Chợt một đám quỷ toát ra xung quanh hai người, quỷ thắt cổ nhìn qua vé xem phim trong tay Sở Từ, cười ha ha:
“Cái quỷ gì đây? Biệt thự có ma? Làm gì vậy? Biệt thự nhà ai mà không có ma cơ chứ? Đại tỷ, nhà chị là nhiều ma quỷ nhất rồi chị còn coi phim ma cái gì cơ chứ? Thật là xấu hổ!”
“Qúa xấu hổ! Người nam này không phải là muốn tán đại tỷ nhà chúng ta chứ?”
“Có khả năng lắm! Nam nhân dẫn nữ nhân đi xem phim ma, động cơ không đơn thuần nha! Đại tỷ phải cẩn thận một chút! Nhưng mà người này lớn lên cũng rất đẹp trai nha, cũng không lỗ.”
Sở Từ nghe những lời này chỉ có thể cười gượng một tiếng, Lục Cảnh Hành thì ở một bên nghi hoặc nhìn cô.
“Không có gì, tôi chỉ là đang suy nghĩ không biết phim này có đáng sợ hay không thôi.”
Lục Cảnh Hành trầm giọng nói: “Cứ xem thử là biết thôi.”
Tới lúc kiểm vé, Sở Từ nói: “Chúng ta tách ra đi vào đi, nếu không lỡ có người chụp được thì không tốt, để tôi đi mua bắp rang.”
Lục Cảnh Hành nghĩ cũng đúng nên không từ chối, anh vào rạp trước, Sở Từ nhanh chóng mua bắp rang mang lại đây. Rạp này là rạp VIP, ghế dựa rất lớn, còn có thể điều tiết độ cao, Sở Từ đem bắp rang cho Lục Cảnh Hành, lại chớp mắt nói:
“Hy vọng phim không quá đáng sợ, anh cũng biết đấy, nữ sinh đều tương đối sợ ma!”
Lục Cảnh Hành cười khẽ: “Đúng vậy, hy vọng không cần quá đáng sợ.”
Nhất thời, hai người ai cũng có tâm tư của riêng mình không ai nhận thấy sự khác thường của người kia.
Không hổ là phim ma được cho điểm rất cao, từ lúc mở đầu liền xuất hiện rất nhiều màu đen và màu đỏ, mặt người đều trang điểm trắng bệch, buổi tối cho dù không có ma mà nhìn hình ảnh như vậy người bình thường tim đều sẽ run lên. Rất nhanh, phim tiến vào nội dung chính, người nữ giáo sư dương cầm vào biệt thự ở liền phát hiện không thích hợp, buổi tối ngủ đều nghe cửa kẽo kẹt mở ra, sau đó có tiếng chân chạy bộ truyền đến, còn có tiếng trẻ con chơi bóng cao su, cô sợ đến mức ngồi dậy thì lại cảm giác xung quanh không có gì cả.
Giai đoạn mập mờ này rất dài, gần một tiếng đồng hồ sau quỷ mới rốt cuộc xuất hiện. Làn da của con quỷ này rất trắng, môi đỏ tươi, mắt sáng trống rỗng, đầu tóc rối tung, trên người mặc một bộ đồ tơ lụa màu đỏ, thực ra hình dáng của nó cũng không quá đáng sợ, dù sao quỷ quái trong phim kinh dị gần như đều như vậy, nhưng vấn đề mấu chốt là con quỷ này luôn xuất hiện đột ngột ở tất cả các góc sinh hoạt, nó sẽ nằm trên đầu giường ngủ cùng nhân vật chính, cùng ngồi trên sô pha xem phim, cùng nhau tắm rửa, còn sẽ dựa vào sau lưng nữ chủ cào cào lưng cô.
Nhìn đến cảnh một người một quỷ cùng nhau xem phim kia Lục Cảnh Hành run lên một hồi, tuy rằng anh là diễn viên nên biết rõ quá trình quay phim kinh dị cũng rất bình thường, nhưng trong loại không khí này anh vẫn không nhịn được kinh ngạc một chút. Anh là một người đàn ông nhìn còn cảm thấy khủng bố, Sở Từ nói vậy cũng sẽ rất sợ hãi đi? Nghĩ muốn quan tâm cô một chút nên anh quay lại, vừa quay đầu qua liền thấy Sở Từ ngồi vừa ăn bắp rang vừa cười khanh khách.
“…”
Thấy Lục Cảnh Hành nhìn mình, Sở Từ ngẩn ra rồi thu hồi ý cười lại, nghiêm trang nói: “Rất đáng sợ! Thật là đáng sợ nha!”
“…” Vì sao anh cảm thấy cô nói một đằng nghĩ một nẻo đâu?
Bộ phim nhanh chóng tới giai đoạn khẩn trương nhất, Sở Từ nhịn không được đánh giá xung quanh. Suất chiếu này rất ít người xem, chỉ có hai cặp nam nữ trong rạp, nhưng cô lại nghe thấy từng đợt tiếng nói tiếng cười, nhìn lại mới thấy trên mấy hàng ghế xung quanh đang ngồi đầy quỷ đến xem phim ma.
Đám quỷ ngồi xung quanh Sở Từ xem phim, quỷ thắt cổ cười ha ha:
“Nhân loại thật là mắc cười, quay cái gì vậy không biết. Muốn quỷ chúng tôi làm diễn viên chính cũng phải hỏi chúng tôi đồng ý hay không chứ!”
Cùng lúc đó những con quỷ khác ngồi gần đó đều đem bộ phim này coi như phim hài xem, vẫn luôn cười ha ha không ngừng, một bộ phim ma chính quy thế nhưng lại biến thành phim hài, mà Sở Từ cũng ngồi xem xong toàn bộ bộ phim trong tiếng cười của chúng.
Cuối phim kết cục xoay ngược lại, nữ giáo viên dương cầm đi theo quỷ vào trong rừng cây sau nhà, làm theo chỉ thị của quỷ đào ra một bộ thi thể, người bị giết là người giáo viên dương cầm trước đó, bị nữ chủ nhân có chứng hoang tưởng của căn biệt thự dùng dây siết chết, cùng lúc đó, người nữ chủ nhân đang đứng sau lưng nữ chính, tay cầm một đoạn dây thép quỷ dị nhìn cô. Đến đây, bộ phim kết thúc, đạo diễn để lại cho khán giả một kết thúc mở.
“Cô cảm thấy phim này như thế nào?” Lục Cảnh Hành hỏi.
Sở Từ nỗ lực khiến biểu tình của mình chân thành hơn: “Tôi cảm thấy không tồi nha, rất dọa người, vừa rồi tôi cũng bị dọa đến rồi.”
Lục Cảnh Hành nhìn cô một cái, một bộ biểu tình ‘tôi liền lẳng lặng nhìn cô biểu diễn’, dù gì cũng là diễn viên, anh nhìn không ra là cô đang nói dối mới là kì quái. Bật cười trong lòng, anh thầm nghĩ quả nhiên không nên xem cô như một nữ sinh bình thường mà đối đãi, rốt cuộc là cọng dây thần kinh nào lắp sai rồi khiến anh nghe theo kiến nghị của Chu Thản dẫn cô đi xem phim kinh dị vậy? Nếu kiến nghị này mà tốt thì Chu Thản còn là cẩu độc thân sao? Ra khỏi rạp chiếu phim, Lục Cảnh Hành trầm giọng hỏi:
“Cô có đói bụng không? Tôi đưa cô đi ăn cái gì đi?”
“Được đó, tôi muốn ăn kem hạ nhiệt độ một chút, chỗ này nóng muốn chết!” Nghe anh hỏi Sở Từ lập tức trả lời.
“…”
Lục Cảnh Hành mua cho cô một cây kem ống siêu bự, Sở Từ ăn một đường, đến cửa nhà Sở gia, Lục Cảnh Hành khẽ cười nói: “Ăn ít một chút, coi chừng đau bụng đấy.”
“Tôi biết rồi.” Sở Từ xua xua tay.
Chờ xe của anh biến mất trong bóng đêm, Điền Tam Thải đột nhiên phiêu ra tới, Sở Từ giật mình vỗ ngực nói: “Mẹ làm con hết hồn.”
“Mẹ nói con nha con gái, khởi điểm của con cao quá nha, mối tình đầu đã là cấp bậc này rồi, về sau nếu chia tay con còn có thể chấm được người khác sao? Từ góc độ của một người phụ nữ tới nói, mẹ khuyên con nên suy xét rõ ràng.”
Sở Từ bị mẹ của mình chọc cười, nhưng mà nói thật, cử chỉ gần đây của Lục Cảnh Hành quả thật có chút khác thường, nhưng nếu nói anh đang theo đuổi cô thì Sở Từ lại cảm thấy không đến mức. Dù sao trước mắt cô mới 18 tuổi, giới giải trí lại nhiều mỹ nữ như vậy, kiểu gì Lục Cảnh Hành cũng nên tìm một người xứng đôi với mình mới đúng, cùng loại như Tô Đài hay Nhan Thuật gì đó, nhưng là….
Mặt của Lục Cảnh Hành đầy đào hoa di động, vừa thấy chính là có vận hoa đào, này là cái quỷ gì?
………
Hôm sau đến trường học, Ngu Đường chạy tới khẩn trương hỏi: “Sở Từ, cậu không sao chứ? Đang yên đang lành sao lại xin nghỉ?”
Sở Từ cười: “Không có việc gì, chỉ là làm một cái pháp thuật, tinh khí dùng quá nhiều nên cần nghỉ ngơi hai ngày.”
Ngu Đường biết bản lĩnh của cô, lo lắng nói: “Về sau đừng liều mạng như thế, nếu bị thương thân thể thì không tốt.”
“Tớ biết rồi.”
Trường học vẫn luôn cấm học sinh mang điện thoại đi học, nhưng Sở Từ cảm thấy yêu cầu của Ngũ Trung không có nghiêm khắc như trường học ở nông thôn, trong lớp có rất nhiều học sinh lén tắt máy điện thoại để trong cặp, có khi trong giờ học cũng lén gửi tin nhắn, nhưng dù sao đó cũng là số ít. Thời gian tập thể dục giữa giờ kết thúc, Sở Từ lấy điện thoại ra lên Weibo, chỉ qua một đêm mà Weibo thi tốt tối qua đã có hơn 7 vạn lượt chia sẻ, phù vận may của cô càng khoa trương, thế nhưng vượt qua 10 vạn. Điều này khiến cho fan của cô tăng lên tới 90 vạn. Tập mới của ‘Qủy kêu bắt quỷ’ cũng có hưởng ứng không tồi, có hơn 4 vạn chia sẻ, này là mới qua một đêm, tới ngày mai hẳn là phải có khoảng 8 vạn, Sở Từ rất vừa lòng đối với thành tích này.
Cô nhận được tin nhắn của Hàn Lôi gửi đến: Sở Sở, “Thiên tài nữ thần tính” đã chính thức ra mắt trên Mạn Khách, nhớ hỗ trợ tuyên truyền một chút nha.
Sở Từ cười trả lời: “Được.”
Cô lập tức đăng một cái Weibo: Các tiểu tiên nữ thân mến, truyện tranh “Thiên tài nữ thần tính” của ta từ hôm nay trở đi đã được chính thức đăng trên tạp chí Mạn Khách, mong mọi người duy trì nhiều hơn nha. Ta cũng đã thương lượng với biên tập rồi, chờ tạp chí xuất bản sau ta sẽ đem truyện tranh đăng lên Weibo cho mọi người xem, nhưng nếu ai muốn cất chứa thì nhớ duy trì tạp chí nhé, đây là lần đầu tiên Sở Sở gửi bài thành công, mong các tiểu tiên nữ duy trì một chút ha.
Đính kèm hình ảnh bìa mặt của kì Mạn Khách mới nhất. Lập tức fan của cô nổ tung chảo.
-Sáng nay ta nhìn thấy còn tưởng là Mạn Khách sao chép chứ! Thì ra là đại đại gửi bài.
-Lát nữa ta sẽ đi mua tạp chí thực thể, ta rất thích truyện tranh của Sở Sở, hy vọng có cái để cất chứa.
-Ta cũng thích đọc thực thể, đại đại, truyện tranh của ngươi rất hay, khi nào có thể quay thành phim truyền hình thì tốt rồi.
-Nhất định sẽ mua để duy trì, mà có thể mua online không nhỉ?
Sau khi chia sẻ, Sở Từ xem như hoàn thành nhiệm vụ, lúc này cô mới cất điện thoại đi. Ngu Đường ngồi ở một bên kì quái hỏi:
“Sao sáng nay cậu cứ nhìn điện thoại liên tục thế?”
“Không có gì, tớ xem Weibo mà thôi.”
“Weibo? Nói tới Weibo mới nhớ, hôm nay cậu có xem hot search của Weibo chưa?”
“Hot search?” Sở Từ lấy điện thoại vừa mới cất ra, mở Weibo tìm, thấy hot search #1 chính là tin Chu Hướng Lỗi và Trần Mạn ly hôn.
“Sở Từ, cậu nói xem này có phải thật hay không? Rất nhiều người nói Chu Hướng Lỗi ly hôn là do một Đại sư chỉ điểm, người Đại sư đó nói họ ở bên nhau cũng không vui vẻ, tách ra càng tốt hơn cho nhau nên mới đề cập đến việc ly hôn với Trần Mạn, Trần Mạn liền đáp ứng rồi. Hai người bọn họ chia tay hòa bình, vì không có con cái nên cũng nhanh chóng làm tốt việc phân phối tài sản, hôm nay liền ly hôn.” Ngu Đường bát quái nói.
Sở Từ muốn nói cô đương nhiên là biết, chính là cô tính cho Chu Hướng Lỗi và khuyên ông chia tay chứ đâu. Người Trung Quốc thường là khuyên hòa không khuyên ly, nhưng trên thực tế nếu hai người không thích hợp mà ở bên nhau, thời thời khắc khắc đều là tra tấn, tách ra liền có thể gặp được người thích hợp, có hôn nhân càng mỹ mãn thì tại sao lại phải cột vào cùng nhau?
“Có thể là thật sự.” Sở Từ cười nói.
“Đúng rồi, Nhan Thuật cũng phát một cái Weibo. Cậu nói gần đây chuyện trong giới giải trí làm sao mà nhiều quá vậy? Cậu xem Nhan Thuật viết Weibo này ‘Cảm ơn Đại sư chỉ điểm, về sau tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, không cô phụ nhân sinh mà ngài đã cho.’ Sở Từ, cậu nói xem lời này của Nhan Thuật là có ý gì?”
Sở Từ cười nhét điện thoại lại vào cặp, nhún vai nói:
“Ai biết được? Tớ lại không phải là con giun trong bụng bọn họ. Được rồi được rồi, tập trung đọc sách đi.”