Trọng Lệ Lệ đang muốn nói gì thì lại nghe thấy Sở Từ nói “Dì không muốn cho con dì đi thi sao?”
Trọng Lệ Lệ chau mày, Sở Từ nói tiếp “Vậy cho cậu ấy rời khỏi đi vậy.”
Sở Từ vừa nói xong mọi người xung quanh liền bật cười, mặt Trọng Lệ Lệ đỏ lên, mụ đang muốn mắng thì lại nghe Sở Từ nói “Còn không thì dì đi tìm hiệu trưởng cho thầy ấy ra lại quy định thi đấu, chỉ cho người dì thích thi thôi, nếu không thì con nghĩ dì nên câm miệng lại, con còn không ghét bỏ con trai dì vừa xấu vừa ngu đâu, dì lại ghét bỏ con, thật không có thiên lý.”
Nghe vậy, Điền Tam Thải cảm thấy rất hả giận, người xung quanh cũng đều đang chế giễu khiến Trọng Lệ Lệ tức run người, mụ lập tức nói “Con trai tôi 5 tuổi đã học viết bút lông! Năm nào cũng được hạng nhất! Đồ ngốc kia coi chừng không viết được chữ nào thì thối mặt.”
Khuôn mặt Sở Từ cười càng tươi “Mới có 5 năm viết bút lông đã dám lấy ra nói? Chuyện này người bình thường đều ngại nói.”
“….” Mọi người cười to, Trọng Lệ Lệ vừa tức vừa bực mình, Điền Tam Thải mặt dày, sinh con gái cũng mặt dày không kém! Đặc biệt là khuôn mặt kia, khiến người ta hận không thể xé nát nó!
…..
Trận đấu cử hành vào tiết 4, cần mỗi học sinh tại chỗ viết một bài thơ cổ để dự thi. Sở Từ không biết viết chữ giản thể, nhưng chữ phồn thể lại rất lành nghề. Mà viết bằng bút lông lại là một bữa ăn sáng, kiếp trước cô có thân phận quý trọng, thường xuyên cùng các đại thần lui tới, thư pháp được mấy nữ giáo sư chỉ bảo, không dám nói là đứng đầu nhưng so với thời đại này thì đã đủ xài rồi.
Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu.
Sở Từ chỉnh lý giấy xong, nhìn bài thơ cổ kia rồi bắt đầu viết, nhanh chóng viết xong một bài thơ. Cô liếc mắt Hiên Hiên đang đứng bên cạnh, cười “Ôi chao, học 5 năm thư pháp mà còn chưa viết xong chữ thứ hai sao? Ôi phải làm sao bây giờ? Sắp hết giờ mất rồi.”
Hiên Hiên làm sao đấu lại cô được, nó muốn khóc luôn, tay run run làm rớt một giọt mực lên trên giấy. Tiêu rồi! Đều do đồ ngốc kia quấy nhiễu cả!!
Sở Từ thấy vậy liền tấm tắc nói “Ồ, vẽ tranh sao? Không tồi không tồi. Dùng mực này có thể vẽ hẳn một cái hoa sen luôn đó nha, Hiên Hiên, tớ tin tưởng cậu nha.” Nói xong cô liền nộp bài.
Giáo viên thư pháp cầm tác phẩm của cô tùy tiện đặt vào bên cạnh, ai ngờ vừa nhìn thoáng qua liền giật mình phun một ngụm nước tới, ông không thể tin nổi mà cầm lấy tờ giấy nhìn chằm chằm Sở Từ một hồi, trên mặt đầy sự khiếp sợ.
……….
Chờ Sở Từ nộp bài thì sân trường đã không có mấy người, cuộc thi thư pháp nhìn qua không có nội dung gì, lại kéo dài một tiết học, cô đeo cặp lên đang định đi lại nghe thấy có tiếng vang ở cửa thang lầu.
Đó hình như là phòng hiệu trưởng, Sở Từ nhíu mày, giữa trưa hiệu trưởng không về nhà mà ở lại trường học làm gì? Hơn nữa trong phòng còn có tiếng trẻ con.
Rèm cửa phòng đang đóng, Sở Từ ghé vào một khe hở trên cửa sổ, có thể nhìn được đến bên trong.
Trong phòng đang đứng hai nữ học sinh, hai nữ học sinh này cũng là những nhân vật nổi danh như Sở Từ, người bên trái mặc áo ngắn màu lam, tóc tết gọi là Dương Hi, học ở lớp bên cạnh. Dương Hi cũng là học sinh có vấn đề, nhưng khác với Sở Từ, Dương Hi không hề ngốc mà ngược lại rất thông minh, tranh vẽ của cô thường được trường học trưng bày, đáng lẽ Dương Hi phải rất được các thầy cô cưng mới đúng, nhưng tiếc là cô bị tự kỉ chỉ chịu nói chuyện cùng cha mẹ, có giáo viên dạy cô 3 năm vẫn không hề nghe cô nói chữ nào, bị đánh bị mắng cũng không hề nói chuyện, cô giấu tất cả mọi chuyện vào lòng.
Một cô bé khác tên là Tống Khả Khả, vấn đề khá giống Sở Từ, nhưng Tống Khả Khả khá hơn một chút, kiểm tra có thể điền đầy bài thi, tiếc là chỉ viết ABCD, gặp bài thi tiếng Anh có nhiều câu trắc nghiệm còn có thể được 20 điểm.
Hai đứa trẻ ngây thơ đứng, không hiểu ý của hiệu trưởng là gì. Hiệu trưởng cười hòa ái, cầm tay hai người dịu dàng nói “Đây là kẹo hiệu trưởng cho, hiệu trưởng tốt không? Sau này phải thường xuyên tới chơi trò chơi với hiệu trưởng nha.”
Tống Khả Khả chớp mắt, không hiểu cho lắm, Dương Hi thì lại khóc, cô khóc không hề phát ra tiếng động, chỉ là nước mắt luôn rơi.
Hiệu trưởng yêu thương vuốt đầu cô nói “Hi Hi đừng khóc, hiệu trưởng thích Hi Hi nhất, Hi Hi thật xinh đẹp, trên người còn có mùi sữa rất dễ ngửi nữa. Hi Hi lại đây, cùng hiệu trưởng vào phòng nghỉ chơi trò chơi…”
Rầm…
Ngoài cửa có tiếng vật nặng rơi xuống đất, hiệu trưởng hoảng hốt, cảnh giác hỏi “Ai? Ai?”
Lão ra cửa nhìn, thấy một đứa bé xinh đẹp, mỉm cười ngây thơ đứng ở cửa. Hiệu trưởng lập tức nhận ra cô.
“Ôi chao, đây không phải là cô ngốc lớp ba sao? Gọi là…Sở Từ đúng không? Con trở nên xinh đẹp như thế từ khi nào vậy? Sở Từ, tới đây, vào phòng này, hiệu trưởng cho con kẹo ăn.”
Lão cười dịu dàng như một ông lão hiền lành, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia quái dị, thấy Sở Từ không nói gì, lão nhìn chằm chằm Sở Từ hồi lâu, càng nhìn càng khát vọng.
Sở Từ bỗng nhiên cười, cô nhìn hiệu trưởng, thân thiết nói “Ngô hiệu trưởng, cô bảo con tới gọi Dương Hi về.”
“Được nha, hiệu trưởng đang quan tâm những bạn học sinh thể yếu đây, thầy biết các con rất khó hòa đồng vào lớp học, rất khó sinh hoạt giống những bạn khác, thầy cũng biết các con rất tốt, trong lòng thầy các con cũng là tốt nhất. Sở Từ, nghe nói con học không tốt, có thời gian thì đến tìm thầy, thầy giúp con bổ túc.”
Sở Từ vẫn cười ngây thơ “Cám ơn hiệu trưởng, Sở Từ thích nhất là học tập.”
Ngô hiệu trưởng vừa nghe liền sáng mắt lên, vỗ tay “Vậy được rồi, đêm nay tan học con tới tìm thầy, thầy giúp con học bổ túc.”
Sở Từ cười gật đầu “Con nhất định sẽ tới sớm.”
Bây giờ Sở Từ rất có linh khí, lớn lên lại trắng nõn xinh đẹp chứ không giống những đứa trẻ nông thôn khác, cô nhìn qua còn ngây thơ như là được người nhà bảo vệ tốt, rất giống những đứa trẻ thành phố được nuông chiều lớn lên, Ngô hiệu trưởng cảm thấy cả người nóng lên, một khắc cũng không muốn chờ, rất muốn lập tức dạy Sở Từ học tập.
………..
Sở Từ đem hai người mang đi, Tống Khả Khả lột một viên kẹo bỏ vào miệng, Dương Hi lạnh lùng nhìn, bỗng nhiên phẫn nộ ném kẹo bỏ đi.
Cô và Sở Từ ở cùng thôn, hai người đi cùng nhau, đến con sông nhỏ ngay cửa thôn Dương Hi đột nhiên ngừng lại, cúi đầu một hồi lâu rồi mới gian nan nói một câu “Buổi tối…đừng đi.”
Sở Từ cười, khó hiểu hỏi “Tại sao? Hiệu trưởng muốn dạy tớ học bài nha, còn sẽ cho tớ kẹo. Hiệu trưởng thật tốt!”
“Không…” Dương Hi có một bụng lời nói lại không nói ra được, cô nôn nóng “Không! Đừng đi! Hắn…xấu!”
“Không xấu không xấu! Hiệu trưởng không xấu nha!” Sở Từ cười ngây thơ “Nếu hiệu trưởng xấu sao cậu còn tới đó mỗi ngày? Có phải cậu thích kẹo hiệu trưởng cho, không muốn chia cho tớ nên không cho tớ đi đúng không?”
“Không phải…” Dương Hi đột nhiên khóc lên, cô khóc hổn hển “Hắn xấu, rất xấu! Hắn đối chúng tớ không tốt! Làm chuyện xấu! Hi Hi không muốn đi, mẹ lại cứ bắt Hi Hi đi.”
Mặt Sở Từ lạnh hơn “Cái gì? Hắn làm chuyện gì mà xấu?”
Cơ thể Dương Hi run rẩy, cô cúi đầu không dám nói gì, những chuyện đó như là ác mộng vậy, cô không dám nói, nói cũng không ai tin, tất cả mọi người đều nói hiệu trưởng là người tốt, nói hiệu trưởng đức cao vọng trọng, mọi người đều kính yêu lão, ba mẹ cũng tin lão, luôn đưa cô sang học tập, nhưng cô không muốn học, có khi nơi đó còn có người khác cùng hiệu trưởng, có khi họ sẽ ôm cô và những đứa trẻ khác, còn che miệng cô lại.
Dương Hi che đầu, không cho mình nhớ lại những chuyện đáng sợ kia, nhưng cô cũng không muốn Sở Từ đi.
Dương Hi khóc ròng nói “Sở…đừng đi! Bọn họ là người xấu!”
Sắc mặt Sở Từ hoàn toàn lạnh, khóe môi cô câu lên, tuy rằng đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Cô vỗ vai Dương Hi hỏi “Hi Hi muốn trừng phạt họ như thế nào?”
Dương Hi sửng sốt, vừa khóc vừa nói “Hi Hi muốn cho bọn họ biến mất!”
Sở Từ cười “Thật trùng hợp, Hi Hi nghĩ giống hệt tớ nha.” Cô lau nước mắt cho Dương Hi, nói “Ngoan, về nhà đi.”
…….
Điền Tam Thải đứng ở cửa, thấy cô vội la lên “Sao lại về trễ như vậy? Mẹ tưởng con gặp chuyện gì chứ.”
“Không có gì, chỉ là gặp hiệu trưởng, thầy nói với con mấy câu, còn cho con kẹo.”
Sở Từ lấy mớ kẹo đủ màu sắc ra đặt ở lòng bàn tay đưa cho Điền Tam Thải. Điền Tam Thải lập tức cười nói “Hiệu trưởng rất thích con hả? Vậy tốt quá, sau này phải lễ phép với hiệu trưởng đấy.”
“Hiệu trưởng còn khen con xinh đẹp, kêu con tan học đến tìm thầy nữa.”
Điền Tam Thải nhíu mày, thấy chuyện này sai sai, do bà nghĩ nhiều chăng? Bà biết Ngô hiệu trưởng, người kia có tiếng hiền lành, rất thích trẻ con, thường mua kẹo cho tụi nhỏ, mùa hè còn mua kem gọi bọn nhỏ đến nhà chơi, chắc là không có chuyện gì.
Nhưng Điền Tam Thải vẫn nhắc nhở con gái mình “Tan học liền về nhà ngay, có bài tập không biết làm, chờ anh con về chỉ cho.”
“Con biết rồi, mẹ.”
Chờ bà đi rồi, Sở Từ mới lạnh mặt. Không đi? Sao có thể không đi? Cô đang rất chờ mong buổi phụ đạo với hiệu trưởng nha.
…..
Trưa hôm đó Sở Từ ở ngoài quét vệ sinh, nhặt lá cây. Hiệu trưởng đi ngang qua hòa ái nói “Sở Từ, buổi tối nhớ đến tìm thầy nha.”
Sở Từ vội gật đầu cười nói “Con biết rồi, buổi tối gặp.”
“Tốt! Tốt! Tốt!” hiệu trưởng liên tục nói tốt, hiển nhiên rất kích động, lão nhìn Sở Từ hồi lâu mới lưu luyến rời đi.
Buổi tối, Sở Từ chuẩn bị tốt công cụ và phù chú, cười tủm tỉm thu dọn sách vở.
“Sở Từ, cậu đem theo mấy cái này làm gì?” Tiểu béo ngồi cùng bàn hỏi.
“Đi cứu vớt thế giới.”
“…”
Tan học, người trong trường học gần như đi hết, Sở Từ gõ cửa văn phòng, đi vào, thấy có hai người đàn ông đứng ở bên trong, hiệu trưởng vẫy tay “Sở Từ, tới đây, chúng ta chơi trò chơi.”
Sở Từ cười “Được nha, chơi trò chơi.”
-------------
Nhóm dịch: Dịch gia
Người dịch: Lạc Yên
Beta: Lạc Yên
Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com