Sở Từ nói một chữ cũng chưa sai! Từ Lập có một đứa con trai, bình thường là do vợ hắn chăm sóc. Hắn làm nghề này dễ gây thù chuốc oán với người khác nên rất sợ bị người ta trả thù, hắn bảo vệ vợ con mình kĩ càng không khác gì minh tinh. Gần đây con hắn luôn bị sốt và chảy máu mũi, còn thường xuyên cảm thấy không thở nổi, đưa đi bệnh viện nhi đồng khám thì bác sĩ nói con hắn bị ung thư tuyến dịch lim-pha, bệnh viện trong nước đánh giá bệnh này cũng không lạc quan, nói rằng bệnh của con hắn rất nặng, cho dù là chữa cũng không nhất định chữa khỏi được. Hắn nghe bác sĩ nói vậy cũng ngốc rồi, con hắn mới có 8 tuổi, chẳng lẽ khiến cho một đứa bé mới bằng này tuổi bị bệnh tật tra tấn đến chết sao? Hắn sầu trắng tóc, sau đó bác sĩ nói cho hắn biết xác suất chữa khỏi bệnh này của nước Mỹ cao hơn trong nước rất nhiều, nếu có tiền thì nên đưa con đi Mỹ chữa trị. Bên Mỹ, mỗi phí nằm viện thôi mà một ngày cũng đã 2 vạn, còn tiền thuốc men, hóa trị linh tinh, hắn đào đâu ra nhiều tiền như vậy? Suy nghĩ mãi cuối cùng cũng chỉ có thể nhận tiền rồi đè ép việc của nam minh tinh kia xuống.
“Đại sư, vậy…” Từ Lập hoàn hồn, vội la lên: “Đại sư có thể giúp tôi tính tính, con trai tôi có thể chữa khỏi hay không?” Sở Từ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Từ Lập hiểu, đỏ mặt cắn răng: “Đại sư, tiền vào tay tôi lập tức chuyển cho ngài 100 vạn, quyết không nuốt lời.”
Sở Từ chỉ cười không nói, một lát sau mới gật đầu: “Được, tôi sẽ giúp ông tính một quẻ. Đưa sinh thần bát tự của con ông cho tôi.”
Từ Lập lập tức báo sinh thần bát tự của con hắn cho Sở Từ, Sở Từ tính toán một lát rồi nói: “Có thể chữa khỏi.”
Từ Lập lập tức vui mừng, trên môi còn chưa kịp nở nụ cười liền nghe Sở Từ lại nói: “Nhưng sẽ còn tái phát.”
“Cái gì?” Sắc mặt Từ Lập lại trầm xuống, ung thư không sợ trị liệu chỉ sợ sẽ tái phát, một khi tái phát thì hy vọng sinh tồn sẽ rất nhỏ, Sở Từ nói như vậy còn không phải là phán tử hình cho con hắn sao? Từ Lập rưng rưng nước mắt. Sở Từ thấy hắn khổ sở như vậy liền hừ lạnh một tiếng, đem kết quả cuối cùng nói cho hắn:
“Được cái con của ông mạng lớn, sau khi tái phát cũng có thể chữa khỏi, tôi từ quẻ tượng của con ông nhìn ra, ít nhất có thể sống đến 70 tuổi, không cần quá lo lắng.”
Từ Lập sửng sốt một chút, sau đó lại vui mừng khôn xiết, thiếu chút nữa nhịn không được thắp nhang cho Sở Từ, nãy giờ tâm tình của hắn phập phồng lên xuống quá mau, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao có người trả giá cao cho Sở Từ đoán mệnh xem phong thủy.
Lúc đó, điện thoại của hắn cũng vang lên, ngân hàng báo 1000 vạn đến tay, hắn lập tức chuyển cho Sở Từ 100 vạn. Sở Từ không lên tiếng, thu tiền xong liền nhìn về phía ba người còn lại.
….
Ba người này đều là bạn của Nhan Thuật nên rất tin tưởng lời của cô, Nhan Thuật còn nói cho bọn họ biết một ít sự tình của Sở Từ khiến bọn họ rất tín nhiệm.
Thạch Lỗi muốn nói muốn thôi liếc nhìn Từ Lập một cái, Từ Lập hiểu ý liền cười gượng: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đăng báo việc của ba người, ba người cũng biết chuyện nhà tôi rồi mà, với lại cho dù có đăng tôi cũng sẽ trưng cầu ý kiến trước.”
Lúc này Thạch Lỗi mới nói: “Đại sư, ngài có thể nhìn giúp tôi xem tôi có thể nổi tiếng mấy năm nữa hay không?”
Sở Từ nhìn tướng mạo của hắn, ngạc nhiên vì Thạch Lỗi lại hỏi vấn đề này:
“Thạch tiên sinh, anh mới chỉ hơn 20 tuổi liền lo lắng vấn đề này rồi?”
Thạch Lỗi cười cười, thở dài nói: “Tuy tôi không muốn thừa nhận nhưng sự thật là fan của tôi thích tôi chủ yếu dựa vào khuôn mặt này, mà người đều phải già, tôi không dám tưởng tượng sau này nếu không còn nổi tiếng mình sẽ sống thế nào nên tôi muốn hỏi ngài để chuẩn bị tinh thần trước, tôi tính cố kiếm đủ tiền, sau này có về hưu cũng không cần lo lắng.”
Sở Từ nhìn qua Thạch Lỗi, người này cũng có mệnh cách tốt trời sinh giống Lục Cảnh Hành, thời trẻ hắn ta đã từng sang Hàn Quốc làm luyện tập sinh, sau đó về nước cũng thu hoạch rất nhiều fan, dựa vào khuôn mặt trẻ đẹp nên được xưng là tiểu thịt tươi, là một trong số bốn người có lưu lượng lớn nhất giới giải trí, nhiều lần post Weibo đều có lượt chia sẻ trên 50 vạn, lưu lượng như vậy ở giới giải trí cũng không có mấy người đạt được. Nhưng Thạch Lỗi lo lắng cũng không phải không có lý, minh tinh như hắn có thể nổi tiếng chủ yếu là nhờ mặt, một khi mặt không hề tươi mới thì các fan cũng sẽ làm phản.
Sở Từ nhìn tướng mạo của hắn, lại muốn lấy sinh thần bát tự của hắn tính toán một chút. Thạch Lỗi vừa nói sinh thần bát tự của mình Sở Từ liền sửng sốt, tuổi này lớn hơn tuổi trên Baidu những 3 tuổi nha! Sở Từ bấm đốt ngón tay xong liền nói:
“Anh còn có thể nổi khoảng 8 năm nữa, 8 năm sau sự nghiệp của anh sẽ xuống dốc, nhưng không có vấn đề gì lớn, dù sao nhân mạch trong giới giải trí vẫn còn, chỉ cần không tìm đường chết thì nỗ lực một chút vẫn là có thể xâm nhập vào hạng nhất, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Nghe nói mình chỉ có thể nổi 8 năm, nói không buồn là giả, nhưng mà hoa không thể mãi hồng nên hắn cũng miễn cưỡng có thể tiếp thu.
“Chỉ là gần đây anh không nên yêu đương, nếu không sẽ gặp tai họa không nhỏ.” Sở Từ tiếp tục nói.
Thạch Lỗi nghe vậy toát mồ hôi lạnh, gần đây hắn đúng là đang có một mối quan hệ thân thiết nóng bỏng với một cô bé, đối phương rất tốt, người cũng tri kỉ, hắn cũng không cho rằng nếu tiếp tục qua lại mình sẽ có tai vạ gì, nghĩ vậy hắn vẫn đáp ứng nhưng trong lòng không quá cho là đúng.
…………….
Trang Tiểu Cúc từ đầu đến đuôi đều an tĩnh ngồi nghe bọn họ nói chuyện với vẻ mặt hờ hững. Thạch Lỗi tính xong Sở Từ lại chuyển sang nhìn Trang Tiểu Cúc và Kiều Đinh Đinh, trước tiên là Trang Tiểu Cúc.
Trang Tiểu Cúc nhẹ giọng hỏi: “Đại sư, tôi…”
“Cô không cần xem bói, đi gặp bác sĩ tâm lý đi, nếu không tôi cũng không giúp được cô.” Sở Từ mở miệng cắt ngang lời của Trang Tiểu Cúc.
Trang Tiểu Cúc kinh hãi, lập tức nhìn về phía hai người còn lại, Thạch Lỗi và Kiều Đinh Đinh khó hiểu: “Đại sư, ngài nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Trang Tiểu Cúc bị bệnh gì sao?”
“Có thể nói như vậy.” Sở Từ nhún vai ôn hòa nói: “Cô ấy gặp vấn đề về tâm lý, đừng xem nhẹ nó, hai người làm bạn cô ấy cần quan tâm cô ấy nhiều hơn.”
Nghe vậy hai người đều sửng sốt, ngay cả Từ Lập cũng bị dọa đến, gặp vấn đề về tâm lý? Đó chính là bị bệnh trầm cảm? Đây cũng không phải là bệnh nhẹ, trước kia người trong nước thường không quá để ý đến loại bệnh này, cho đến mấy năm nay có rất nhiều người tự sát vì tự kỉ mới khiến mọi người quan tâm đến nó hơn, Trang Tiểu Cúc nhìn qua rất bình thường, thế nhưng cũng bị bệnh này? Mọi người đồng loạt nhìn qua cô như để xác nhận.
Trang Tiểu Cúc cúi đầu, khẩn trương nắm chặt tay, cô không dám nói cho mọi người biết chân tướng, sợ bọn họ không tin tưởng hay là sẽ hỏi vì sao cô bị bệnh này. Trên thực tế từ lúc vừa xuất đạo không lâu cô đã phát hiện tâm lý mình có vấn đề. Lúc đó cô vừa kí vào công ty quản lý, ai ngờ vừa kí hợp đồng không bao lâu, một buổi tối nọ cô ra ngoài ăn cơm cùng người đại diện, tỉnh lại liền phát hiện mình trần truồng nằm ở trên giường, bên cạnh giường là một người đàn ông cởi trần đang nằm đưa lưng về phía cô, khi đó cô bị bỏ thuốc, mơ mơ màng màng không thấy rõ nên cũng không biết ai là người bỏ thuốc mình, cũng không dám báo cảnh sát sợ mình bị người khác nghị luận nên đè việc này xuống đáy lòng, người đại diện cũng nói không biết chuyện gì xảy ra, cũng kêu cô không cần báo án mà che giấu việc này xuống, nhưng đây lại trở thành một bóng ma trong lòng cô, mấy năm nay cô luôn kinh sợ vì việc này, dần dần bị bệnh trầm cảm.
“Tiểu Cúc, Đại sư nói có thật hay không?” Kiều Đinh Đinh quan tâm hỏi.
Trang Tiểu Cúc khẩn trương cúi đầu, ấp a ấp úng nói: “Tôi…Thật ra…”
Mọi người thấy vậy ai còn nhìn không ra? Bọn họ không thể tin nổi nhìn Sở Từ, thật là thần. Việc này cả bọn họ còn không biết thì Sở Từ tính kiểu nào mà ra được?
Sở Từ thở dài, vừa rồi cô tính một quẻ cho Trang Tiểu Cúc, lại tính ra cô ấy sống không được bao lâu, là một người chết trẻ, sau đó thiên nhãn của cô bỗng nhiên mở ra, cô thấy Trang Tiểu Cúc đứng trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, từ trên đó nhảy xuống, cô thực nhanh rơi xuống đất, mắt mở to, chết không nhắm mắt mà nhìn thế giới này. Thực ra Sở Từ cũng không muốn đi sửa loại mệnh cách này, nhưng vấn đề của Trang Tiểu Cúc là do tâm lý, cô thật sự không đành lòng thấy chết mà không cứu.
Sở Từ vỗ vỗ tay cô, thấy vẻ mặt của Trang Tiểu Cúc kinh hoảng, cô cười an ủi: “Cô hẳn là đã nghe qua câu nói này, chuyện làm ở đời này sẽ ảnh hưởng đến kiếp sau, bởi vậy chúng ta nên làm nhiều việc thiện, không làm việc ác. Mà người tự sát chết thì lúc đến âm phủ cũng sẽ bị ma quỷ khinh thường, loại người này do tự mình chấm dứt sinh mệnh của mình, sát khí rất nặng, cho dù đầu thai chuyển thế cũng không thể thoát khỏi bóng ma của đời trước, không chỉ không thể trở nên vui sướng mà ngược lại còn sẽ có một mệnh cách càng kém cỏi.”
Trang Tiểu Cúc ngẩn ra, nghiêm túc suy nghĩ lời Sở Từ nói. Sở Từ lại tiếp tục: “Cho nên, chuyện của đời này thì hãy để đời này giải quyết cho xong đi. Đi tìm một bác sĩ tâm lý, có lẽ sẽ có trợ giúp cho cô.”
Nghe xong lời Sở Từ nói, Trang Tiểu Cúc chậm rãi gật đầu.
Trải qua ba chuyện như vậy, Kiều Đinh Đinh đã đối với Sở Từ rất tin tưởng không nghi ngờ, Sở Từ lợi hại như vậy, nói thật cô còn cảm thấy hơi sợ, chỉ sợ Sở Từ nói mệnh cách của cô không tốt lắm. Ai ngờ Sở Từ lại chỉ nhìn qua cô một cái liền hỏi: “Cô tên là Kiều Đinh Đinh?”
Kiều Đinh Đinh cuống quít gật đầu. Sở Từ cười: “Đổi tên đi, kêu tên này cả đời cô cũng không nổi tiếng được.”
Kiều Đinh Đinh vui sướng hỏi lại: “Nói cách khác, chỉ cần tôi đổi tên là có thể nổi tiếng sao?”
“Tỉ lệ nổi tiếng sẽ cao hơn một chút, nếu cô không có ý kiến thì đổi thành Kiều Nhất Khả đi? Kêu tên này bảo đảm hai năm tới cô sẽ cực nổi.” Thấy cô không quá mâu thuẫn với việc đổi tên, Sở Từ nói ra kết quả tính toán của mình cho Kiều Đinh Đinh.
Người Trung Quốc rất để ý đến tên, vì một cái tên thật sự có thể ảnh hưởng đến mệnh cách của một người, đặt một cái tên tốt và thuận miệng, mỗi ngày gọi tự nhiên có thể mang đến vận may, ngược lại một cái tên có phúc mỏng thậm chí còn có thể áp chế vận thế của một người. Tình huống của Kiều Đinh Đinh chính là như vậy, nguyên bản cô là có thể nổi tiếng nhưng do tên không tốt ngăn chặn vận thế, vì vậy Sở Từ mới đổi tên cho cô.
Kiều Đinh Đinh vô cùng mừng rỡ, kích động nói: “Tôi sẽ sửa ngay! Đêm nay tôi liền cho trợ lý đăng tin tôi sửa tên liền.”