Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 78 - Chương 78 - Phóng Viên

Chương 78 - Phóng viên
Chương 78 - Phóng viên

Lúc Sở Từ vừa chuyển nhà đến đây thì cô đã chôn kính bát quái khắp tứ phía xung quanh nhà để dẫn ánh sáng mặt trăng mặt trời tới tụ khí phát tài cho Sở gia, cứ như vậy, người nhà Sở gia là không có khả năng gặp được vấn đề lớn. Nhưng phong thủy tốt không có nghĩa là sẽ không gặp vấn đề gì, trước mắt sắc mặt của Sở Minh Giang ám trầm đại biểu cho ông sẽ có vấn đề phiền toái hoặc là thân thể có bệnh tật. Sở Từ lại tinh tế nhìn tướng mạo của ông, hẳn là không phải vấn đề do thân thể, vậy chính là do những nguyên nhân khác?

Cô tinh tế nhìn Sở Minh Giang, đang muốn bói giúp ông một quẻ thì bỗng dung trán nhói lên một trận, thiên nhãn mở ra. Lúc này cô nhìn thấy một gã đàn ông trung niên mặc áo bông, cả người dơ dáy, tóc hỗn loạn đang đứng ở một gốc cây trước cửa công trường vừa hóng mát vừa nói chuyện phiếm với Tiền Gia Đống. Gã đàn ông kia dường như có quan hệ khá tốt với Tiền Gia Đống, đang khen Tiền Gia Đống vài câu. Từ bề ngoài xem thì gã cũng không có gì khác so với những người dân công khác, nhưng Sở Từ lại không thể nào bỏ qua ánh mắt sáng tinh quang và vẻ ngoài đẹp mã của gã.

Từ bề ngoài của gã mà nói thì có thể thấy đây là một người thông minh từ lúc nhỏ, thành tích học tập tốt, còn có mệnh tướng trạng nguyên, sau khi rời ghế nhà trường bước vào công tác cũng phát triển rất thuận lợi, có thể nói là một nhân tài xuất sắc. Lại có lông mày của gã rất đậm, tụ lại cùng nhau chứ không phân tán, đây là một người có tính tình thẳng thắn, có dã tâm. Cái trán của gã cũng trống trải, bộ mặt thoải mái thanh tân cho thấy người này có ánh mắt rất lâu dài, không câu nệ với những ích lợi chỉ có trước mắt, hơn nữa môi trên lại dày hơn môi dưới, khuôn mặt cũng ngay ngắn, không giận nhưng vẫn rất có khí thế, rất có tướng mạo của người lãnh đạo, bởi vậy người này tuy là không thể làm quan lớn nhưng làm quan nhỏ vẫn là có thể, tại sao lại đến công trường làm dân công?

Người đàn ông kia nhanh chóng hỏi Tiền Gia Đống về một số vấn đề bí mật trong ngành địa ốc thông qua phương thức nói chuyện phiếm, ví dụ như lúc đấu thầu có phải tặng lễ hay đút lót gì hay không? Tài liệu của công trường có đạt đến tiêu chuẩn của quốc gia hay không? Quy trình nghiệm thu có nghiêm túc hay không vân vân, Tiền Gia Đống không hề phòng bị nên ăn ngay nói thật.

Nhân phẩm của Tiền Gia Đống rất không tồi, hơn nữa ông luôn cảm thấy vợ mình giữ lại được tính mạng là nhờ Ngưu đại sư nên rất có lòng cảm ơn, mấy năm nay vẫn luôn thành thật làm việc. Ông đem những chuyện mình biết đều nói cho gã đàn ông kia, nói mình không có làm những chuyện này, cũng không có ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu, nhưng người trong ngành này thì rất nhiều người đều làm. Lời ông nói tuy là lời nói thật, nhưng lời thật không phải ai cũng có thể nói, người xưa có câu ‘họa từ miệng mà ra’ không phải là không có đạo lý gì.

Lúc sau Sở Từ thấy người đàn ông này ra khỏi công trường liền lập tức móc ra một cái máy quay phim mini, lại đi WC thay quần áo, lắc mình biến hóa thành một người tinh anh trong xã hội. Sau đó một tuần gã tham dự một tiết mục phỏng vấn trên tivi liền phát đoạn quay phim này lên, lấy lời nói của Tiền Gia Đống để chứng minh hiện trạng hỗn loạn của ngành sản xuất địa ốc. Tiền Gia Đống chỉ ăn ngay nói thật, nhưng có vài lời nói thật công bố ra ngoài lại trở thành vấn đề lớn. Sau đó toàn bộ ngành địa ốc của Thân Thành đều chịu chấn động, Tiền Gia Đống càng là bị cấp trên mệnh lệnh đình chỉ công trình để điều tra, cứ như vậy, cả thân gia của ông đều vùi đi vào, lỗ không thu hồi được gì.

Sở Từ thu hồi thiên nhãn, sắc mặt nghiêm trọng. Nhìn qua thì đó chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại bị truyền thông phóng đại lên, cuối cùng khiến tất cả mọi người đều biết, cấp trên bị ảnh hưởng khẳng định là sẽ không tha cho Tiền Gia Đống.

Sở Minh Giang còn đang nói chuyện, Sở mẹ thì lấy một đĩa đậu phộng ra cho ông, Sở Từ không rảnh lấy Ngưu đại sư ra làm tấm mộc, cô nhíu mày: “Ba, gần đây có thể là ba sẽ gặp phải một phiền toái nhỏ.”

Sở Minh Giang và Điền Tam Thải biết Sở Từ từ nhỏ đã đi theo Ngưu đại sư học đoán mệnh nhưng hai người đều không để ý, rốt cuộc Sở Từ mới bằng này tuổi, lại học thêm 20 năm có lẽ còn có người tin, nhưng năm nay cô mới 18 tuổi mà đã đoán mệnh cái gì? Không nói đến người khác mà ngay cả bọn họ cũng không tin được.

“Sở Từ, con nói thử xem ba sẽ gặp phiền toái gì nào?” Sở Minh Giang cười tủm tỉm, căn bản không có chút khẩn trương nào.

Biểu tình của Sở Từ rất nghiêm túc, cô nói mau: “Ba, từ tướng mạo của ba xem ra thì gần đây ba sẽ gặp phiền toái, có thể bác Tiền cũng sẽ liên lụy trong đó. Phiền toái này có liên quan đến lời đồn, mà xã hội này có thể mang đến lời đồn cũng chỉ có truyền thông và Internet, ba xem gần đây có phải là nên chú ý một chút về vấn đề này hay không?”

Nghe cô nói có lý có cứ như vậy Sở Minh Giang liền thu ý cười lại, ông nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sở Từ, như vậy là sao? Chẳng lẽ là có người muốn dùng Internet để hại chúng ta sao?”

Sở Từ dứt khoát nói thẳng: “Ba, nếu ba và bác Tiền không khất nợ tiền lương của công nhân, chất lượng của công trình cũng không có vấn đề gì thì cũng sẽ không có người lấy mấy việc này ra nói. Con nghe nói gần đây sắp cuối năm, phía truyền thông cũng cần có thành tích, cần vài đề tài để có thể cống hiến ratings, ba xem có thể là mặt này ra vấn đề hay không?”

Nghe thế sắc mặt của Sở Minh Giang liền thay đổi, bất cứ việc gì có liên quan đến truyền thông thì vấn đề đó cũng sẽ trở nên rất nghiêm trọng, mấy năm nay chương trình truyền hình đều thích điều tra cẩn thận, thích phỏng vấn một ít bí mật của các ngành nghề, cái gì mà lẩu là nấu bằng dầu cống, thịt dê nướng là làm từ thịt chuột, khách sạn dùng giẻ dơ rửa ly chén linh tinh, nhưng mà cuối cùng cũng không điều tra được gì.

“Ba của con không sợ bị điều tra.” Sở Minh Giang hùng hồn nói.

“Ba, vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng vì tí việc nhỏ mà khiến cho hạng mục bị ngừng, vậy thì tổn thất lớn.”

Sở Minh Giang nghe vậy, suy nghĩ một lát liền cầm điện thoại ra cùng Tiền Gia Đống thương lượng chuyện này, nghe nói là Sở Từ tính ra Tiền Gia Đống còn kinh ngạc một chút, biết cô là đồ đệ của Ngưu đại sư liền hiểu rõ, lập tức mở cuộc họp nhắc nhở mọi người gần đây nói chuyện cần chú ý hơn một chút.

Mọi chuyện xảy ra chính xác như những gì Sở Từ nhìn đến, người phóng viên kia thật sự tìm tới, gã mặc một cái áo bông xám xịt, tóc rối đến mức thắt hết lại với nhau, nói tiếng tràn đầy khẩu ẩm vùng khác đến lôi kéo làm quen với Tiền Gia Đống, lúc đó Sở Minh Giang cũng ở, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lập tức bắt đầu buổi biểu diễn của mình. Sở Minh Giang và Tiền Gia Đống nói rất nhiều chuyện ở công trường, nào là phải cẩn trọng sắp xếp lịch trình khai phá như thế nào, nói cho mọi người biết làm ông chủ cũng là không dễ dàng, nếu không kiếm được tiền thì tiền để phát lương cho công nhân còn không có, cả một nhà già trẻ đều phải trông cậy vào bản thân mình, thật là khổ nha! Nghe hai người bọn họ khóc lóc kể lể, người phóng viên kia ngây ra, chuyện này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn nha!

Sau đó Sở Minh Giang lại nói tiếp mình ban đầu là dân công, bây giờ sắp ăn tết, nhất định là phải phát tiền lương cho các huynh đệ rồi, tuy là bây giờ không có tiền nhưng vẫn phải mượn 20 vạn để phát tiền lương.

Phóng viên lại hỏi những người dân công khác, họ đều nói sự thật đúng là như thế, còn nói ông Sở và ông Tiền đều là người tốt, mấy hôm trước còn phát áo bông, hàng tết cũng đều phát, còn có cả bao lì xì nữa! Ai bị bệnh ông chủ còn sẽ bỏ tiền giúp khám bệnh. Phóng viên trợn mắt, ban đầu muốn vạch trần sự đen tối của ngành xây dựng, làm sao lại đột nhiên biến thành ca công tụng đức rồi?

Tới buổi chiều Sở Minh Giang muốn tìm người đàn ông kia nhưng kiểu nào tìm cũng không ra mới dám xác nhận đây thật sự là phóng viên! Ông và Tiền Gia Đống nhìn nhau rồi nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng ứng phó được, nếu như bị đào ra lời nào không nên nói thì một sạp việc này của họ cũng thật sự xong rồi.

Chạng vạng, Sở Minh Giang tan tầm liền thấy người dân công kia đang bước ra từ công trường cách vách, Sở Minh Giang và gã nhìn nhau, hai người đều mỉm cười, Sở Minh Giang còn thét to nói: “Đêm nay công trường của chúng tôi đã phát tiền lương, cậu là người của đốc công nào mang đến thế? Mau đi lãnh tiền lương đi!”

Đối phương không nói gì chỉ xoay người đi rồi.

……………….

Một tuần sau, người Sở gia đang ăn cơm thì Tiền Gia Đống đột nhiên gọi điện thoại đến, vội vã nói: “Minh Giang, mau xem tivi đi!”

Sở Minh Giangvội vàng mở tivi ra thì thấy chương trình trò chuyện đang phát kì mới nhất, tiêu đề là ‘Tường có thể không cần thép, sự loạn lạc trong ngành kiến trúc bạn biết nhiều hay ít?’, Sở Minh Giang ngẩn ra, tiếp tục xem thì thấy công ty của Phương Trung Nguyên đang bị điểm danh phê bình, phóng viên lén điều tra, phát hiện khu chung cư mà ông ta đang khai phá đều có hiện tượng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, thép, xi măng, bê tông… Khung của những khu nhà này toàn bộ đều không đạt chất lượng, phóng viên còn truyền tin bọn họ đút lót nhân viên nghiệm thu, cũng đưa ra những phê phán nghiêm khắc. Sau đó hình ảnh lại chuyển đến những nhà khai phá khác, chính là đoạn nói chuyện giữa Tiền Gia Đống, Sở Minh Giang và người phóng viên kia, phong cách nói chuyện giản dị của Sở Minh Giang khiến người khác đặc biệt tin tưởng, ông ở chung hòa mình cùng những người công nhân khác, lấy dân công xem như huynh đệ khiến cho chương trình trò chuyện đột nhiên thăng cấp thành chương trình tình cảm, cuối cùng, phóng viên nói thẳng, một số nhà đầu tư có lòng dạ hiểm độc cần nghiêm khắc phê phán, nhưng cũng cần hoan nghênh những nhà đầu tư đem ích lợi của dân công đặt lên hàng đầu như thế này. Nhân dân hoan nghênh những nhà đầu tư như thế đến xây nhà cho họ!

Sở Từ nhìn thấy, chớp chớp mắt, không kịp lấy lại tinh thần. Chuyện này tiến triển còn thuận lợi hơn so với cô tưởng tượng nữa, ban đầu cổ chỉ nghĩ rằng miếng đất này của Tiền Gia Đống có phong thủy tốt, nhưng bây giờ chương trình này lên tivi chẳng khác nào là làm quảng cáo miễn phí cho khu dân cư kia đâu? Đây là đài truyền hình có ảnh hưởng lớn nhất nước đó nha, chậc chậc, thật là một chuyện tốt!

Tiền Gia Đống lại nói: “Minh Giang, cũng may mà chúng ta ứng phó tốt, cậu biết không? Công trình của Phương Trung Nguyên đã bị ngừng, nghe nói cấp trên phái người đến điều tra, ngừng việc thi công công trình này vô thời hạn, Phương Trung Nguyên còn bị kêu đi nói chuyện nữa!”

Bình Luận (0)
Comment