Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 8 - Chương 8 - Tiền Của Phi Nghĩa

Chương 8 - Tiền của phi nghĩa
Chương 8 - Tiền của phi nghĩa

Tưởng lão sư là cô giáo dạy ngữ văn, đầu giờ cô đã phát một tờ giấy cho mọi người, nói là phiếu báo danh, trường học tổ chức thi đấu thư pháp, ai biết viết bút lông có thể báo danh dự thi.

Sở Từ cầm phiếu báo danh, tỏ vẻ mình hoàn toàn không quen biết ba chữ “phiếu báo danh” kia.

“Có bao nhiêu học sinh muốn báo danh? Giơ tay lên cô đếm một chút.”

Sở Từ thấy các bạn học nhìn qua nhìn lại nhưng không có ai giơ tay. Không thể nào? Mấy người này là thất học hết sao? Viết chữ cũng không biết viết?

“Không ai báo danh hết sao?” Tưởng lão sư nhíu mày “Không được, mỗi lớp phải có một người tham gia, còn phải xếp hạng, không ai đăng kí là không được.”

Quả nhiên là học sinh nông thôn, trước kia cô dạy ở huyện thành, một lớp có thể lôi ra mười mấy người học thư pháp.

Bỗng nhiên một học sinh đưa tay lên.

Tưởng lão sư ngạc nhiên “Sở Từ, con muốn đăng kí?”

“Dạ, ở nhà mẹ con luôn dạy con viết thư pháp.”

Tưởng lão sư cười lạnh, một chữ cũng không tin, Điền Tam Thải là dân quê, làm sao biết viết bút lông? Thật là không biết tự lượng sức mình, có điều nếu đã muốn báo danh thì cứ để cho đi thôi, hạng chót cũng được, đỡ hơn không có ai tham gia.

“Con điền vào phiếu một chút.”

Sở Từ nhìn phiếu, sững sờ “Cô ơi, con không biết viết.”

“…”

Không biết viết còn thi viết bút lông cái gì?

Tưởng lão sư đen mặt, đang muốn nổi giận thì Tôn lão sư đi tới giảng hòa “Tưởng lão sư, để tôi viết thay Sở Từ cho! Cô tức giận với học sinh mình làm gì?”

Tưởng lão sư hừ lạnh một tiếng.

Sở Từ đang định nói chuyện, đột nhiên trán lại nóng lên, sau đó cô lại thấy một ít hình ảnh, lần này vai chính là Tôn lão sư.

“Sở Từ?” Tôn lão sư nghi ngờ nhìn cô.

Sở Từ lấy lại tinh thần, Cửu Châu bát quái trên mặt Tôn lão sư hơi đỏ lên, cái trán hơi sáng, nét mặt hồng hào, có dấu hiệu phát tài bất chính, điều này trùng hợp với những hình ảnh cô vừa nhìn thấy bằng thiên nhãn.

Sở Từ mỉm cười nói “Tôn lão sư, hôm nay ngài sẽ có một món tiền của phi nghĩa.”

Tôn lão sư sửng sốt chưa kịp làm gì, Tưởng lão sư bên cạnh đã tức giận nói “Tiền của phi nghĩa? Không lẽ Tôn lão sư có thể nhặt được 100 vạn?”

Sở Từ nhíu mày không nói gì, Tôn lão sư vội hòa giải “Cảm ơn Sở Từ, tuy rằng chuyện này không có khả năng nhưng cô rất vui vì con khôi phục bình thường.”

Sở Từ mỉm cười “Tôn lão sư, số tiền này cô phải lấy nha.”

Tôn lão sư chỉ sửng sốt không nói gì.

……….

Giữa trưa, Tôn lão sư nhận được điện thoại của chồng mình gọi tới, kêu cô đi huyện thành coi nhà. Chồng cô là giáo viên cấp 2, dạy vật lý, hiện đãi ngộ của giáo viên không tốt, lãnh đạo của huyện thành vì công trạng mỗi ngày góp vốn sửa đường, tiền lương mỗi tháng đều phải bị trừ một phần, số tiền cầm được trên tay lại càng thiếu. Vì vậy hai người công tác mười mấy năm đều không mua nổi nhà, sang năm con cái lên cấp 3, hai vợ chồng thương lượng, cắn môi quyết định mua một căn nhà ở huyện thành để tiện chăm sóc con mình.

Hôm trước bọn họ nhìn trúng một căn nhà thuộc dạng nhà nghèo, chỉ tốn 12 vạn, vốn tính không có vấn đề gì thì hôm nay sẽ đặt cọc luôn, ai ngờ chồng cô lại gọi điện tới.

Tôn Ái Hoa xin nghỉ, vội vàng vào huyện, vừa xuống khỏi xe liền thấy chồng mình đứng ở bên sân ga.

“Lão bà tới rồi. Muộn tí nữa sợ là căn nhà này cũng bị người khác mua rồi!” Đường Kiệt vội nói “Em không biết đâu, hôm nay anh tính đi kí hợp đồng, ngang qua khu này thấy mấy người vây quanh ở chỗ bảng thông báo, thì ra trong khu có một cái biệt thự ba tầng, có sân trước sân sau, mấy trăm mét vuông mà chỉ bán có 5 vạn.”

Tôn Ái Hoa sửng sốt “5 vạn? Sao có thể? Anh có nói thiếu một số 0 không thế?”

“Không hề! Anh đã hỏi thăm rõ ràng rồi, chỉ có 5 vạn, cho nên anh mới gọi em tới, chúng ta đi nhìn xem tại sao căn nhà này lại bán rẻ vậy.”

Hai vợ chồng vào căn nhà kia, thấy chủ nhà đang chỉ huy người làm dọn sô pha.

“Là Đường tiên sinh sao? Người muốn mua nhà?”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn mua nhà.”

Sau khi vào nhà Tôn Ái Hoa đã bị căn biệt thự hấp dẫn, sân của nó rất lớn, riêng sân là đã có hơn 100 mét vuông, mặt sau còn có nhà xe và hầm ngầm, tính cả tầng hầm thì căn biệt thự có 4 tầng, vẻ ngoài rất Tây, phòng ngủ rất lớn, mỗi phòng còn có một cái ban công, mái nhà cũng có thể lợi dụng, đúng là nhìn chỗ nào cũng đẹp! Có một căn biệt thự như vậy chính là ước mơ của Tôn Ái Hoa, nhưng cô biết mình đời này cũng không ở được căn nhà mắc như thế.

Căn nhà như vậy có thể bán 50 60 vạn, sao có thể chỉ bán 5 vạn?

“Ông chủ, sao căn nhà này lại bán rẻ như vậy?”

Ông chủ Phương Xuân Đức thở dài nói “Tôi cũng không gạt mấy người làm gì, mà có giấu cũng không được, mua nhà là chuyện lớn chắc chắn mấy người cũng sẽ đi hỏi thăm, tôi nói thật cho hai người biết, ngôi nhà này cũng là tôi mua vào với giá thấp, tuy là thấp nhưng năm đó tôi cũng mua hết 20 vạn đấy, bây giờ bán 5 vạn tôi còn lỗ 15 vạn cơ, nhưng không có cách nào, phong thủy căn nhà này không tốt tôi trấn không được.”

“Trấn không được?” Tôn Ái Hoa hỏi.

“Đúng vậy, từ khi dọn vào con trai tôi thường xuyên nôn mửa, con gái thì khám ra bệnh về máu, cha mẹ mỗi ngày đau đầu chóng mặt, vợ tôi cũng thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, thấy quỷ, gần đây người một nhà đều nằm viện, tiền thuốc men liền tiêu hơn 10 vạn, đến đấy tôi mới biết tại sao chủ cũ lại bán rẻ cho tôi. Tôi tìm Đại sư phong thủy xem qua, ông ta nói phong thủy căn nhà này không tốt, có quỷ! Còn nói tôi không trấn được căn nhà này, tuy nhiên tôi trấn không được nhưng chưa chắc người khác cũng không trấn được. Gía tôi bán thấp cỡ nào hai người cũng biết rồi đấy, hôm nay đã có hơn 30 người đến xem nhà, rất nhiều người muốn mua, hai người suy nghĩ đi, nếu muốn mua thì quyết định nhanh, nếu không thì thôi.”

Tôn Ái Hoa sửng sốt “Chẳng lẽ ngôi nhà này có quỷ? Phong thủy không tốt nên có tà khí?”

“Qủy quái phong thủy cái gì!” Đường Kiệt phê bình “Em là giáo viên mà còn mê tín như vậy, quỷ quái gì! Trên thế giới này mà có quỷ thì có mà lộn xộn hết. Trung Quốc còn chưa đủ chỗ cho quỷ đứng nữa, anh mới không tin có quỷ cái gì, nhà này có vấn đề nhưng chắc chắn có thể giải quyết.”

Đường Kiệt nói xong liền nhìn quanh vài vòng biệt thự, càng xem càng thích, giá cả như vậy quả thực là tặng không! Nếu không mua nhất định sẽ hối hận. Tôn Ái Hoa thấy chồng mình thích, trong lòng rất do dự, cô cũng rất thích căn nhà này, nhưng nếu phong thủy thật sự không tốt khắc chết người vậy thì mất nhiều hơn được.

Ngay lúc đó lại có mấy người đến nói muốn mua nhà, Tôn Ái Hoa nóng nảy do dự không biết có nên mua hay không. Không hiểu sao cô lại nhớ tới những lời Sở Từ nói với mình ban sáng, khiến mình không cần bỏ qua cơ hội.

Tôn Ái Hoa liền cắn răng nói “Phương tiên sinh, làm việc phải theo thứ tự trước sau, chúng tôi mua căn nhà này.”

Căn nhà này đã bị đồn thành nhà ma, Phương Xuân Đức đang sợ không có ai muốn mua, thấy họ quyết định liền lập tức kí hợp đồng, hai bên nhanh chóng làm tốt thủ tục. Sau khi làm xong, Đường Kiệt kích động nói “Ái Hoa, cuối cùng chúng ta cũng có nhà.”

Đến lúc này Tôn Ái Hoa mới hối hận “Anh nói coi lỡ nhà này có vấn đề thật thì làm sao bây giờ?”

“Vấn đề gì chứ? Anh là giáo viên vật lý, anh còn không hiểu sao? Có rất nhiều nhà ma đều là có nguyên nhân, chiều nay anh liền gọi người đến kiểm tra đo lường.”

Lúc sau Đường Kiệt gọi người đến kiểm tra, làm người ta dở khóc dở cười là căn biệt thự này chẳng có gì cả! Mọi chuyện đều là do phía dưới có chôn một tảng đá lớn, tảng đá có phóng xạ, phóng xạ quá lớn khiến người ta mắc bệnh bạch cầu, đau đầu nôn mửa là chuyện bình thường! Đường Kiệt đem cục đá xử lý xong, biệt thự hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tôn Ái Hoa thấy tìm ra nguyên nhân liền kích động, 5 vạn là có thể mua một căn biệt thự trị giá 50 vạn, đây là quá sức lời rồi. Không hiểu sao cô lại nhớ tới lời nói của Sở Từ, có thể nói nếu không phải nhờ Sở Từ, cô đã không đủ kiên quyết mua nhà, cũng sẽ không có món tiền phi nghĩa này.

Tưởng lão sư vào phòng học cười nói “Sở Từ, làm sao con biết cô sẽ có một món tiền tài phi nghĩa?”

Sở Từ cười, cô dùng thiên nhãn nhìn qua căn biệt thự kia, biết nó không có vấn đề gì mới nói Tôn lão sư đừng bỏ qua.

“Tôn lão sư, con chỉ nói đại mà thôi, chẳng lẽ cô thật sự phát tài rồi?”

Tôn lão sư sửng sốt, cho rằng đứa nhỏ nói thuận miệng thôi. Cô cười “Đứa nhỏ này cũng thật hên, cô mời con ăn bánh kem.” Nói xong liền đặt cái bánh kem lên bàn Sở Từ.

Bạn bè trong lớp sợ ngây người, không thể tin nhìn chằm chằm Sở Từ. Qúa càn rỡ! Rõ ràng Tôn lão sư đã nói không được ăn đồ ăn trong lớp, Sở Từ còn ngang nhiên ăn bánh kem!

Lúc sau Tôn Ái Hoa lại càng thích Sở Từ hơn, có cô làm chỗ dựa, địa vị của Sở Từ ngày càng bay lên, các bạn học cũng cùng nói chuyện với cô, rất nhiều người lớp khác cũng chạy tới hỏi thăm Sở Từ. Lớp cô đột nhiên trở thành nơi tham quan đứng đầu trường.

…………

Mấy ngày nay nhân duyên của Sở Từ ở lớp rất tốt, nguyên nhân đơn giản là do cô không biết chữ, mà mấy người ngồi phía sau cũng đều là thành tích kém, Sở Từ hỏi bọn họ cách đọc khiến cho đám học trò thường ngày không đạt tiêu chuẩn cảm thấy có người còn ngu hơn cả mình, lập tức nổi hứng làm giáo viên, mỗi ngày dạy Sở Từ.

Thời gian nhanh chóng đến ngày thi đấu thư pháp.

Điền Tam Thải nghe nói cô muốn thi, không muốn đả kích tính tích cực của cô nên cũng mua bút lông mực nước đầy đủ.

“Đừng làm lem mực nha.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Đang nói thì có một người phụ nữ tóc ngắn, dẫn một đứa bé trai đi tới, thấy hai mẹ con cô liền cười lạnh.

“Trường học này đúng là chó mèo nào cũng nhận, loại học sinh ngốc này sao còn tới trường học? Như vậy chỉ có thể làm hư cả tập thể, mấy đứa bé có thành tích tốt cũng sẽ bị dạy hư.”

Điền Tam Thải không vui nhíu mày nói “Trọng Lệ Lệ bà có ý gì? Con gái tôi trêu chọc gì bà?”

Trọng Lệ Lệ cười lạnh “Tôi chỉ nhắc nhở người ta phải tự hiểu lấy bản thân, con nhà bà ai không biết là một đứa ngốc? Như vậy còn đòi thi thư pháp? Tôi rất nghi ngờ chất lượng của cuộc thi này, kẻ ngốc cũng đi thi được! Mấy đứa trẻ bình thường cũng sẽ bị người ta cười nhạo.”

Điền Tam Thải tức đỏ mặt, Trọng Lệ Lệ là bạn học tiểu học của bà, hai người ganh ghét nhau từ nhỏ, Trọng Lệ Lệ vẫn luôn ganh đua với bà, lúc chọn hoa khôi của lớp, mọi người chọn Điền Tam Thải, Trọng Lệ Lệ rớt nên lại càng thích kiếm chuyện với bà hơn, sau đó bà gả cho Sở Minh Giang, nhà Sở Minh Giang không tiền không quyền, anh em cũng nhiều nên không đưa lễ nặng cũng không xây được nhà, Trọng Lệ Lệ gặp người liền nói bà nghèo túng, thường xuyên gọi “Quỷ nghèo”, sau này hai người có con lại bắt đầu so con, cho đến khi Điền Tam Thải sinh Sở Từ, đầu óc Sở Từ không tốt, Trọng Lệ Lệ mỗi ngày cười nhạo bà, nói kẻ ngốc như vậy thì nên bán cho lão góa vợ.

Điền Tam Thải tức giận “Trọng Lệ Lệ tôi cảnh cáo bà, nếu còn dám nói con gái tôi ngốc tôi không tha cho bà đâu.”

“Ôi chao, tôi thật muốn nhìn xem bà không tha cho tôi kiểu gì.”

Trọng Lệ Lệ hừ lạnh, biểu tình đắc ý. Chồng mụ ta làm việc ở trấn trên, coi như một quan nhỏ, năm nay còn có thể thăng chức, đến lúc đó nữ nhân cả trấn này không ai so bằng mụ cả, Điền Tam Thải tính cái gì? Dám la hét với mụ!

Ý tưởng của mụ viết rõ ràng trên mặt, Sở Từ lắc đầu, làm người làm việc đều nên vì mình lưu đường lui, Trọng Lệ Lệ cho rằng chồng mình muốn thăng quan liền cảm thấy mình cao hơn người khác, chỉ tiếc người này có tướng mạo của quan phu nhân nhưng vận may cũng không lâu. Cô đoán chồng mụ ta rất nhanh sẽ thăng quan, nhưng vẫn chưa kịp hưởng thụ đã chết bất đắc kì tử, vì Trọng Lệ Lệ có tướng quả phụ.

Tướng quả phụ không phải là tướng khắc phu, ở thời đại của Sở Từ có rất nhiều người mê tín cho rằng phụ nữ có xương gò má đột ra, mặt hõm vào, cằm ngắn, cái trán không đủ tròn là khắc phu, thực ra lấy những chi tiết nhỏ ra xét như vậy là không chính xác, tướng mạo phải kết hợp tất cả các bộ vị trên mặt cùng xem, sao có thể chỉ vì xương hơi đột ra, trên mặt không có thịt đã kêu khắc phu? Phụ nữ gầy có tội sao?

Trước giờ Sở Từ rất phản cảm những tra nam đem tội đẩy lên người phụ nữ, bản thân không có bản lĩnh lại đổ tội cho phụ nữ, sao không lên trời luôn đi? Nói chính xác thì những người như vậy bản thân đã không có vận thế, mệnh không tốt mới có thể phản ứng lên diện mạo của phụ nữ.

Như Sở Từ tính thì chồng của Trọng Lệ Lệ sẽ rất nhanh thăng quan, sau đó đột tử, do mệnh quá nặng nên mới phản ứng lên mặt Trọng Lệ Lệ, bởi vậy Sở Từ mới nói mụ có tướng quả phụ.

--------------

Nhóm dịch: Dịch gia

Người dịch: Lạc Yên

Beta: Lạc Yên

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment