Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 70 - Chương 70 - Đổi Lại - 5 (Cuối)

Chương 70 - Đổi lại - 5 (cuối)
Chương 70 - Đổi lại - 5 (cuối)

Vu La tin tưởng mỉm cười.

Sở Từ cũng vẫn luôn cười, ánh mắt lại đột nhiên phát lạnh, thanh âm cũng lạnh băng: “Không!”

“Cái gì?” Vu La khiếp sợ, không thể tin được nói: “Cô nói cái gì? Chẳng lẽ cô không muốn trường sinh bất lão sao? Không muốn không già không chết sao?”

“Đúng! Tôi không cần!” Sở Từ bình tĩnh nói: “Tôi không để ý tôi có già có chết hay không, theo ý tôi, nhân sinh ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm đã đủ, chỉ cần có thể sống được vui vẻ, không oán không hối hận, mỗi ngày đều có thể cảm nhận ánh mặt trời, sương sớm, gió nhẹ, cảm nhận được thân tình, tình yêu, hữu nghị, như vậy, vài thập niên cũng đã đủ dài, chẳng sợ chỉ có trong nháy mắt tôi đều nguyện ý. Cho nên bất tử với tôi không có lực hấp dẫn gì, sống thành một người chết lặng với cảm tình có gì vui không? Người như vậy chỉ có thể biến thành một con quái vật không hiểu sinh hoạt, chỉ có thể mệt mỏi tồn tại, cho nên, đáp án của tôi là không muốn. Như vậy, Vu La, bà có thể chết rồi đi?”

Cô vừa nói xong sư đao liền bổ xuống, Vu La đầy mặt không cam lòng cùng không tin. Mụ ta cảm thấy không có khả năng, thế nhưng có một người cự tuyệt đề nghị của mụ, mụ chỉ thấy trên đỉnh đầu có một chùm sáng bổ xuống, trước mắt mụ xuất hiện rất nhiều hình ảnh, người ta thường nói trước khi chết, cả đời người sẽ được phát lại như phát điện ảnh, Vu La sống mấy ngàn năm cuối cùng cũng thấy được màn này.

Mụ nhìn thấy bản thân mình lúc còn trẻ.

Nhất mạch Vu Sơn có mười vu, Vu La chính là người nghiên cứu pháp thuật điên cuồng nhất, rất nhiều rất nhiều năm trước, bọn họ cùng nhau sống ở Vu Sơn, sau đó vu thuật bị đế vương khống chế, biến thành công cụ đấu tranh chính trị, các đồng bạn của mụ lần lượt chết đi, mụ lại không ngu như những người đó, mụ bắt đầu thả lưới thu nhân tài dưới trướng của mình, thời gian lâu, môn phái của mụ trải rộng thiên hạ, mụ vì địa vị mà mưu đồ thiên hạ, các vương tông quý tộc nhờ mụ mà đạt được mục đích. Sau đó vì lộ ra quá nhiều thiên cơ nên mụ bị phản phệ, thân thể dần dần già cả, chưa đến 40 tuổi mà làn da đã nhăn dúm dó như một bà lão, tinh khí càng ngày càng ít nên tốc độ già cả cũng ngày càng nhanh hơn, có một ngày soi gương, mụ phát hiện mình chỉ còn có một ngày để sống! Mụ không muốn chết! Vì sống sót, mụ chuyển hướng mục tiêu đến môn đồ của mình, trong môn đồ không thiếu các cô gái quý tộc trẻ đẹp lại có mệnh cách thích hợp, thậm chí còn có trẻ con. Ban đầu mụ coi trọng một cô gái quý tộc 19 tuổi, mụ lợi dụng pháp thuật đổi hồn phách của mình và cô gái kia, lại dùng pháp thuật phong ấn giọng nói của cô, như mụ đã làm với Nhan Thuật bây giờ, cuối cùng, cô gái kia chỉ có thể mở to mắt không cam lòng mà chết đi, còn mụ thì trở thành đồ đệ được yêu quý nhất, đứng xem thân thể của mình tử vong.

Lần đầu tiên làm, mụ là sợ hãi. Nhìn chính mình chết đi là một chuyện rất kì lạ, mụ có chút sợ, sợ hãi bị người khác phát hiện, sau đó mụ mới biết mình quá coi thường pháp thuật, pháp thuật có thể giúp mụ nhiều hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mụ. Không có người nào hoài nghi, mụ lại có được thanh xuân, cũng trở thành người thừa kế của Vu La, bắt đầu bộc lộ tài năng, lại nhanh chóng kế thừa vị trí mà Vu La vốn có, như vậy, mụ đồng thời có được quyền lực và thanh xuân.

Có đôi khi không tìm được cô gái nào thích hợp mụ cũng sẽ tìm trẻ con, trẻ con lại càng dễ dàng thành công hơn, chỉ có điều quá trình trưởng thành dài dòng khiến mụ cảm thấy không kiên nhẫn, bởi vì ngại phiền toái, không muốn nghe gia trưởng quản giáo dong dài, mụ trực tiếp đẩy cha mẹ xuống sườn núi. Cứ như vậy, mụ tuy là người cô đơn nhưng lại sống tự tại, nếu không có người thích hợp mụ cũng sẽ chọn một thân thể của đàn ông tạm thời dùng trước.

Mụ từng bước từng bước đổi thân thể, trở thành những người bất đồng, rất ít khi bị hoài nghi.

Chỉ có một lần, hình như là hai triều đại trước thì phải, mụ chiếm cứ thân thể của một cô gái sắp kết hôn, vị hôn phu của cô ta rất thông minh, nhận thấy mụ không thích hợp liền trộm nói cho người nhà của mụ. Sau đó như thế nào nhỉ? Ừm…mụ nhét cho vị hôn phu một người nữ bị mê choáng, cho hắn một tội cường gian, khiến hắn bị đánh chết.

Đầu tiên mụ cũng có môn phái của mình, chỉ là thời đại biến hóa, tới xã hội hiện đại, quy mô tổ chức quá lớn sẽ khiến người hoài nghi, hơn nữa đệ tử trong môn phái biết có thể trường sinh bất lão đều kinh ngạc đến sắp điên rồi, bọn họ trở nên không an phận, muốn học trộm pháp thuật, muốn lén giết chết mụ để đoạt bí tịch, lại nói muốn báo cảnh bắt mụ lại. Bởi vì phiền toái nên mụ làm phép giết chết hết những người này, sau đó mụ luôn hành động một mình.

Lúc này, trước Nhan Thuật mụ tìm rất nhiều người lại không có thành công, may mà đến cuối cùng có Nhan Thuật kẻ ngu kia đồng ý trả giá hết thảy.

Vu La bỗng nhiên cười, mụ bỗng nhiên nhớ tới lời nói mới rồi của Sở Từ.

Sống nhiều năm như vậy kí ức của mụ quả thật thác loạn, mụ thậm chí không nhớ được sinh nhật của mình là ngày nào, hoặc là nói mụ làm người khác lâu lắm nên đã quên mất, cái nào mới là mụ chân chính. Không có tình yêu, thân tình, hữu nghị, mụ không dám muốn những thứ này, cũng không có lý do muốn, những thứ này là gánh nặng của mụ. Vì có thể trường sinh, có được những điều này có nghĩa là mụ sẽ phải tiễn đi một đám lại một đám người, mụ không có tinh lực, mụ chỉ để ý chính mình, mụ không cần những thứ sẽ gây trở ngại cho mình, cho đến cuối cùng mụ sống thành một lão quái vật chết lặng.

Vu La bỗng nhiên suy nghĩ, nếu mụ chỉ có một lần sinh mệnh, vậy mụ có thể lựa chọn như vậy nữa không? Mụ có thể hay không đi cảm thụ, đem nhân sinh duy nhất đó sống cho tốt mà không phải giống như bây giờ, sống mấy ngàn năm, đời đời kiếp kiếp nổi danh có lợi lại không có một ngày nào thật sự vui vẻ. Mụ thậm chí cũng không biết được người yêu thương sẽ có vị gì, không biết cùng một người đàn ông uống trà dưới ánh mặt trời là như thế nào, mụ càng chưa bao giờ trêu đùa một đứa trẻ nào, nếu thật sự chỉ có một lần sinh mệnh, mụ hẳn là sẽ đi cảm thụ những thứ này đi?

Cuộc đời như vậy thật sự sẽ tốt hơn sao? Mụ đã không có khả năng biết.

Vong hồn của Vu La đột nhiên tiêu tán.

Sở Từ thu hồi sư đao đi trở về. Đám quỷ ở một bên reo hò. Lục Cảnh Hành lo lắng đi tới, hỏi: “Sở Từ, cô không sao chứ?”

Sở Từ cười cười đang muốn nói chuyện thì bỗng tối sầm mắt lại, bất tỉnh nhân sự.

……………..

Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã là hai ngày sau, Điền Tam Thải đang ngồi ở mép giường lo lắng nhìn cô, thấy cô mở mắt ra liền vội la lên:

“Tiểu tổ tông à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Con biết không? Con đã sốt cao hai đêm liền rồi đấy, may mà người ta Lục Cảnh Hành đem con đến bệnh viện kịp thời!”

Chợt tiếng đẩy cửa vang lên, Sở Từ nhìn ra thấy Lục Cảnh Hành đầy mặt râu ria đứng ngoài cửa, đôi mắt anh đen tối đáng sợ, bên trong như có một xoáy nước có thể kéo người ta chìm vào trong đó.

“Sở Từ tỉnh rồi?” Thanh âm của anh nghẹn nghẹn, dường như còn có một tia run rẩy.

Sở Từ hoài nghi mình nghe lầm, cô cười cười: “Tôi bị sao thế?”

Điền Tam Thải đi kêu bác sĩ, chờ bà đi rồi Lục Cảnh Hành mới thở dài: “Hôm đó cô làm phép xong liền té xỉu, tôi đem cô tới bệnh viện, bác sĩ nói thể lực của cô tiêu hao quá mức nên mệt nhọc, sau đó cô lại phát sốt, sốt suốt hai ngày.”

Sở Từ cười nói: “Thì ra cảm giác bị sốt là như thế này sao? Tôi cũng sắp quên mất rồi.”

Thể lực của cô tốt, hơn nữa mỗi ngày tu luyện rèn luyện, đã rất nhiều năm đều không có bị bệnh. Sau đó lại có người tiến vào, là Chu Thản, Nhan Thuật và Tiểu Kiều. Thấy cô tỉnh, ba người đều vui vẻ, Nhan Thuật vừa lại đây liền khóc.

“Sở Từ, cô đã tỉnh rồi, tôi sắp lo lắng chết mất! Thật sự rất cảm ơn cô, tính mạng này của tôi là do cô cứu, về sau cô muốn tôi làm gì tôi liền làm cái đó!”

Sở Từ cong môi cười, lắc đầu nói: “Cô nha, sau này đừng nói như vậy nữa. Bị hại một lần còn chưa đủ sao?”

Nhan Thuật nghe vậy lập tức khóc gật đầu. Chu Thản nhìn qua Lục Cảnh Hành, cười nhạo nói:

“Đúng vậy, Đại sư vất vả lắm mới tỉnh, nếu lại không tỉnh phải có người muốn đập bệnh viện mất.”

Mắt lạnh của Lục Cảnh Hành đảo qua, lạnh giọng ngăn cản: “Chu Thản!”

“Vâng, chủ tử có phân phó gì không?” Chu Thản cười tủm tỉm.

Nhan Thuật và Tiểu Kiều ngồi một bên đều bật cười, Sở Từ nhìn như lọt vào sương mù. Lục Cảnh Hành trầm giọng nói: “Đi ra ngoài!”

“Vâng, chủ tử có muốn cho thêm một chữ cút vào không ạ? Cho tôi nhanh nhảu cút ra ngoài?”

“…” Mặt Lục Cảnh Hành càng đen hơn.

Sở Từ vẫn không hiểu cho lắm, cô chớp chớp mắt nhìn Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành lập tức thay đổi sắc mặt, ôn hòa nói:

“Không có gì đâu, gần đây thần kinh của Chu Thản không được bình thường, tôi cho cậu ta ra ngoài thổi gió cho tỉnh táo.”

Sở Từ chỉ cười cười.

…..

Nhan Thuật thật sự quá cảm kích cô, lập tức chuyển khoản đến cho cô 1000 vạn, Sở Từ muốn cự tuyệt nhưng Nhan Thuật cầm tay cô kiên quyết nói:

“Sở Từ, cô không cầm là không nể mặt tôi đó.”

Sở Từ cạn lời, câu này nói cứ như là xã hội đen vậy.

“Cô nhất định phải lấy, mạng của tôi đều là do cô cứu, tài phú tính cái gì? Về sau tiền của tôi cô có thể tùy tiện lấy.”

Sở Từ bật cười, đành phải nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ lấy một bộ phận quyên cho tổ chức từ thiện.”

“Được nha.” Thấy cô nhận Nhan Thuật rất cao hứng, lập tức cười nói: “Chỉ cần cô nhận là tôi thỏa mãn rồi, đúng rồi, Sở Từ, cô nói tôi về sau sẽ thế nào?”

Vẻ mặt của cô thấp thỏm, Sở Từ biết ý của cô, trước kia cô dựa vào vận thế của phù thủy mới có thể bạo hồng, bây giờ không có phù thủy làm phép, Nhan Thuật không biết mình còn có thể tiếp tục nổi tiếng hay không. Sở Từ nhìn tướng mạo của cô, nói:

“Hiện giờ cô đã rất nổi tiếng, có cơ sở như vậy sau này cô sẽ phát triển như thế nào còn phải xem bản thân của cô nữa.”

Nhan Thuật nghe vậy liền yên lòng, cô âm thầm thề nhất định sẽ nỗ lực, không chỉ nỗ lực tăng lên bản thân mình mà còn phải nỗ lực sinh hoạt, không cô phụ sinh mệnh mà Sở Từ cho mình. Nhưng mà, cô nghĩ đến lúc mình là hồn phách có thể nhìn thấy mấy con quỷ kia, Nhan Thuật bỗng nhiên có loại cảm giác, Sở Từ hẳn là có thể nhìn thấy quỷ đi?

Cô bị suy đoán của mình dọa đến, ánh mắt lúc nhìn Sở Từ lại càng cung kính hơn.

Bình Luận (0)
Comment