Ánh sáng đó chỉ có Sở Từ cùng Vu La nhìn thấy, còn ở trong mắt người ngoài thì họ chỉ nhìn thấy Sở Từ lấy một đồ vật nhìn đao không ra đao chém qua, muốn bao nhiêu khôi hài có bằng đó khôi hài.
Sát khí của sư đao rất nặng, một cú chém này thế nhưng có thể mạnh mẽ đánh hồn phách của Vu La ra tới. Nhưng ngay khi hồn phách của mụ bị đánh ra ngoài, Vu La cũng tìm đúng cơ hội dùng kiếm gỗ đào đâm Sở Từ một chút.
Sát khí của kiếm Vu La quá nặng, Sở Từ bị đâm trúng liền lập tức ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Lục Cảnh Hành nhanh chóng phóng lại đây, gấp gáp ôm lấy cô: “Sở Từ.”
Sở Từ phun huyết nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cô nhìn chằm chằm Vu La, Vu La lúc này đã bị sư đao chấn muốn hồn phi phách tán, sinh hồn của mụ liền nhảy ra khỏi cơ thể.
Quả nhiên! Sở Từ cười, 12 giờ là lúc âm khí nặng nhất, mối liên kết giữa thân thể và linh hồn lúc này cũng là yếu nhất, tuy pháp lực của Vu La mạnh nhưng cũng không phải là không có nhược điểm, nhược điểm của mụ ta chính là ở thời gian hai người vừa đổi hồn này, hai người trao đổi thân thể không thể ở gần nhau quá, vì linh hồn gần giống như máu, không phải loại máu nào cũng phù hợp với thân thể, máu thích hợp khi tiến vào thân thể cũng có khả năng bị bài xích. Vu La chính là như vậy, hiện tại thân thể của Nhan Thuật vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với hồn phách của mụ ta, một khi mụ ta đến gần thân thể của bà lão mà mụ đã thích ứng thì linh hồn sẽ theo bản năng chui hướng thân thể cũ, đây là bản năng của linh hồn, cho nên khi Nhan Thuật đến gần thì linh hồn của Vu La sẽ đong đưa đi tìm bản thể!
Cô đã đoán đúng!
Vu La trở thành hồn phách rốt cuộc không có chỗ nào dựa vào, chỉ có thể gấp gáp đứng ở một bên niệm chú, tiếc là quỷ hồn khác với nhân loại, người có thể sử dụng pháp thuật không có nghĩa là quỷ niệm lên cũng có tác dụng.
Mụ ta hận đến nghiến răng, không cam lòng nhìn về phía Sở Từ. Bỗng nhiên bà lão ở bên cạnh đột nhiên che ngực lại ngã xuống đất, giây tiếp theo Sở Từ liền nhìn thấy sinh hồn của Nhan Thuật chui ra khỏi cơ thể bà lão.
Sở Từ nhắm mắt lại, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Vu La thì cười lớn: “Tao biến thành quỷ hồn thì sao chứ? Chỉ cần cho tao thời gian tao còn có thể tu luyện, còn có thể đạt được thân thể khác, mà cô ta thì sao? Cô ta đã chết! Bác sĩ sẽ lập tức đến tuyên bố cô ta đã chết, hồn phách cô ta không thể trở về cơ thể của mình. Mà mày! Mày đã không có pháp thuật để làm phép cho cô ta trở về! Bỏ lỡ giờ khắc này, về sau mày liền không có cơ hội nữa!Ha ha ha.”
Sở Từ không cam lòng nhìn chằm chằm Nhan Thuật, còn Nhan Thuật nghe vậy thì bụm mặt khóc ròng:
“Đều do tôi, trách tôi không nghe lời cô nói, đưa tới một người đáng sợ như vậy. Vì sao tôi lại chấp nhất với danh lợi như thế? Nếu không phải tôi muốn một bước lên trời, muốn đi đường tắt thì sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Sở Từ thở dài, cô thật sự không còn tinh khí để làm phép, thực ra chỉ cần làm một pháp thuật nhỏ cho Nhan Thuật trở lại trong cơ thể mình là được, nhưng cố tình lúc này cô lại làm không được!
Vu La khiêu khích nhìn cô chằm chằm, trong lòng vui sướng không thôi. Tuy rằng mụ rất tức giận vì mình bị Sở Từ đánh bại nhưng không sao, Sở Từ đã bị thương, còn mụ nếu còn thời gian mụ vẫn có thể tiếp tục tu luyện, Sở Từ lại không giống, Nhan Thuật mà Sở Từ hết lòng muốn bảo vệ đã chết!
Sở Từ khổ sở nghẹn ngào, cô đang muốn nhắm mắt lại thì cảm giác được một trận âm sát khí truyền đến, ngay lập tức có một đám quỷ chạy đến trước mặt Sở Từ, đuổi đi đám quỷ khác rồi đến trước mắt cô, cô ngước nhìn liền thấy những vai chính của truyện tranh cô vẽ là quỷ thắt cổ, diễm quỷ, quỷ sợ ma, quỷ chết đuối đang đứng trước mặt mình.
Sở Từ bất giác mỉm cười.
Quỷ thắt cổ chống nạnh tức giận nói: “Em nói chứ lão đại, tại sao lão đại có thể yếu như vậy? Thế nhưng bị lão yêu bà này đánh bại!”
“Đúng vậy nha lão đại, nếu người khác biết lão đại của tụi em bị hại thành như vậy trên mặt tụi em cũng không có ánh sáng nha!” Qủy sợ ma nói.
Quỷ chết đuối thì phun một ngụm nước lên mặt Vu La: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bố mày thành quỷ còn lâu hơn mày ấy, mày tính cọng hành nào vậy?”
Vu La nhíu mày, ý thức được đám quỷ này rất quen thuộc đối với Sở Từ. Sở Từ cười, bận tâm những người khác còn trong trường quay nên cô không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn, diễm quỷ hiểu ý cười nói:
“Hiểu rồi, lão đại, giao cho tụi em đi.”
Lập tức có hai con quỷ cầm lấy cánh tay của Nhan Thuật, đem Nhan Thuật kéo đến bên cạnh thân thể cô.
“Ôi, ôi ôi, mấy người làm gì?”
Nhan Thuật kinh hoảng, còn không kịp nói gì liền cảm thấy trước mắt tối đen, giây tiếp theo hai con quỷ buông tay cô ra, còn cô thì bỗng nhiên mở mắt.
…………..
“Chị Nhan Thuật, chị không sao chứ?”
“Nhan lão sư, cô làm sao vậy?”
“Nhan Thuật, cô có sao không?”
Người trong đoàn phim đều vây lại đây, Nhan Thuật mờ mịt bị nâng dậy, cô ngơ ngác nhìn Sở Từ rồi bỗng nhiên khóc lên.
“Nhan lão sư, sao thế?”
“Chị Nhan Thuật?” Tiểu Kiều không xác định mà kêu.
Nhan Thuật vừa khóc vừa gật đầu, Tiểu Kiều lập tức chạy tới ôm cô khóc lớn, các nhân viên công tác thì ngơ ngác, thầm nghĩ bọn họ cũng không có bắt nạt Tiểu Kiều và Nhan Thuật nha? Sao hai người họ lại khóc cứ như chịu nhiều ủy khuất thế này?
Chu Hướng Lỗi thì trầm tư, bên Hong Kong của ông tương đối tin mấy chuyện này, phim ma cũng nhiều, ông cũng đã từng chính mắt gặp qua diễn viên đóng phim ma bị quỷ nhập, vừa rồi lúc Sở Từ và Nhan Thuật đánh nhau ông đã cảm thấy không đúng, trong lòng suy đoán Nhan Thuật là bị quỷ nhập, mà Sở Từ hồi nãy là làm phép để cứu cô.
Nghĩ vậy Chu Hướng Lỗi càng kính nể nhìn Sở Từ, một Đại sư có thực lực mà còn trẻ tuổi như vậy, nếu bây giờ mà không xử lý tốt quan hệ thì sau này ông có muốn cũng không có khả năng nhận thức người lợi hại như vậy.
Chu Hướng Lỗi liền giả vờ an ủi nói: “Nhan Thuật, đừng khóc, ban nãy tôi đã xem qua rồi, cảnh đấu pháp của cô và Đại sư rất xuất sắc, không có gì bất ngờ thì đây nhất định là cảnh kinh điển nhất của bộ phim này. Ngay cả tôi xem còn thấy nhiệt huyết nữa mà.”
Ôn Nhã Lan cũng cười, thế thân biểu hiện tốt cô cũng có lợi, nhưng biểu hiện quá tốt cô cũng thấy mất mặt.
Bởi vì như vậy thì ai cũng có thể nhìn ra cô kém người thế thân này.
………………
Sở Từ khôi phục một chút tinh khí mới thấy tốt một chút, cô cầm lấy sư đao, sắc mặt âm lãnh.
Đám quỷ rất ít khi thấy cô như vậy, đều nói: “Đại tỷ phát giận?”
“Đánh chết nữ quỷ kia đi! Lão đại xem kìa, mụ ta nhìn câu nhân như vậy, nhất định không phải là thứ tốt.” diễm quỷ hừ lạnh.
Đám quỷ: “…”
Vu La không ngừng lùi lại phía sau, hốt hoảng mắt đẫm nước mắt, mụ muốn chiêu quỷ đến giúp mụ nhưng tiếc là bây giờ mụ chỉ là một tiểu quỷ, pháp lực yếu, đám quỷ căn bản không thèm nghe lời mụ, mụ muốn làm pháp thuật, pháp thuật lại căn bản không làm ra.
Vu La nhanh chóng chạy về phía sau, ai ngờ lại bị một luồng ánh sáng cản lại.
Nhất thời nơi này chỉ còn lại có hai người, Sở Từ cười lạnh nói: “Muốn chạy? Đã quên trận pháp tôi bố trí rồi sao? Không sao cả, pháp lực của bà mạnh như vậy hẳn là sẽ không thèm để ý đến trận pháp nho nhỏ này đi? Hay là Vu La bà sống lâu như vậy, đã quên mùi vị những ngày không có pháp thuật rồi?”
Vu La ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới chuyện của rất nhiều năm trước, đó là chuyện rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mụ cũng hoài nghi những quá khứ đó có chân thật hay không nữa. Khi đó mụ mới báo nhập vào môn phái, pháp lực yếu nhược thường xuyên bị người khác bắt nạt, sau đó mụ tu luyện vu thuật, trở nên mạnh mẽ, rốt cuộc không có ai dám bắt nạt mình nữa.
Khi đó mụ chưa từng nghĩ đến mình sẽ sống mấy ngàn năm.
Ánh mắt Sở Từ lạnh lẽo, cô lạnh lùng nói: “Pháp thuật tồn tại là vì cứu người, vì làm cho sinh hoạt của chúng ta trở nên càng tốt, nhưng bà lại dùng nó để kéo dài sinh mệnh, thương tổn nhiều người vô tội như vậy, người như bà cho dù là đầu thai chuyển thế, tới kiếp sau cũng sẽ chỉ là một kẻ xấu tội ác tày trời mà thôi, một khi đã như vậy, tôi làm sao có thể khiến bà tiếp tục tồn tại trên đời này đâu? Đương nhiên, tôi cũng biết bà tuyệt đối sẽ không đi đầu thai, như vậy, Vu La, mệnh bà chỉ đến đây đi! Đêm nay, để cho tôi kết thúc sinh mệnh của bà.”
Vu La lui lại phía sau, mụ hy vọng mình có thể trấn định hơn một chút, thế nhưng tay mụ khó có thể ức chế mà run rẩy liên tục, mụ đã cường đại lâu lắm, lâu đến quên mất mùi vị nhỏ yếu là như thế nào. Những kẻ bị mụ đoạt xá giết hại kia, trong mắt mụ chỉ là những con kiến nhỏ yếu, xứng đáng bị mụ dẫm nát. Hiện giờ, chính mụ cũng biến thành con kiến cho người khác dẫm nát, sinh tử do người khác định đoạt.
Sở Từ giơ sư đao lên, Vu La vội la lên: “Từ từ!”
Mụ nhanh chóng nghĩ đối sách, không biết nghĩ đến cái gì lại mỉm cười nói:
“Sở Từ, chúng ta đến bàn bạc hợp tác một chút đi. Cô cũng biết tôi sống rất nhiều năm, tôi có tự sáng tạo một bộ pháp thuật chuyên đoạt xá rất độc đáo, tôi có thể nói cho cô, khiến cô vẫn luôn sống sót, trường sinh bất lão, bất tử! Có thể vĩnh viễn giữ bộ dáng thiếu nữ! Cô có thể tích lũy tài phú trong những năm tháng dài dòng tồn tại trên đời, một thế hệ lại một thế hệ, đều là giàu có và mỹ lệ, nếu cô đồng ý cô còn có thể cho người yêu, cho đời sau của cô cũng tu luyện loại pháp thuật này, mọi người bất tử bất diệt, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn tồn tại, không cần chịu thế tục ước thúc.”
Thấy Sở Từ nhìn mụ chằm chằm không nói gì, Vu La mỉm cười: “Thế nào? Điều kiện của tôi mê người không? Chỉ cần cô đồng ý thả tôi, tôi liền nói pháp thuật của tôi cho cô biết.”
Đúng rồi, mấy năm nay không có ai có thể cự tuyệt đề nghị của mụ, không già không chết là một điều kiện quá mức dụ hoặc, có thể đời đời kiếp kiếp được hưởng tài phú và thân thể không già cỗi, chỉ cần là người liền sẽ không nhịn được bị mụ mê hoặc, chỉ cần là người liền sẽ động tâm!
Sở Từ bỗng nhiên mở miệng: “Tôi nói cho bà, đáp án của tôi là…”