Sáng sớm hôm sau, lúc Sở Từ đến lớp thì thấy bạn học cả lớp đều có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, căn bản không giống như là sắp thi.
Sở Từ nghi hoặc hỏi: “Các cậu không đọc sách ôn tập sao?”
Các bạn học cười hắc hắc: “Đã đọc nhiều ngày như vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút nha, hơn nữa, chúng tớ đều đã chia sẻ bùa vận may với Weibo cá chép hễ thi là qua của cậu rồi! Cậu nói xem, có thể thi không tốt sao?”
“…” Sở Từ hừ lạnh nói: “Thi không tốt đừng có mà bắt đền tớ.”
Đến giờ học, Hạng Văn Hải nhanh chóng vào lớp nói chuyện cổ vũ các học sinh, nhấn mạnh những nội dung dễ ra đề rồi mới nói: “Lần trước kiểm tra, kết quả của lớp chúng ta rất tốt, chênh lệch càng ngày càng nhỏ so với lớp 2, chúng ta còn được hiệu trưởng khen ngợi nữa, lần này, thầy hy vọng các trò có thể tiếp tục nỗ lực, tranh thủ vượt qua lớp 2, đuổi theo lớp 1!”
Thành tích của lớp 2 không bằng lớp 1, tuy rằng đó cũng là lớp chọn nhưng điểm trung bình lại thấp hơn lớp 1 khoảng 5 điểm, nhưng như vậy cũng đã cao hơn các lớp khác rất nhiều.
Ngu Đường cười nói: “Lão sư, muốn vậy thì thầy hãy kêu Sở Từ làm phép giúp tụi con! Phù hộ tụi con thi tốt đi!”
Sở Từ tưởng Hạng Văn Hải nghe vậy nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình bọn họ không nỗ lực học tập mà đi gửi hy vọng cho pháp thuật, ai ngờ Hạng Văn Hải thế nhưng chỉ ngừng một lát lại chỉ vào Sở Từ nói:
“Đúng vậy, Sở Từ, trò có bí quyết gì có thể giúp mọi người có thể thi tốt hay không?”
Sở Từ bật cười: “Làm gì có loại đồ vật này ạ? Tự bản thân mình nỗ lực mới là điều quan trọng nhất, làm phép chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi, nếu không cố gắng thì cho dù thầy cho con một học sinh có thành tích thứ nhất từ dưới lên kêu con làm phép thì con có làm kiểu nào cũng không thể giúp người đó nghịch tập được đâu, lại nói trước kia con có vẽ bùa tĩnh tâm cho mọi người, nó có thể giúp mọi người tĩnh tâm ngưng thần, tập trung vào bài thi.”
Các bạn học nghe vậy lập tức vây tới.
“Tớ còn chưa có!”
“Cho tớ một cái với!”
“Sở Từ, năn nỉ cậu đấy!”
“…” Sở Từ cạn lời, cả buổi sáng của cô chỉ dùng để vẽ bùa cho bọn họ cũng đã hết giờ.
……….
Mặc kệ bùa chú của cô có linh hay không thì các bạn học đều cảm thấy an lòng hơn, cầm bùa vào phòng thi đều nhanh chóng tiến vào trạng thái, mà Sở Từ cũng nghiêm túc nhận đề thi bắt đầu làm bài.
Kì thi kéo dài đến ngày hôm sau mới kết thúc, thi xong liền có nghĩa là học kì 1 của cao tam cũng đã kết thúc. Tạm thời còn chưa có thành tích, các bạn học phải dọn sách và bài tập của kì nghỉ đông đem về nhà. Hạng Văn Hải chỉ huy cả lớp quét dọn vệ sinh, không ít nam sinh có vóc dáng cao đang phải leo lên cửa sổ để lau chùi.
Sở Từ đang thu dọn đồ vật, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sau của lớp học. Có hai người nam sinh gan lớn thế nhưng đang bò cả nửa người ra ngoài để lau cửa sổ, cô nhíu mày đi qua kéo người nam sinh kêu Trần Hải kia lại.
“Sở Từ?” Trần Hải thấy người kéo mình là Sở Từ liền đỏ mặt lên, sau đó nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì không? Cậu muốn tớ lau bàn giúp cậu không?”
Sở Từ lắc đầu cười: “Chỗ cao như vậy nếu mà té xuống, cậu có biết hậu quả là gì không? Hay là cậu muốn nguyên học kì 2 đều vượt qua ở trên giường? Ngay cả thi đại học cũng không thể tham gia một cách bình thường được?”
Nếu là người bình thường nói lời này, Trần Hải là không có khả năng tin, nhưng mà Sở Từ là ai? Đó chính là đại lão nha! Đại lão nói chính là chân lý! Ngay cả tội phạm giết người Sở Từ đều có thể nhìn ra thì nhìn cậu chỉ là chuyện cỏn con! Không biết sao lúc này Trần Hải lại cảm thấy có trận gió lạnh thổi qua, cậu nhìn xuống phía dưới, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, cậu luôn có cảm giác nếu mình mà còn không xuống dưới thì nhất định sẽ ngã xuống. Tầng cao như vậy, nếu ngã xuống thật thì té gãy chân vẫn còn là nhẹ, nếu là té chết…
Trần Hãi lạnh cả sống lưng, nhanh chóng bò xuống dưới.
………….
Sở Từ vừa về đến nhà liền thấy xe của Hàn Tuệ Mẫn dừng trước cửa, cô nghi hoặc vào cửa thì thấy Hàn Tuệ Mẫn đang ngồi trong sân tám chuyện với Điền Tam Thải, bên cạnh là một người nam nhân mặc áo đen đang chơi banh cùng Lục Bích Trì.
“Sở Từ?” Hàn Tuệ Mẫn cười nói: “Cảnh Hành nói muốn tới tìm con nên dì cũng theo tới tìm mẹ con nói chuyện, trà mẹ con pha uống ngon thật!”
“Không phải là tôi tự pha đâu, là Sở Từ dạy tôi đấy.” Điền Tam Thải cười tự hào nói.
“Thật sao? Sở Từ còn có tài hoa này?” Hàn Tuệ Mẫn cười, bà luôn cảm thấy Sở Từ là một cô gái không có gì là làm không được.
“Đương nhiên, Sở Từ nhà chúng tôi cái gì cũng tốt, thành tích cũng rất không tồi nha, là hạng nhất toàn khối của Ngũ Trung đấy.” Điền Tam Thải khoe khoang Sở Từ không biết ngại là gì.
Hàn Tuệ Mẫn nghe vậy lại càng cười nhiệt tình hơn, vẻ mặt bà thưởng thức mà nhìn Sở Từ, hạng nhất toàn khối của trường Ngũ Trung, vậy thì top 2 đại học là ổn tiến rồi, Sở Từ là một Đại sư huyền học lợi hại như vậy mà còn có thể có thành tích học tập xuất sắc như thế, hơn nữa ở thời đại xem mặt như ngày nay mà cô bé này lại còn xinh đẹp nữa… Cô gái tốt như vậy đi đâu mà tìm cơ chứ?
Hàn Tuệ Mẫn càng nhìn càng thích, bà bất giác cười nói: “Chờ Sở Từ vào đại học tôi sẽ giới thiệu cho Sở Từ vài đối tượng tốt trong vòng, tôi có mấy chị em trong nhà có con trai, nhân phẩm tốt, ngoại hình cũng xinh đẹp, rất xứng đôi với Sở Từ.”
Điền Tam Thải nghe vậy chỉ cười cười, bà cũng mong con gái mình có thể gả vào một gia đình tốt, nhưng mà…Bà liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hành, nếu bà nhớ không lầm thì gần đây Lục Cảnh Hành đối xử với Sở Từ còn rất là ân cần, vị Lục phu nhân này là thật không biết hay là giả vờ không biết thế?
Thấy Điền Tam Thải không nói gì, Hàn Tuệ Mẫn lại nói: “Tam Thải, bà thấy sao?”
Điền Tam Thải chỉ có thể cười gượng một tiếng, liếc mắt nhìn khuôn mặt đen thui của Lục Cảnh Hành, nói: “Thôi cứ để thuận theo tự nhiên đi! Con gái nhà tôi còn nhỏ mà.”
“Cũng đúng! Chờ nửa năm nữa lại nói. Sở Từ của chúng ta ưu tú như vậy còn sợ không có người thích sao? Đến lúc đó chúng ta cứ từ từ mà chọn lựa.” Hàn Tuệ Mẫn cũng cảm thấy lúc này nói thì còn quá sớm, liền sửa lại miệng.
Điền Tam Thải thở dài một hơi, bà còn tính là người khai sáng, không quá phản đối việc con gái mình có đối tượng như mấy người đàn ông trong nhà. Nhưng mọi người nói thử xem, Hàn Tuệ Mẫn và Lục Cảnh Hành hai mẹ con đều tới khó xử bà là sao thế này? Điền Tam Thải chỉ có thể cười gượng.
Sở Từ cũng cười cười, lại hỏi Lục Cảnh Hành: “Đúng rồi, anh đến tìm tôi có việc gì không?”
Lục Cảnh Hành trầm khuôn mặt nói: “Đoàn phim đóng máy nên đạo diễn nhờ tôi mời cô đi ăn liên hoan cùng mọi người.”
Sở Từ ngẩn ra, anh ta giận dỗi cái gì vậy? Bất quá lúc này cô mới nhớ ra là mình có đồng ý với đạo diễn khi đóng máy sẽ đến làm phép điều trị phong thủy một lần nữa để bảo đảm bộ phim ăn khách nên hỏi lại: “Đạo diễn không cần tôi đến hỗ trợ điều trị phong thủy sao?”
“Đạo diễn nói chờ khi nào chiếu phim lại đến tìm cô.” Lục Cảnh Hành trả lời, mặt vẫn đen thui.
Sở Từ ngẩn ra một lúc rồi bật cười, đạo diễn thật là gian xảo, đến lúc chiếu phim mới làm phép nhất định là hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ rồi, cũng mất bằng đó tiền nhưng hiệu quả lại càng tốt: “Được rồi, anh chờ chút, tôi đi thay quần áo.”
Sở Từ vào nhà thay một bộ đồ nghiêm chỉnh hơn một chút, lần này cô mặc một cái đầm sơ mi trắng dài đến giữa đùi, bên ngoài khoác một cái áo lông màu đen, áo lông ngắn hơn sơ mi, lộ ra vạt áo sơ mi và một đôi chân dài trắng như tuyết có vẻ càng thẳng tắp dụ hoặc.
Lục Cảnh Hành đã ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm, không phải là chưa thấy qua nữ nhân bao giờ, trong đó cũng không thiếu người có chân xinh đẹp, nhưng đối với những người đó anh lại chưa bao giờ có một chút cảm giác nào. Còn đối với người trước mắt này thì chỉ xem một cái mà anh đã nuốt nước miếng.
Phi lễ chớ nhìn! Anh nhanh chóng nhìn về phía khác, đỡ phải nhịn không được muốn đem cô đè lên tường hỏi cô mặc gợi cảm như vậy là có ý gì.
Bởi vì là Lục Cảnh Hành đến đón người nên Điền Tam Thải cũng không ngăn cản, lại nghe nói Sở Từ đã lợi hại đến mức có thể xem phong thủy cho đoàn phim liền kinh ngạc mãi không nói nên lời. Sau đó bà còn nghe Hàn Tuệ Mẫn kể ra quá trình nhận thức của bà và Sở Từ, lúc này Điền Tam Thải làm mẹ mới bất tri bất giác phát hiện: thì ra con gái nhà mình đã lợi hại như vậy rồi sao? Đó thật là con gái của bà sao?
Chờ đến Sở Từ ra cửa một lúc bà mới nhớ tới, chạy theo ra cửa mắng: “Con bé chết tiệt kia, lại mặc ít như vậy!”
………………
Trong xe, máy sưởi bốc hơi ấm liên tục, hệ thống sưởi ấm của xe Lục Cảnh Hành thật là tốt không giống tầm thường. Sở Từ ngộp muốn chết, cô theo thói quen mở cửa sổ ra hóng mát: “Lục Cảnh Hành, anh có lạnh không?”
Lục Cảnh Hành phản xạ có điều kiện: “Thân thể của tôi rất tốt.”
“…”
Cửa sổ mở ra, gió lạnh tiến vào thổi bay áo sơ mi của Sở Từ, vạt áo bay phấp phới khiến người ta tâm phiền ý loạn. Cổ họng của Lục Cảnh Hành lại lăn lộn một chút, anh lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tốc độ xe rất mau, gió lạnh thổi tung bay góc áo của Sở Từ, dọc theo đường đi mặt của Lục Cảnh Hành cũng bị gió thổi lạnh lẽo nhưng tâm tình lại hoàn toàn trái ngược.
Xe nhanh chóng đến khách sạn nơi tổ chức lễ đóng máy. Khách sạn này là do bạn của đạo diễn mở, đạo diễn vừa lúc đến cổ động, hội trường tổ chức buổi tiệc rất lớn, bên trong có thể đặt rất nhiều bàn, còn có chỗ để ca hát, bài trí hơi giống câu lạc bộ đêm.
Lục Cảnh Hành và Sở Từ đi vào, hiện trường lập tức an tĩnh lại, mọi người đều nhìn chằm chằm hai người họ, bên ngoài là cho Lục Cảnh Hành mặt mũi nhưng thực chất là đều đang đánh giá Sở đại sư trong truyền thuyết.
Sở Từ cười chào hỏi với mọi người, đạo diễn kích động nói: “Ôi chao Sở đại sư, ngài cuối cùng cũng tới rồi! Tôi liền nói sao, thiếu ngài thì buổi tiệc đóng máy này làm cũng không có ý tứ gì nữa, có Đại sư đến tọa trấn thì bộ phim này nhất định sẽ đỏ thẫm! Đến lúc đó, mỗi người diễn viên đều nên cảm ơn ngài.”
Đây cũng là sự thật, mọi người sôi nổi gật đầu đồng ý.
Sở Từ cười nói: “Đạo diễn, ngài cũng quá khách khí rồi, tôi nhất định sẽ tận lực giúp đoàn phim.”
Hai người bọn họ đến, buổi tiệc cũng náo nhiệt hơn. Sở Từ ngồi xuống sô pha, đôi chân cô thon dài thẳng tắp, lại còn trắng trẻo, ngay cả những người nữ diễn viên khác đều nhịn không được nhìn chằm chằm một lúc, Lục Cảnh Hành thấy vậy liền yên lặng cởi áo khoác của mình đắp lên đùi cho cô.
Sở Từ khó hiểu nhìn anh.
“Cô lạnh.” Lục Cảnh Hành nghiêm trang nói.
“Tôi không lạnh mà.”
“Không, cô có lạnh, chỉ là cô không biết mà thôi.”Mặt anh không thay đổi nói.
“…” Mọi người thấy thế đều thầm nghĩ Lục Cảnh Hành thật là thân sĩ, chỉ có Sở Từ cảm thấy buồn bực, áo lông vũ nóng chết đi được, anh ta muốn cho cô nóng chết hay sao?