Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 74 - Chương 74 - Mạn Khách Xuất Bản

Chương 74 - Mạn Khách xuất bản
Chương 74 - Mạn Khách xuất bản

Đêm đó đến phiên Sở Từ trực nhật, tan học các bạn trong lớp đều lục tục đi rồi, chỉ còn Sở Từ và một người bạn học khác ở lại phòng học để dọn vệ sinh mà thôi. Lúc cô đang quét phòng thì một đám bạn học đã trở về ban nãy lại quay trở lại, họ vội vã chạy ùa vào phòng học.

Sở Từ thấy thế hơi giật mình: “Có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại quay lại?”

“Sở Từ!” Ngu Đường kích động cầm một quyển tạp chí, thở phì phì nói: “Cậu còn nói làm sao vậy! Cậu cũng thật là quá không có suy nghĩ! Cậu gửi bài cho tạp chí Mạn Khách mà không nói cho chúng tớ một lời nào, vẫn là để cho mấy bạn lớp khác nói tớ mới biết. Bạn tớ đã đọc qua truyện tranh của cậu rồi nên liếc mắt một cái là nhận ra được, kết quả tớ thật mất mặt làm bảo đảm tuyệt đối không có việc này, chờ tớ đoạt được Mạn Khách trong tay người ta mới thấy, hừ! Đây không phải là truyện tranh cậu vẽ sao? Lớp chúng ta đều đọc qua hết rồi đâu.”

“Đúng vậy đó, chuyện lớn như vậy mà cậu không nói cho chúng tớ biết. Chuyện khác bọn tớ làm không được, nhưng ít nhất bọn tớ cũng có thể mua quyển tạp chí duy trì cậu một chút nha.”

“Đúng vậy, Sở Từ cậu thật là! Chẳng lẽ cậu sợ bọn tớ sẽ ghen ghét cậu sao? Làm sao có thể chứ? Bọn tớ vui còn không kịp đâu.”

Sở Từ mở Mạn Khách ra nhìn một chút, Hàn Lôi thật là không có lừa cô, truyện tranh của cô đăng có chừng 20 trang, nhiều hơn so với những truyện tranh khác rất nhiều, xác thật là ưu đãi. Đây là đãi ngộ dành cho các tác giả tới cấp bậc đại thần đi?

Ngón tay cô vuốt qua trang giấy, khóe môi hơi gợi lên. Cảm giác truyện tranh được in ấn ra giấy xuất bản hoàn toàn bất đồng với việc đăng trên mạng, vẫn là khắc lên giấy có cảm xúc hơn.

Cô cười nói: “Ừm, in ấn không tồi.”

“Đừng đánh không lảng! Khai báo nhanh, vì sao lại giấu bọn tớ?” Ngu Đường thấy cô nói qua chuyện khác liền nóng nảy.

Sở Từ cười, nói đúng sự thật: “Không phải là tớ muốn lừa mọi người, chính là ngại nên không nói ra mà thôi, tớ cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ nên không cần phải khoe khoang.”

“Việc nhỏ á?” Vương Tuyết Oánh hừ nói: “Làm sao việc xuất bản truyện tranh lại là việc nhỏ được? Sách của cậu vừa được đưa ra thị trường liền bán hết, bây giờ ở mấy tiệm bán báo đều không mua được. Trước kia Mạn Khách bán hai tuần lễ còn bán không hết, giờ lại bán nóng nảy như vậy còn không phải là nhờ cậu sao? Lợi hại như vậy mà cậu còn nói là việc nhỏ? Vậy theo cậu cái gì mới là việc lớn?”

“Cậu đừng nói nhẹ nhàng như vậy. Đây rõ ràng là cậu rất có tài hoa, rất đáng giá khoe khoang nha.”

“Đúng vậy, tớ nghe bạn tớ trên Tieba nói tạp chí này bây giờ rất ăn khách, hiện tại cả nước đều mua không được. Còn nói fan của cậu rất là điên cuồng, đặt bao hết cho cậu luôn!” Các bạn học nhao nhao mỗi người một lời nói.

“Đặt bao hết?” Lần đầu tiên nghe nói từ này, Sở Từ nghi hoặc nói: “Là sao?”

“Nghĩa là hễ chỗ nào có bán Mạn Khách là đều bị fan thổ hào đặt mua hết, không phải mua từng quyển mà là có bao nhiêu mua bấy nhiêu, đây là bao hết! Nghe nói fan của cậu thích nhất là đặt bao hết, gần như là bao hết các sạp báo trên cả nước rồi.”

Sở Từ mờ mịt, vậy sao? Doanh số kì này rất tốt cô có biết, tuy rằng không tự xem bói cho mình được nhưng hôm nay chiếu gương cô thấy mặt mình hồng hào cho thấy hôm nay cô sẽ có vận may. Vì biết là hôm nay Mạn Khách xuất bản nên cô nghĩ vận may đó có liên quan đến việc này, nhưng không ngờ là tạp chí lại sẽ bán tốt đến như vậy. Cũng quá là khoa trương đi? Vừa mới đưa ra thị trường không bao lâu liền bán hết? Còn bị đặt bao hết? Nhưng cô nhớ rõ Weibo của mình vừa mới thành lập, cô lại gần như không có giao lưu gì với fan, cũng sẽ không bán manh gì đó, lấy đâu ra nhiều fan cuồng như vậy?

“Tớ có nổi tiếng như vậy sao?” Sở Từ hỏi thật lòng.

Mọi người tức giận đến cắn răng, người này thật đúng là mơ hồ.

“Cậu nổi tiếng hay không cậu không biết sao? Còn có, Sở Từ, Mạn Khách đem tài khoản Weibo của cậu cũng đăng lên, cậu nói thử xem, cậu có Weibo khi nào vậy? Lại từ khi nào có hơn trăm vạn fan?” Ngu Đường cắn răng.

“Hả? Đã hơn trăm vạn rồi sao?” Sở Từ lại ngơ ngác hỏi lại.

“…”

Sở Từ không hề biết mình nổi tiếng như vậy, cô nghiêng đầu cười: “Weibo là tớ mới vừa đăng kí thôi, mọi người cũng không hỏi tớ nha. Còn có, tớ cũng không nghĩ tới mình vừa đăng ký không lâu mà đã có nhiều fan như vậy, mọi người bình tĩnh một chút.”

Những người khác tức giận đến hai mắt bốc khói, Ngu Đường là người biết nội tình lại càng tức giận đến cắn răng, thầm nghĩ người biết đoán mệnh chính là không giống nhau, vận khí tốt bạo lều!

“Không được, để cân bằng tâm hồn của tớ, cần phải trừng phạt cậu, phạt cậu mời cả lớp đi uống trà sữa đi!”

Sở Từ cười: “Được rồi.”

“Còn muốn trân châu hoàng kim.”

“Đương nhiên là có thể.” Chút tiền mua trà sữa này Sở Từ đương nhiên không thèm để trong lòng, cô cười cùng mọi người đi mua trà sữa, mua cho mỗi người một ly hơn 30 đồng, các bạn thấy cô hào sảng như vậy cũng đều cảm ơn, hơn nữa truyện tranh của cô đăng trên mạng mọi người đều đã xem qua, luôn cảm thấy mình biết trước cốt truyện so với những người khác cảm giác rất là thích.

Trước khi chia tay, Sở Từ còn cười nói: “Mọi người phải giữ bí mật cho tớ nha.”

“Được rồi, được rồi. Nể tình trà sữa bọn tớ liền miễn cưỡng giữ bí mật giúp cậu đi.” Tất cả mọi người nói, Sở Từ nghe vậy liền cười.

Đêm đó cô nhận được tin nhắn của Hàn Lôi: "Sở Sở đại thần, Weibo cá chép của cô quá chuẩn. Cô biết không? Mạn Khách kì này đã đánh vỡ kỉ lục doanh số trước kia, ghi lại một độ cao mới, tôi làm chủ biên ở Mạn Khách 10 năm rồi còn chưa thấy có đợt nào bán điên cuồng như vậy đâu! Lượng in ấn vốn dĩ là gấp 2 lần trước kia ai ngờ vẫn không đủ bán, hiện tại một đống người phàn nàn chúng tôi in quá ít, trang đặt hàng trên mạng cũng đã bị đoạt sạch rồi, rất nhiều fan của cô còn nhắn tới tạp chí oán hận nói mua không được. Sở Sở, fan cuồng của cô rất nhiều nha."

Sở Từ rất là buồn bực, cô lấy đâu ra nhiều fan cuồng như vậy cô cũng không biết nha.

“Người đọc đồng ý tiêu tiền chứng minh truyện tranh của cô là tốt! Tôi đã cho người tăng ca để in thêm, kì tiếp theo chúng ta trực tiếp in nhiều gấp 8 lần, cô xem coi thế nào?”

Sở Từ bật cười, vội nói: “Cô cứ xem rồi làm là được, tôi không có ý kiến.”

Đêm đó Sở Từ đăng một cái Weibo để cảm ơn các fan của mình: “Cảm ơn mọi người đã mua tạp chí ủng hộ. Nghe nói Mạn Khách bán hết trên toàn quốc ta thật sự rất kinh ngạc. Cho nên, các tiểu khả ái, mọi người đã biến thành fan trung thành của ta từ khi nào vậy?”

Các fan của cô lập tức sôi nổi nhắn lại.

-Đại khái là từ khi chia sẻ Weibo của ngươi, kết quả rút thăm trúng thưởng trúng 200 khối thì bắt đầu? Không biết vì sao luôn cảm thấy thiếu ngươi 200 khối!

-Đại khái là bắt đầu từ khi chia sẻ Weibo mà phỏng vấn thành công?

-Từ cái Weibo đầu tiên của ngươi ta đã bắt đầu thành fan cuồng, ngươi nói xem vì cái gì?

-Sở Sở, ngươi thật đáng yêu, fan của ngươi có 100 vạn ngươi không biết sao? Đều là fan thật sự, sức mua đương nhiên mạnh rồi.

Sở Từ bật cười, chia sẻ cái Weibo may mắn gần nhất, nói: ‘Ta làm thêm pháp cho cái Weibo này, tiểu tiên nữ nào chia sẻ Weibo này đều sẽ đuổi được vận đen, vận may bạo lều.’

Sau đó một đợt chia sẻ Weibo mới lại bắt đầu.

….

Nhan Thuật chia sẻ Weibo xong liền tiếp tục đóng phim, Vu La chiếm cứ thân thể cô thay cô quay mấy ngày, Nhan Thuật nhìn lại cuộn phim chỉ cảm thấy đáng sợ, tương lai nếu bộ phim này chiếu, cô nhìn những hình ảnh đó tùy thời đều có thể nhớ tới những ngày như ác mộng vừa qua cùng với ánh mắt âm lãnh của Vu La, Nhan Thuật muốn quay lại toàn bộ, cô muốn cắt bỏ hết những hình ảnh do Vu La thay cô đóng trước đó, đạo diễn Chu vẫn luôn hoài nghi ngày đó cô bị quỷ bám vào người nên chưa nói gì phản đối, chỉ có màn ảnh Sở Từ đánh nhau cùng Vu La kia ông chết sống không chịu bỏ.

“Quay quá tốt rồi! Quay lại chắc chắn là không quay ra được hiệu quả như vậy. Lại nói, Đại sư cũng không dễ mời, cô yên tâm, đoạn này rất tốt.”

Nhan Thuật bất đắc dĩ đành phải nhận, quay cả một ngày cô mệt muốn chết, buổi tối về khách sạn, cô mở điện thoại liền thấy group chat trong Wechat nổ tung chảo. Bạn bè trong vòng của cô đều tò mò truy hỏi.

“Weibo của Nhan Thuật là có ý gì? Nhan Thuật tìm Đại sư nào đoán mệnh thế?”

“Đúng vậy, rất linh sao? Ta cũng muốn tìm Đại sư chỉ điểm một chút.”

“Nhan Thuật có ở đó sao? Nhan Thuật, Đại sư nói với cô những gì thế?”

Nhan Thuật thật sự rất cảm tạ Sở Từ, tuy rằng cô cũng không muốn những người khác được Sở Từ chỉ điểm trở nên nổi tiếng hơn mình nhưng nghĩ đến tính cách Sở Từ có một nói một cô lại hiểu rõ, nếu là mệnh của người khác nhất định phải nổi tiếng thì đó là cô có cản như thế nào cũng không cản được. Nghĩ vậy cô liền cười nói:

“Là Đại sư chân chính, không linh cứ đến tìm tôi bắt đền! Nhưng tính tình Đại sư rất thẳng, nếu mọi người muốn nghe lời nói dễ nghe thì thôi, cô ấy sẽ không nói dối.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.”

“Vậy giúp tôi giới thiệu một chút đi, tôi cũng muốn tính một quẻ.”

Nhan Thuật nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn trước cho Sở Từ hỏi ý kiến, được Sở Từ đồng ý mới đem phương thức liên hệ của cô cho mọi người. Cô sợ bọn họ bất kính với Sở Từ nên cẩn thận dặn trước: “Đúng rồi, Đại sư còn rất trẻ, mới 18 tuổi, các ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”

“…” Mọi người mờ mịt, trẻ tuổi như vậy không phải là kẻ lừa đảo chứ?

Tuy mọi người đều băn khoăn về tuổi tác của đại sư nhưng rốt cuộc vẫn là có người muốn thử một lần, ba người này đều là bạn của Nhan Thuật, hẹn nhau ở cuối tuần đi tìm Sở Từ. Đến ngày hẹn, Trang Tiểu Cúc, Thạch Lỗi, Kiều Đinh Đinh vừa đến chỗ hẹn liền thấy một người đàn ông mang mũ lưỡi trai đã tìm được Sở Từ trước, thân hình người này nhìn rất quen mắt, Thạch Lỗi nhìn rõ mặt hắn ta liền lập tức nhíu mày: “Từ Lập, tại sao lại là ngươi?”

Bình Luận (0)
Comment