Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 84 - Chương 84 - Yêu Râu Xanh

Chương 84 - Yêu râu xanh
Chương 84 - Yêu râu xanh

Nhan Thuật cũng nhanh chóng đến rồi, thấy Sở Từ, cô xông lên nhiệt tình cho Sở Từ hai cái hôn.

Sở Từ bật cười: “Nhan tỷ, điệu thấp một chút nha.”

Gần đây Nhan Thuật rất nổi, bản thân cô cũng nỗ lực, công tác sắp xếp tràn đầy mà còn có thể lại đây tham gia tụ hội đã là rất nể tình, mọi người cũng không nghĩ là cô có thể đến.

Nhan Thuật cười nói: “Đại sư, gần đây tôi đi Nhật Bản quay quảng cáo, mua rất nhiều hàng hiệu, có rảnh cô đến nhà tôi chọn mấy cái nha. Tôi còn mua mấy chiếc xe, chưa có chạy thử luôn, cô muốn thì cũng lấy một cái để đi đi? Trong trung tâm thành phố tôi cũng có mấy căn biệt thự, tôi tặng cô một căn luôn thể nhé?”

Sở Từ chảy mồ hôi một chút: “Cô dứt khoát đưa hết tài sản của cô cho tôi luôn đi.”

“Được thôi, đều cho cô!” Nhan Thuật nghiêm túc cười.

Sở Từ im lặng, cô thấy mọi người đều đang tò mò nhìn hai người nên vội nói sang chuyện khác: “Được rồi được rồi, cảm tình của chúng ta dù tốt cũng không nên làm như vậy.”

…………..

Rượu mời ba lượt, toàn trường có một nửa người đã say, mấy diễn viên chính và nhân viên trung tâm cũng đều hơi say, Lục Cảnh Hành cũng uống ít rượu, trước kia anh từng bị tai nạn xe cộ nên đạo diễn cũng không dám mời rượu anh quá mức tàn nhẫn, thấy Lục Cảnh Hành đã uống mấy chén cũng liền thỏa mãn.

Mọi người đã cùng nhau làm việc chung mấy tháng, những người ban đầu không thân thiết đều đã trở thành bạn bè, có thể nói, đoàn phim này tuy không có quá nhiều ngôi sao lớn nhưng không khí lại rất tốt, mọi người biểu diễn cũng đều rất nghiêm túc, có lẽ là nhờ Sở Từ điều trị phong thủy nên mọi người đều cảm thấy mình phát huy vượt xa bình thường.

Ăn đến một nửa, Sở Từ cảm thấy hơi nóng liền đứng dậy đi toilet.

Cô mới đi đến cửa toilet đã thấy một người đàn ông uống say khướt từ trong toilet đi ra. Cô nhìn qua tướng mạo của gã, lập tức nhíu mày muốn vòng qua gã, ai ngờ người kia đột nhiên vươn tay ra ngăn cô lại.

Gã đánh giá cách ăn mặc của Sở Từ, thấy trên người cô không có món nào là hàng hiệu liền cười dâm nói: “Cô bé, em còn đang đi học đúng không? Học trường nào thế? Đêm nay đi chơi cùng anh, anh cho em 10 vạn!”

Biểu tình của Sở Từ lạnh đi, nắm tay ngứa ngáy.

Tuy rằng ông bà ta thường nói không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng từ một phương diện khác mà nói, nếu tướng mạo của một người quá mức xấu xí hay kì lạ thì phần lớn đó đều không phải là người tốt, giống như người đàn ông trước mặt Sở Từ này, chỉ cần nhìn mặt là có thể khiến người ta cảm thấy không thoải mái, nhịn không được nghĩ tới những kẻ dâm tặc ác ôn hay đùa giỡn phụ nữ trong phim truyền hình, đàn ông như vậy bản chất cũng sẽ không tốt đến chỗ nào đi. Dù sao người có lòng tốt thường xuyên làm việc thiện cũng sẽ phản ứng đến tướng mạo, khiến người ta bất tri bất giác trở nên ôn thiện khoan dung, tướng từ tâm sinh chính là đạo lý này.

Cho nên người bình thường đều nói không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng đối với Sở Từ mà nói, trông mặt mà bắt hình dong lại chính là phương pháp trực quan và hữu hiệu nhất.

Sở Từ nghe gã nói vậy liền ngứa tay, hận không thể nắm tay đấm vào mặt gã, để lại một chút nhan sắc điểm tô lên đó.

“Thế nào? Đi chơi với anh mấy ngày đi, anh không thiếu tiền, muốn bao nhiêu em cứ việc mở miệng.” Gã đàn ông dâm tà nhìn chằm chằm Sở Từ, đôi mắt rà từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở trên đùi cô, đột nhiên thân thể gã quơ quơ muốn dựa lại đây, Sở Từ xảo diệu trốn đi, người kia lại cười dâm tiếp tục thò qua, Sở Từ hừ lạnh một tiếng, móc một lá phù trong túi ra nhanh chóng dán lên cổ gã đàn ông kia.

Ánh mắt gã lập tức dại ra, ngừng một lát mà bắt đầu cởi quần áo. Sự dị thường của gã khiến cho người phục vụ chú ý, mọi người vây lại đây chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Đó không phải là Tôn thiếu gia sao?”

“Đúng vậy, chính là hắn, chính là cái kẻ rất hoa tâm phong lưu kia. Tôi đã thấy hắn ta lêu lổng cùng nữ nhân rất nhiều lần trong WC nữ…”

“Hắn ta không phải là biến thái chứ? Làm sao lại cởi đồ ở đây? Má ơi, còn cởi cả quần…”

Tôn Kiệt Siêu tuy rằng uống rượu, thần chí không rõ nhưng trước mắt thấy nhiều người như vậy vây lại cũng đã thanh tỉnh một chút, gã muốn cho mình đừng cử động nữa, nhưng thật tà môn là giờ khắc này thân thể gã như bị người khác khống chế vậy, cứ làm ra mấy chuyện không thể tưởng tượng nổi! Gã nhanh chóng đem áo cởi tinh quang, còn mở dây thắt lưng lột quần ra, mắt thấy liền phải chuẩn bị cởi quần lót.

Lúc này gã lại đột nhiên lắc eo nhảy lên mấy điệu nhảy quảng trường. Không sai! Chính là cái kiểu nhảy mà mấy bác gái hay nhảy, biên độ động tác rất lớn, vặn cánh tay khom lưng cái kia! Nếu như các bác các cô bình thường nhảy sẽ chỉ khiến người khác cảm thán một câu, nhưng Tôn Kiệt Siêu nhìn bề ngoài đã đáng khinh, dáng người gã lại thấp bé đầy thịt thừa, làn da trên người còn đen đủi, nhìn qua đã không thoải mái rồi, lúc này lại còn chỉ mặc một cái quần lót nhìn cay hết cả mắt…

Trường hợp này quả thật không thể nhìn thẳng! Các cô gái xung quanh đều che mắt lại sợ nhìn nhiều sẽ mọc mụn nhọt. Mọi người sôi nổi nghị luận.

“Cay mắt quá!”

“Má ơi, thật là biến thái! Không có đạo đức nơi công cộng gì cả! Người này bị điên rồi đi?”

“Cậu nói xem đầu óc hắn ta có phải có vấn đề gì hay không?”

Mắt thấy gã ta sắp sửa lột xuống quần lót khiến mọi người xem huynh đệ của mình một chút, Sở Từ tuy rằng cảm ơn ý tốt của gã nhưng là vẫn cự tuyệt. Thật sự là không thể nào nhìn nổi, cô lập tức niệm chú phá phù.

Tôn Kiệt Siêu đột nhiên tỉnh táo lại, gã kinh sợ nhìn bốn phía, trên mặt tràn đầy hoảng sợ. Một trận gió lạnh thổi qua, Tôn Kiệt Siêu lui lui cổ lại. Kì quái! Gã đột nhiên cảm thấy trên cổ lành lạnh, như là có âm khí tiến vào vậy. Gã đứng một lát mới phản ứng lại đây ban nãy mình đã làm cái gì, vừa rồi bản thân mình như là trúng tà, muốn bao nhiêu tà môn là có bấy nhiêu tà môn!

Tôn Kiệt Siêu nghĩ lại mà sợ. Chờ gã nhìn về phía quần lót của mình liền sợ hãi cầm quần áo lên che phía dưới lại, gã cũng không phải kẻ ăn chay, vừa lấy lại tinh thần liền vừa thẹn vừa giận nói:

“Đồ kĩ nữ! Có phải là mày giở trò quỷ hay không?” Nói xong liền giơ tay lên muốn đánh mặt Sở Từ. Nhưng bàn tay của gã lại bị người ngăn lại giữa không trung, Tôn Kiệt Siêu mắng: “Đứa nào không có mắt dám cản tao?”

Vừa quay đầu gã liền chống lại một khuôn mặt âm trầm, đôi mắt quá mức lạnh băng khiến Tôn Kiệt Siêu ngẩn ra một lúc.

Sau một lúc lâu gã mới lấy lại tinh thần, nhíu mày nói: “Lục Cảnh Hành?”

Sắc mặt của Lục Cảnh Hành âm trầm đến đáng sợ, anh không lên tiếng nhưng Tôn Kiệt Siêu lại cười lạnh nói: “Làm sao? Muốn học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Lục Cảnh Hành, mày nghĩ cho kĩ, nữ nhân mà Tôn Kiệt Siêu tao muốn chơi, mày có thể quản được sao? Một mớ việc bê bối của mày còn không xử lý được rõ ràng đâu! Làm sao? Nửa người dưới khỏi rồi? Đạp lên lưng đạo diễn thượng vị đã giải thích rõ ràng chưa? Lục Cảnh Hành, tao nói cho mày biết, đừng tưởng rằng tránh khỏi bọn tao là mày có thể sống tốt, tin hay không tao cho mày không ở lại giới giải trí được?”

Đôi môi mỏng của Lục Cảnh Hành mím lại, sắc mặt như thường, chỉ có lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, cứng cỏi đem tay của Tôn Kiệt Siêu ép về hướng ngược lại, Tôn Kiệt Siêu đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, gã mắng:

“Lục Cảnh Hành, mẹ nó, mày ngừng tay cho tao! Ngừng tay!”

Lục Cảnh Hành hừ lạnh một tiếng, môi dựa vào bên tai gã, thanh âm lạnh như băng:

“Tôn Kiệt Siêu, nữ nhân nào mày cũng dám đ-ng vào? Tao không đi tìm mày mày còn dám đánh đến trước mặt tao? Có phải hay không lâu lắm không nếm đến thủ đoạn của tao nên mày đã quên? Mày biết không? Tao muốn hủy mày chỉ dễ như trở bàn tay. Tao không thèm để ý đến việc mày hất nước bẩn không phải là tao rộng lượng, mà là có một số việc cứ phải chơi từ từ nó mới kích thích!”

Nói xong anh dùng sức hung hăng đẩy ngã Tôn Kiệt Siêu lên mặt đất. Anh nhìn Tôn Kiệt Siêu, sắc mặt lạnh lẽo mà sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới nắm tay Sở Từ đi rồi. Tôn Kiệt Siêu xanh mét mặt ngồi dưới đất, mắng mọi người xung quanh:

“Cút! Cút hết cho tao! Nhìn cái gì mà nhìn? Mẹ nó đứa nào dám đăng video lên mạng tao chém cả nhà nó!”

Nghe những lời này, các quần chúng xung quanh quay video nãy giờ chỉ có thể yên lặng thu hồi điện thoại lại.

…………

Lục Cảnh Hành âm trầm kéo Sở Từ lên xe, hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Sở Từ cười: “Tôi có thể có việc gì chứ? Tôi còn không ra tay xử lý gã thì gã nên cười trộm đi, còn dám khiêu khích tôi? Nếu không phải là quá cay mắt, tôi nhất định phải cho gã múa thoát y.”

Đột nhiên Lục Cảnh Hành xáp tới gần, lông mày của anh hơi nhếch lên:

“Em muốn nhìn những người đàn ông khác múa thoát y?”

Sở Từ theo bản năng lắc đầu. Ngũ quan của anh bỗng nhiên phóng lớn, hơi thở ấm áp đ-ng vào trên mặt cô, Sở Từ cứng lại, cảm giác được hơi thở của Lục Cảnh Hành có chút hỗn loạn. Thính lực của Sở Từ đó giờ đều tốt hơn người bình thường, ở khoảng cách gần như vậy cô thậm chí còn nghe được cả tiếng tim đập của Lục Cảnh Hành, dồn dập, mạnh mẽ.

Tầm mắt của anh xẹt qua đôi môi đỏ bừng của cô, anh cảm thấy cổ họng mình càng khô, trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt không ngừng. Hai người dựa vào rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi vị trên người đối phương, khoảng cách gần như vậy thậm chí còn rất thích hợp để trao đổi một cái hôn sâu. Nhìn đôi mắt của anh như có một đốm lửa đang thiêu đốt, Sở Từ hơi ngoài ý muốn một chút. Ngọn lửa kia vẫn cứ đang đốt, đốt nóng đến mức cô cũng nhịn không được nuốt nước miếng một cái.

“Sở Từ?” Thanh âm vốn đã trầm thấp nay lại mang theo một chút khàn khàn, có loại hương vị không nói được nên lời.

Cánh tay của Lục Cảnh Hành chống ở trên lưng ghế, gương mặt anh tuấn gần như muốn phạm quy kia cứ ẩn ẩn hiện hiện trước mặt Sở Từ, quấy nhiễu đến hô hấp của cô.

“Ừ?”

“Em đã từng yêu đương bao giờ chưa?” Thanh âm của Lục Cảnh Hành có chút trầm thấp, mang theo chút mê hoặc.

Sở Từ nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Rồi.”

Lục Cảnh Hành nhíu mày: “Với ai?”

“Mỗi buổi sáng chiếu gương luôn nhịn không được muốn yêu bản thân mình.” Sở Từ nói một cách đứng đắn.

Lục Cảnh Hành bỗng nhiên ý thức được mình bị người khác đùa giỡn, đôi môi anh hơi mím lại, hơi cong lên một chút: “Nói vậy nghĩa là không có?”

Sở Từ nhún vai: “Đúng vậy.”

“Thật là trùng hợp.”

“Hả?”

“Anh cũng không có.” Anh dừng một chút lại nói: “Sở Từ?”

“Ừ?”

“Làm người yêu của anh!” Lục Cảnh Hành nhìn cô chằm chằm, ngữ khí bá đạo xưa nay chưa từng có.

Bình Luận (0)
Comment