“Nhan tiểu thư, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn”
“Đương nhiên, tôi nhất định sẽ chỉ giáo cô cẩn thận.” Vu La cười lạnh.
Thấy cảnh này, không hiểu vì sao mọi người đều xem đến kinh hồn táng đảm, hai người này đều khiến người ta có cảm giác của cao thủ, thật sự phù hợp với nhân vật, còn không bắt đầu đánh liền có thể khiến người ngoài cảm thấy xuất sắc, dường như hai người này thật sự đang dùng pháp thuật đấu pháp chứ không phải diễn kịch, mọi người nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, lo lắng đề phòng nhìn họ.
Đột nhiên, Vu La híp mắt, di chuyển thân thể. Mụ ta dùng pháp khí mà nhân vật trong phim sử dụng nặng nề đánh tới.
Trong điện ảnh ‘Bát quái’, vũ khí của Nhan Thuật dùng là một cây kiếm gỗ đào, còn Sở Từ dùng là hai cây gậy đánh quỷ, lúc này Vu La đang cầm cây kiếm gỗ đào đâm tới, Sở Từ nhẹ nhàng trốn, lấy gậy đánh quỷ đánh trở về. Hai loại pháp khí đều được làm bằng gỗ, chạm vào nhau vang lên tiếng kêu trầm đục, nếu chỉ là xem động tác đánh nhau chắc chắn ai cũng nghĩ hai người này đang chơi trò chơi, nhưng nếu phối hợp thêm thần sắc và sát khí cường đại xung quanh hai người, các diễn viên đang vây xem đều nghĩ nếu có thêm hậu kì bỏ đặc hiệu vào, trận tỉ thí này nhất định sẽ rất xuất sắc. Bởi vì bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà không khí đã khiến người khác khẩn trương nói không nên lời.
Ở trong mắt những người không biết pháp thuật, không mở thiên nhãn mà nói thì họ chỉ thấy chiêu thức của hai người rất xinh đẹp, rất chuyên nghiệp, nhưng nếu có một thiên sư chuyên nghiệp nhìn thấy sẽ biết hai người này đấu pháp đang kịch liệt đến nông nỗi nào.
Camera vẫn đang quay, đạo diễn Chu xem liên tục gật đầu, nghĩ thầm Sở Từ không hổ là người chuyên nghiệp, trước đó Nhan Thuật biểu diễn vẫn luôn không có cảm giác, bị Sở Từ mang theo như vậy kĩ thuật diễn lập tức đề cao lên mấy lần, thoạt nhìn như là hai pháp sư thật sự cao cường đang đấu pháp vậy, Sở Từ giơ tay nhấc chân cũng rất tiêu sái tự tin, rất có khí tràng, khiến người nhìn không dời mắt!
Hai người đánh nhau một hiệp, Vu La cười lạnh nói ra lời kịch của mình: “Hôm nay không phải là tôi chết thì cô phải mất mạng.”
Sở Từ hừ lạnh nói: “Xin lỗi, tôi vẫn còn không muốn chết, không bằng để tôi đưa cô đi tìm chết đi!”
Nói xong, Sở Từ liền cầm gậy đâm hướng Vu La, Vu La lấy kiếm gỗ chặn lại, do pháp lực của mụ ta mạnh mẽ nên lần này Sở Từ không có chiếm được tiện nghi mà bị pháp khí của mụ chấn đến, cô chỉ thấy ngực mình tê rần.
Sở Từ lấy tay che ngực, ánh mắt thâm trầm, Lục Cảnh Hành ở một bên nhìn liên tục nhíu mày, anh nhìn ra Sở Từ không có chiếm tiện nghi liền đi vào bên cạnh chỗ điều khiển dây cáp, nhận lấy dây.
“Lục lão sư?” Người điều khiển dây cáp khó hiểu.
Lục Cảnh Hành nhíu mày: “Để tôi làm.”
Người điều khiển dây cáp nghẹn một chút, nghĩ thầm ai dám khiến ngài đến làm loại việc nặng này nha, fan của ngài biết còn không bổ tôi ra sao?
Vu La lập tức dùng kiếm gỗ đâm hướng Sở Từ, lúc mụ ta sắp đâm đến thì Lục Cảnh Hành bỗng nhiên kéo dây cáp, cứ như vậy, thân thể của Vu La đột nhiên bị kéo lên cao, mụ trơ mắt nhìn mình cách Sở Từ càng ngày càng xa.
Vu La nhíu mày, cuồng nộ hô: “Đáng chết, cho tao xuống dưới!”
Lục Cảnh Hành câu môi cười: “Xin lỗi, cô nói cái gì tôi nghe không rõ.”
Các diễn viên và đạo diễn đứng ở một bên cũng không hiểu vì sao Lục Cảnh Hành lại làm như vậy, đạo diễn Chu đi lên trước một bước muốn hỏi thì chỉ thấy Lục Cảnh Hành nói: “Đạo diễn Chu, cho tôi một ít thời gian.”
Đạo diễn Chu thấy thần sắc của anh không tầm thường, có chút hoang mang, nhưng Lục Cảnh Hành không phải là người thích nói giỡn, anh làm như vậy nhất định là có lý do riêng của mình, ông nhìn qua đi, lại thấy lúc này Nhan Thuật rất không bình thường, ánh mắt cô ta có màu đỏ tươi, sát khí nặng nề, hoàn toàn khác hẳn với lúc nãy. Đạo diễn Chu kinh ngạc một chút, nói thầm: “Chẳng lẽ Nhan Thuật bị quỷ bám vào người?”
………..
Lục Cảnh Hành không lên tiếng mà chỉ đột ngột buông lỏng dây cáp, Vu La lập tức về tới độ cao ngang bằng Sở Từ.
Vu La sống nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ treo dây cáp nên không biết treo dây cáp sẽ đau như thế, đây là lần đầu tiên, mụ bị siết đau nên vô ý thức vặn vẹo thân mình, càng vặn vẹo dây cáp lại càng cuốn chặt lấy người mụ, hễ nhúc nhích là đau. Sắc mặt mụ âm trầm, hận không thể chém đứt dây cáp! Nhưng tiếc là lúc này mụ không có đao kiếm nên không thể làm gì chỉ có thể bị treo.
Nhan Thuật chân chính thì đứng ở phía dưới, lo lắng đề phòng nhìn hai người.
Tuy rằng cô cũng mong Sở Từ thắng, nhưng dù sao thân thể kia cũng là của mình, cô sợ Sở Từ hơi không chú ý một chút chơi hỏng thân thể mình.
Thân thể bị giam cầm khiến Vu La tức giận đến sát khí quay cuồng, mụ ta chắp hai tay lại, âm trầm nhìn Sở Từ, tiện đà nhanh chóng niệm chú, Sở Từ lập tức cảm giác được có cỗ âm sát khí đánh úp lại phía cô, cô nhanh chóng móc phù chú ra ném về phía Vu La, giờ khắc này, phù chú bày thành một trận hình bát quái giữa không trung, tám tấm phù đặt ở tám phương vị của trận.
Người ngoài xem chỉ nhìn đến không trung có một dòng khí quay cuồng nhằm phía Sở Từ, mà Sở Từ dùng phù chú ngăn trở lại, nhất thời hai người giằng co không phân thắng bại. Vu La cũng ngẩn ra, mụ tuyệt không ngờ một con nhóc thế nhưng lại có pháp thuật lợi hại như vậy, hơn nữa có chút chú pháp của Sở Từ cũng không giống thời đại này mà là giống mấy ngàn năm trước.
Cả người Vu La lập tức run rẩy lên, mụ ta lay động đầu qua lại, miệng vẫn luôn niệm chú, sau đó cả người lay động lên xuống, bỗng nhiên mụ ta hét lớn một tiếng: “Chúng quỷ nghe lệnh!”
Ngay lúc này vong linh từ bốn phía kéo đến, quỷ hồn Vu La đưa tới có sát khí rất nặng, vì Vu La cho bọn họ chỗ tốt, các vong linh đều âm lãnh nhìn Sở Từ chằm chằm.
Sở Từ nhìn chúng một chút mới nhổ cây trâm trên đầu xuống, cô dùng cây trâm vẽ một vòng tròn lớn ở bên ngoài vòng phù chú, sau đó lại móc thêm một lá phù dán ở trận bát quái, pháp lực của trận pháp lập tức tăng lớn, cường đại khiến đám quỷ không dám đến gần.
Cho đến giờ khắc này, Vu La mới phát giác Sở Từ có thể nhìn đến quỷ.
Sở Từ nhìn thời gian, chỉ còn 5 phút đồng hồ, cho dù đang treo ở trên trời cô đều nhận ra được tử khí phát ra từ trên người bà lão.
Vu La hiển nhiên cũng nhận ra, mụ ta cười lạnh nói:
“Tao cũng muốn nhìn xem mày sẽ đối phó tao như thế nào! Chỉ bằng một con nhóc như mày mà muốn đối phó tao? Không biết tự lượng sức mình.”
Ác quỷ đột nhiên phóng lại, trận bát quái của Sở Từ tuy rằng mạnh nhưng nó cũng sẽ tiêu hao pháp thuật và tinh khí của cô, bày một trận pháp như vật rất hao phí thể lực, Sở Từ chỉ cảm thấy thân thể mình lắc lư suýt nữa rơi xuống dưới.
Lục Cảnh Hành nhận thấy được tình trạng của cô, anh ngẩng đầu nhìn Sở Từ, trong lòng vẫn luôn nghĩ biện pháp. Anh có thể nhận ra pháp thuật của Sở Từ yếu hơn so với mụ phù thủy kia một chút, trước mắt anh Nhan Thuật thật cũng đã che ngực ngồi xổm xuống đất, nhìn như sắp không xong rồi, nếu cứ tiêu hao như vậy, không chỉ Sở Từ chịu không nổi mà Nhan Thuật cũng sẽ không có khả năng trở lại trong thân thể mình, anh phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Sắc mặt của Sở Từ lúc này đã trắng bệch, mắt thấy sắp không chống đỡ nổi, Vu La nhân cơ hội đâm kiếm tới, kiếm đã đâm xuyên trận pháp, sắp tới ngực Sở Từ, Lục Cảnh Hành bỗng nhiên buông tay, Vu La nhanh chóng rơi xuống dưới. Nhan Thuật thấy thân thể mình rơi xuống theo bản năng muốn chạy tới duỗi tay ra tiếp.
Cũng kì quái, ngay tại lúc thân thể hai người đến gần Vu La lại che ngực, sắc mặt tái nhợt, vội vàng niệm chú ngữ.
Nhan Thuật ngẩn ra, suy yếu nhìn về phía Vu La, cô thấy mình tới gần một chút, thân thể Vu La liền lay động một chút.
“Tôi hiểu rồi, Sở Từ!” Nhan Thuật muốn kêu lên như vậy nhưng lại không kêu ra tiếng, cô gấp gáp không ngừng vẫy tay với Sở Từ, Sở Từ nhíu mày.
Nhan Thuật lập tức nhào lên ôm lấy thân thể của mình, lúc này thân thể của Vu La cũng lay động lợi hại hơn.
“Sở Từ.” Lục Cảnh Hành bỗng nhiên hô to một tiếng: “Mụ ta rất sợ Nhan Thuật đến gần.”
Lời này chỉ có Sở Từ nghe hiểu được, cô kinh ngạc, lúc này cô nhìn thấy trong cơ thể của Vu La thế nhưng có một linh hồn có vẻ ngoài hoàn toàn không giống Nhan Thuật hay bà lão kia đang giãy dụa muốn chui ra ngoài thân thể, cô vội vàng chạy tới.
Đây hẳn là linh hồn bản thể của Vu La!
Nói thật thì vẻ ngoài của Vu La rất xinh đẹp, mụ ta khoảng hơn 30 tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan diễm lệ, mái tóc đen dài rũ đến trên mặt đất, chỉ có điều ánh mắt mụ ta quá âm lãnh cùng tà ác, trong ánh mắt đó không mang theo bất cứ tình cảm của nhân loại nào, trống rỗng như người chết, điều này khiến mụ nhìn như một con rối gỗ biết đi.
Thì ra bề ngoài của mụ ta là như vậy! Vậy tại sao sinh hồn của mụ lại giãy dụa ra khỏi thân thể của Nhan Thuật, hướng về phía thân thể của bà lão?
Chẳng lẽ…
Sở Từ nhìn thời gian, chỉ còn khoảng 2 phút, 12 giờ là thời gian âm khí nặng nề nhất, thân thể cùng linh hồn của người đều sẽ bị ảnh hưởng, người bình thường đều phải ngủ trong khoảng thời gian này, nếu không âm khí quá nặng sẽ dễ khiến linh hồn rời khỏi xác, quỷ hồn cũng dễ dàng chọc phải.
Quỷ quái thường lui tới vào ban đêm cũng là vì nguyên nhân này.
Chẳng lẽ…Sở Từ nghĩ đến một loại khả năng, cô mừng rỡ hô lên với Nhan Thuật: “Ôm chặt mụ ta, để tôi xuống dưới!”
Người điều khiển dây cáp ngây người, nghe mệnh lệnh của cô lập tức thả cô xuống, Sở Từ cầm gậy đánh quỷ ném hướng Vu La, Vu La bị đập một cú, sinh hồn lay động lợi hại hơn, do hồn phách không ổn dịnh, Vu La căn bản không thể đứng thẳng để làm phép, mụ ta gấp gáp toát mồ hôi.
Sở Từ lại móc sư đao ra, nhanh chóng mặc niệm chú pháp, đem pháp lực toàn thân tập trung trên thân sư đao, bổ về phía Vu La.
Lúc này, Sở Từ có thể thấy sư đao phát ra một luồng ánh sáng vàng chói.