Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 85 - Chương 85 - Hôn Môi

Chương 85 - Hôn môi
Chương 85 - Hôn môi

Sở Từ nghe vậy nghẹn lại một chút, giờ phút này, tướng mạo của Lục Cảnh Hành bỗng nhiên xảy ra một chút biến hóa, ánh mắt của anh dính chút sắc hồng, vừa thấy liền biết có vận đào hoa. Sở Từ bỗng nhiên buồn bực nghĩ, mình đoán mệnh đoán lâu như vậy, thế nhưng lại trở thành hoa đào của người khác?

Thật là không khoa học.

Không chờ cô cân nhắc xong, giây tiếp theo, đôi môi mỏng của Lục Cảnh Hành đã ép lên môi cô. Sở Từ cứng lại, cô cảm giác được đôi môi ấm áp của anh đang gặm tới gặm lui, sau đó tay của anh vuốt cằm cô, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng cô ra, cứ như vậy tiến tới công thành đoạt đất. Sở Từ nhíu mày, một giây trước còn đang trưng cầu ý kiến của cô, nhìn qua đứng đắn đến không được, một giây sau liền lộ ra bản tính, căn bản không cần trải qua cô đồng ý liền hôn lên, đây là phạm quy có được hay không vậy?

Sống hai đời, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hôn là gì.

Nói thật, không hổ là nam minh tinh điện ảnh trứ danh, lúc hôn môi thì thứ khác không nói, riêng nhìn sườn mặt duyên dáng này của anh thôi là cô đã không thể xuống tay đẩy anh ra được rồi, càng đừng nói kĩ thuật hôn của anh còn khá tốt, trước nông sau sâu, cơ sở vững chắc, khiến người ta từ từ động tâm sau đó sa đọa không thể kiềm chế lọt vào vực sâu, chờ cô phản ứng lại thì mình đã sớm nhịn không được phối hợp tiết tấu của anh.

Căn bản là không tự chủ được!

Trong miệng, trên người toàn bộ đều là khí vị của anh, thân thể hai người dựa rất gần, tay của Sở Từ thậm chí còn có thể đ-ng đến eo của anh nữa. Có lẽ là do đã từng trải qua tai nạn xe nên thân thể của Lục Cảnh Hành không quá cường tráng, thậm chí còn có chút gầy, nhưng thân thể như vậy lại rất phù hợp với thẩm mỹ của người hiện nay, mặc quần áo nhìn vô cùng đẹp mắt.

Kết thúc nụ hôn, khóe môi của Lục Cảnh Hành hơi cong, khiêu khích hỏi: “Thần toán đại nhân.”

“Ừ?”

“Tính ra anh muốn hôn em sao?”

“…” Sở Từ thật muốn đánh anh. Lục Cảnh Hành lại tiến gần đến bên tai của Sở Từ, thấp giọng nói:

“Em thử tính xem tiếp theo anh muốn làm gì? Nói thử xem anh còn muốn hôn chỗ nào nữa?”

Ở phương diện tình cảm này Sở Từ thuần túy là người mới, căn bản nhịn không được kiểu tán tỉnh chuyên nghiệp này của Lục Cảnh Hành, cô lập tức đẩy anh một cái, nói: “Anh có tin tôi đánh anh không?”

Lục Cảnh Hành cười khẽ, nắm lấy tay cô đặt lên ngực của mình, nhỏ giọng nói: “Em đánh đi, chỉ cần em không đau lòng.”

“…” Nói cái gì mà chưa bao giờ yêu đương? Có quỷ mới tin! Sở Từ thật sự đánh anh một cái, nắm tay dừng ở trên người anh: “Gầy như vậy, đánh lên cũng không thoải mái.”

Lục Cảnh Hành khẽ hừ một tiếng: “Em không thoải mái nhưng anh thoải mái.”

“…” Sao trước kia cô lại không biết mặt anh dày như vậy? Sở Từ thật không nghĩ tới, ra ngoài ăn một bữa cơm mà cô lại mơ màng hồ đồ đem nụ hôn đầu của cả hai đời mình làm mất. Còn có, bọn họ như vậy là đã được tính là hẹn hò rồi?

Trong đầu cô nghĩ đến truyện tranh cô vẽ, tuy rằng “Thiên tài nữ thần tính” là truyện tranh tả thực những việc xảy ra xung quanh cô, nhưng cô thật sự không dám đem câu chuyện này viết đi vào. Nói như vậy, lần trước Lục Cảnh Hành chia sẻ Weibo của cô căn bản không phải là trùng hợp, rất có thể là anh dự mưu đã lâu rồi!

Đến cửa nhà, Sở Từ xuống xe, gió lạnh ập vào trước mặt, lúc này cô mới nhận thấy được một tia lạnh lẽo, lát sau cô phản ứng lại, đây không phải là do gió quá lạnh mà là do mặt cô quá nóng.

Lục Cảnh Hành vẫn khí định thần nhàn như cũ, anh tựa cười tựa không nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Phải nhớ về anh đấy.”

“Không rảnh.” Sở Từ hừ một tiếng, lại nói: “Đúng rồi, anh đã đóng phim xong, có muốn dẫn Lục Bích Trì về nhà không?”

Lục Cảnh Hành cười khẽ: "Không cần, đều là người một nhà cả, nó ở đâu cũng vậy thôi.”

“…” Không muốn nói chuyện với người này nữa! Làm sao mà hôn xong Lục Cảnh Hành lại biến thành lưu manh phúc hắc rồi? Khí chất đứng đắn trước kia biến đi đâu vậy?

Bên kia, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn đến hai người hỗ động, nhịn không được lắc đầu. Đây là lần đầu boss yêu đương sao? Trời! Thanh niên thời nay nha, yêu đương cái kiểu gì mà cứ như người ở thời của ông vậy? Một chút cảm giác thời thượng của giới trẻ thời đại mới cũng không có!

Muốn lên liền lên đi! Có cái gì đâu? Còn chơi cái trò triền triền miên miên này, thật không có sáng ý.

Ngay cả đồ cổ như ông cũng cảm thấy không nhìn được.

Chờ xe rời đi cửa nhà Sở Từ, sắc mặt Lục Cảnh Hành lạnh xuống, anh móc điện thoại ra gọi cho Chu Thản.

“Chu Thản.”

Trong ổ chăn, Chu Thản nhận được điện thoại của Lục Cảnh Hành, bỗng nhiên có dự cảm không tốt: “Chủ tử, có chuyện gì không?”

“Gần đây cảnh sát giao thông chỗ chúng ta vẫn còn rất rảnh rỗi. Nên tìm chút chuyện cho họ làm mới đúng.”

.................

Sở Từ trở về phòng, Lục Bích Trì lập tức bổ nhào vào trong ngực cô. Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi cô cứ có cảm giác không chân thật, nói thật thì với tính tình của cô hôn thì hôn thôi, cũng không có gì phải ngượng ngùng, ngược lại cô hẳn là phải hôn lại mới đúng, nhưng đối tượng là Lục Cảnh Hành, cô cứ cảm thấy có chút kì quái, rồi lại cảm thấy như thế cũng là đương nhiên.

Mà thôi cũng không sao, hôn một cái mà thôi, đối phương lại là Lục Cảnh Hành, cô lại không có bị lỗ! Hôn một cái lại không đại biểu là phải yêu đương, cũng sẽ không mang thai! Cô vẫn là một người tự do! Nghĩ vậy Sở Từ mới vừa lòng cười cười.

Cô sờ đầu Lục Bích Trì, cười nói: “Bích Trì nha, ba của mày đặt cái tên này cho mày thật đúng là tả thực nha.”

Lục Bích Trì trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt không vui, giống như đang lên án cô ngoại tình với người đàn ông khác.

“Đừng có học ba của mày, tùy tiện hôn những con chó khác đấy! Đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không ai phụ trách cho mày đâu.”

Lục Bích Trì khinh thường trợn trắng mắt, dường như đang nói: Ngươi cho rằng ta là các ngươi sao? Ngu xuẩn như vậy!

Sở Từ khụ khụ: “Tao muốn vẽ tranh, mày làm gì thì làm đi.”

Lục Bích Trì hừ một tiếng, ngồi xuống ngay tại chỗ, ghé vào trên chân cô sưởi ấm cho cô, một con chó đực lớn như Lục Bích Trì, phía dưới bụng nó vô cùng ấm áp, dựa vào chân của cô cứ như một túi nước ấm chườm chân vậy, Sở Từ thoải mái mà híp mắt lại: “Không uổng công tao thương mày.”

Lục Bích Trì lại hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Sở Từ mở máy tính, định tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi này sửa soạn lại Weibo cho đàng hoàng, vẽ nhiều bản thảo một chút, hôm trước cô đã đem toàn bộ bản thảo của “Thiên tài nữ thần tính” đều gửi cho Hàn Lôi, bây giờ nên vẽ nhiều một chút để dành, nếu không thì học kì sau việc học bận rộn hơn lại không có thời gian.

Vừa mở máy tính ra cô liền thấy Weibo của cô lại được chia sẻ điên rồi, hơn 30 vạn cái tag, Sở Từ đã thấy nhiều nên không còn kinh ngạc như lúc ban đầu nữa. Dù sao Weibo của cô đã được chiêu vận, làm cái gì là nổi cái đó.

Cô click mở Weibo ra xem, thấy Lục Cảnh Hành lại chia sẻ cái Weibo cá chép kia của cô, lại còn nói: “Thật chuẩn.”

“…” Sở Từ yên lặng đóng máy tính lại.

……………

Sáng sớm hôm sau, cô rời giường tính cho mình một quẻ, sau đó thu thập tốt xuống lầu. Cô chờ ở cửa nhà, 2 phút sau liền thấy Tần Bác Vũ mang theo cảnh sát cấp dưới của mình đến.

Thấy cô chờ ở cửa, Tần Bác Vũ sửng sốt một chút: “Cô biết chúng tôi muốn đến sao?”

Sở Từ giơ đồng tiền trong tay lên, câu môi cười cười: “Quẻ tượng nói cho tôi biết hôm nay tôi có khách đến cửa.”

Tần Bác Vũ nhíu mày, cố nén sự kinh ngạc, sợ người ta cảm thấy mình không hiểu việc đời, nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn được, ngày hôm qua hắn và các đồng nghiệp nỗ lực cả một ngày, đem tình huống của hai kẻ trộm cướp kia sờ thông thấu, lại tập trung dò hỏi người quản lý cửa hàng châu báu, ai ngờ mọi chuyện đều giống hệt như những gì Sở Từ nói, người quản lý là nội gian, bởi vì thấy cửa hàng châu báu buôn bán không tồi mà camera thăm dò xung quanh lại thường xuyên không nhạy, người trong tiệm lại không nhiều lắm, đều là những cô nhóc không có kinh nghiệm gì liền nổi lòng tham. Có một lần đi đánh bạc quen biết với Cường Tử và Chu Vĩ Đông, ba người liền lên kế hoạch làm vụ cướp này, tính toán chờ chuyện thành công thì ba người sẽ cùng nhau chia đều.

Tần Bác Vũ nghi ngờ hỏi: “Thật là cô tính ra tới sao?”

Sở Từ cười cười: “Vậy thì phải xem anh có tin hay không.”

Tần Bác Vũ nhíu mày, trầm mặc một lát, hắn không có nói chuyện ngay, là người Trung Quốc thì rất ít có ai không tin những thứ này, tuy rằng khoa học luôn nhấn mạnh không có quỷ thần nhưng trong hiện thực luôn có những chuyện khó tin xảy ra, hơn nữa người Trung Quốc cũng tương đối coi trọng việc hiến tế tổ tiên, mai táng này đó, bởi vậy mấy việc đoán mệnh, phong thủy, quỷ quái…luôn vô pháp hoàn toàn thoát ly sinh hoạt của con người, hắn không phải là không tin, chỉ là cảm thấy có thể tính chuẩn như vậy thì Sở Từ quả thực là thần.

“Vậy cô có thể tính ra mấy người Chu Vĩ Đông kia đang ở đâu được không?” Chần chờ hồi lâu Tần Bác Vũ mới hỏi ra mục đích đến của mình.

Sở Từ lập tức kinh ngạc: “Thế nào? Còn không bắt được bọn họ sao?”

Mặt của Tần Bác Vũ đỏ lên, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình làm cảnh sát thật không xứng chức, không sai, bọn họ truy tìm một ngày một đêm, nhưng Chu Vĩ Đông là kẻ phạm tội nhiều lần nên rất có kinh nghiệm phản điều tra, bọn chúng chạy xe máy ra vùng ngoại thành xong cảnh sát liền không thể nào tìm được dấu vết của chúng được nữa, quanh Thân Thành nhiều núi nhiều sông, thật sự chui vào đâu trốn một cái thì họ căn bản là không thể điều tra được nha.

“Bọn chúng cố ý tránh đi những nơi có camera, hiện tại rất có thể là đang tránh trong một vùng núi nào đó.” Tần Bác Vũ giải thích.

Sở Từ nghe vậy gật đầu một cái, cô muốn tính một quẻ nhưng lại chưa thấy được người thật, cũng không có sinh thần bát tự, như vậy có muốn bói cũng không thể tính ra vị trí chính xác được, cô còn đang nghĩ thì trước mắt lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh. Cường Tử cầm một bao vàng, vui vẻ đi tới đi lui trong phòng, hỏi:

“Đông ca, tiền này có cần phải phân cho người quản lý kia không?”

“Chia cho hắn ta?” Chu Vĩ Đông xì một tiếng: “Mày bị ngu à? Mày không chia không lẽ nó còn dám đi kiện mày hả? Tao nói mày chứ Cường Tử, từ ban đầu tao đã không tính chia cho nó, lại nói, hôm nay nó gọi cho tao mấy lần, tao thấy có vẻ không đúng, coi chừng nó đã bị cảnh sát tóm lại rồi, bây giờ phân tiền cho nó quả thật là tìm đường chết!”

Cường Tử cười tủm tỉm nói: “Đông ca, vẫn là anh suy xét chu đáo, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Cảnh sát điều tra sát nút, nếu không chúng ta về Vân Tỉnh trốn một chút đi?”

“Không!” Chu Vĩ Đông cười lạnh: “Chúng ta có nhiều vàng như vậy, tùy thời có thể lén đổi thành tiền, cùng lắm thì bán rẻ, luôn có người sẽ mua, cũng có thể bán trên mạng, mấy thứ này lại không có mã vạch.”

Cường Tử nhìn mớ vàng này, lập tức xoa tay, chỉ hận không thể ngay lập tức đem chúng nó đi bán lấy tiền.

“Chờ có tiền, chúng ta liền đi…” Chu Vĩ Đông ghé vào bên tai Cường Tử nói vài câu, Cường Tử chần chờ một lát rồi vẫn gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment