nhan Thuật cảm thấy hình như mình đang ở một hiện trường bát quái! Mà Lục Cảnh Hành cũng thật là, scandal nhiều như vậy mà không nghĩ làm sáng tỏ, chẳng lẽ cứ như vậy để cho nó qua đi? Qủa nhiên gừng càng già càng cay, chờ qua mấy tháng ai còn nhớ những chuyện này? Chỉ cần sắc đẹp đủ thì mặt khác không thành vấn đề.

……………..

Đêm đó Lục Cảnh Hành muốn đem Lục Bích Trì dắt đi về, kết quả Lục Bích Trì chơi xấu, hai chân bám vào cửa chết sống không chịu đi, Điền Tam Thải thấy thế mới biết chó này là của Lục Cảnh Hành, bà lập tức cũng có lo lắng giống như Sở Châu, thầm nghĩ con gái mình sẽ không thật sự yêu đương chứ?

Lục Cảnh Hành tức giận nhưng chỉ phải đem Lục Bích Trì để lại chỗ Sở Từ, anh miễn cưỡng cười nói: “Ngày mai tôi lại đến thăm nó.”

Người nhà Sở gia đứng ở cửa nhìn bóng dáng Lục Cảnh Hành rời xa, cho đến khi anh lên xe mới tạc nồi.

“Má ơi, Sở Từ à, em không tồi nha, xuống tay thật là nhanh nha! Ngay cả Lục Cảnh Hành em đều có thể bắt được?” Sở Trạch Vũ trêu ghẹo.

“Sở Từ, scandal của Lục Cảnh Hành rất nhiều, em phải điều tra rõ ràng nha.” Sở Minh Phi nói.

Sở Châu nhíu mày nhìn bọn họ như cảnh cáo, hai người lập tức không dám nói nữa, Sở Châu trầm giọng nói:

“Bạn bè như vậy sau này vẫn là không nên lui tới thì hơn, giới giải trí là một cái chảo nhuộm, anh không mong em yêu đương sớm như vậy với minh tinh.”

Sở Từ bị bọn họ chọc cười, cô vừa lên lầu vừa nói: “Sức tưởng tượng của mọi người phong phú quá rồi. Tóm lại em và Lục Cảnh Hành không có vấn đề gì hết á, còn vì sao tụi em quen biết thì em không giải thích với mọi người được, tóm lại là hiện tại em không có bạn trai, nếu có em nhất định sẽ nói cho mọi người biết.”

Sở Từ cười, ở cổ đại tuổi của cô đều có thể làm mẹ rồi, kiếp trước cô say mê với pháp thuật, chỉ lo nghiên cứu pháp thuật, không ngừng học tập, cô có thể tại 16 tuổi tiếp thu việc nghị thân, gả chồng sinh con, 17 tuổi đối với cô là độ tuổi đã có thể kết hôn sinh con rồi, chỉ là cô không muốn thôi.

Người của Sở gia ở phía sau nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt khó nói nên lời. Sau một lúc lâu Sở Trạch Vũ mới đau lòng nói: “Em gái ngốc! Em nghĩ người ta Lục Cảnh Hành vì sao lại muốn nhờ em chăm sóc chó giúp chứ? Tại sao em lại ngây thơ như vậy nha?”

Nhất thời, người nhà Sở gia lo lắng hỏng rồi.

…………

Bình Luận (0)
Comment