Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 88 - Chương 88 - Xem Nhân Duyên

Chương 88 - Xem nhân duyên
Chương 88 - Xem nhân duyên

Sáng sớm hôm sau, Sở Từ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lục Cảnh Hành mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đẹp trai suất khí, hai tay cắm vào túi quần đứng dưới một gốc cây trước nhà nhìn cô chăm chú.

“Chào buổi sáng.” Anh lên tiếng chào hỏi.

“Chào buổi sáng.”

“Em đi rèn luyện sao?”

Sở Từ gật đầu, Lục Cảnh Hành thấy vậy liền mỉm cười: “Thật trùng hợp, anh cũng thế.”

Lục Bích Trì lập tức chen vào giữa hai người, Sở Từ thấy thế liền cười nói: “Anh dắt nó đi nhé.” Cô vừa nói vừa đưa dây dẫn cho anh, không ngờ Lục Bích Trì vừa thấy anh đưa tay muốn cầm liền liên tục chui về phía sau như thấy quỷ, còn nhìn Lục Cảnh Hành chằm chằm với vẻ mặt khinh bỉ. Sắc mặt của Lục Cảnh Hành có chút khó coi: “Lục Bích Trì, lại đây!”

Ai ngờ Lục Bích Trì chỉ quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo chạy đi rồi. Sở Từ khụ khụ nói: “Việc này…nó có chút sợ người lạ, quen thuộc một chút thì tốt rồi.”

“…” Rốt cuộc nó là chó của ai vậy?

Trên đường đi, Lục Cảnh Hành thấy Sở Từ đang đeo cái nhẫn phỉ thúy ngày hôm qua liền nói: “Cái nhẫn này có kiểu dáng đơn giản, rất hợp với em.”

Sở Từ cười cười: “Đúng vậy, tôi cũng không thích đồ vật quá mức rườm rà.”

“Đã nhìn ra được, Giang Đào người này còn tính là người thành thật, cái nhẫn hắn ta đưa em ít nhất cũng trị giá 50 vạn, nhưng mà giá nhập vào chắc sẽ không cao như vậy, ngành phỉ thúy này nước sâu lắm.”

Sở Từ gật đầu: “Có cơ hội lại đến chỗ ông ta mua một ít chơi.”

Lục Cảnh Hành thầm nghĩ, anh có rất nhiều phỉ thúy nha! Nhưng anh lại không dám tặng trực tiếp, sợ cô khó chịu! Còn có người bạn trai nào nghẹn khuất như anh không? Còn có, cái tên Giang Đào này thật là không biết cách làm người, muốn đưa thì đưa dây chuyền là được rồi, đưa nhẫn kim cương phỉ thúy cái gì? Đó là thứ hắn có thể đưa sao?

Hai người chạy bộ một lát, đi ngang qua một khúc quanh Sở Từ thấy bên kia có nhiều tinh khí hơn liền dừng ở kia, tới mùa đông, cây cối không nhiều, tinh khí tự nhiên cũng càng ngày càng ít, đặc biệt là sau khi tuyết rơi, linh khí của thực vật đã cực kì bé nhỏ, bởi vậy gần đây Sở Từ đã rất ít ra ngoài tu luyện.

Cô luyện một hồi thì thấy Lục Cảnh Hành đứng ở ven đường nhẹ ho khan hai tiếng bèn hỏi: “Anh bị bệnh sao?”

Lục Cảnh Hành nhìn cô một cái rồi nói nhỏ: “Chỉ là hơi cảm lạnh mà thôi, không có gì đáng ngại.”

Sở Từ suy nghĩ một lát, nói: “Gần đây anh có công tác gì không?”

“Cũng không quá nhiều.” Lục Cảnh Hành trả lời.

“Vậy là tốt rồi, nếu anh có thể thường xuyên tập luyện cùng tôi vậy tôi dạy anh một chút khẩu quyết, anh luyện sẽ có lợi cho thân thể.”

Khóe môi của Lục Cảnh Hành hơi câu lên: “Sao thế? Em đau lòng anh hả?”

“Anh coi như tôi chưa nói gì…” Sở Từ ghét bỏ.

“Anh nói giỡn thôi.” Lục Cảnh Hành nhanh chóng làm lành.

Sở Từ cười dạy anh một ít, khẩu quyết này có công dụng tụ liễm linh khí, có thể hấp thu tinh khí từ tự nhiên để tẩm bổ chính mình, Lục Cảnh Hành luyện một hồi quả nhiên cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, Sở Từ lại giơ tay dẫn một ít tinh khí rót vào người anh, bệnh khí trên người Lục Cảnh Hành nhanh chóng giảm bớt một ít.

“Về sau phải siêng năng luyện tập đấy.” Cô dặn dò.

Lục Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng: “Ừ, anh nhất định sẽ nghe lời em.”

Sở Từ cảm thấy trái tim cô đột nhiên nóng lên.

………….

Gần đây Nhan Thuật vẫn luôn rất bận, cô vẫn rất muốn đến tìm Sở Từ chơi nhưng lại không có thời gian, liền nhắn tin trên Wechat cho Sở Từ, nói cho cô mình đang ở nước ngoài, cô có cần mang thứ gì từ nước ngoài về không, Sở Từ lễ phép từ chối, lại hàn huyên vài câu rồi ngừng. Vừa lúc đó, xe thể thao của Tô Đài cũng ngừng trước cửa nhà. Tô Đài thấy Sở Từ, rất là tôn kính, cô cười nói:

“Đại sư, đã lâu không gặp.”

“Đúng là đã lâu.” Sở Từ mỉm cười.

“Cả nhà chúng tôi rất cảm ơn cô, nếu không có cô giúp đỡ thì người nhà của tôi làm sao có ngày hôm nay?”

“Những việc đó đã đi qua rồi, không cần phải nhắc lại, hôm nay cô tới có việc gì sao?”

Lúc này Tô Đài mới nói: “Đúng là có một chuyện nhỏ, tôi có một người bạn rất thân đã hẹn hò với một người đàn ông rất nhiều năm, quê của người này ở nông thôn, nhà cô bạn tôi lại rất giàu có, môn không đăng hộ không đối cũng thì thôi, quan trọng là bản thân người nam kia cũng cần phải cố gắng, nhưng người này, nói sao nhỉ, tôi luôn cảm thấy hắn không thật tình yêu thương cô ấy nên chúng tôi muốn mời cô nhìn giúp tôi xem người kia, nếu hắn ta thật lòng yêu thương cô ấy thì chúng tôi cũng không nhiều chuyện phá hư hôn nhân của người khác, còn nếu không…thì mong cô cũng có thể hỗ trợ khuyên nhủ.”

Sở Từ vừa post xong truyện tranh, cũng đang định nghỉ ngơi một chút liền đồng ý, coi như là đi ra ngoài giải sầu. Tô Đài chở cô đến điểm hẹn, xe thể thao của Tô Đài rất nổi bật, trên đường đi có rất nhiều người bị hấp dẫn nhìn về phía này, được cái là cửa sổ xe dán màn đen, bên ngoài nhìn không thấy bên trong nên cũng có thể giữ bí mật.

“Tô Đài, xe này của cô dễ lái không?” Sở Từ tò mò hỏi.

“Đại sư, cô muốn mua xe sao?”

“Không phải, tôi còn chưa đủ tuổi để thi bằng lái, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có thể vào đại học tôi sẽ mua.”

“Chiếc này của tôi cũng là loại bình thường thôi, cô nên hỏi Lục Cảnh Hành ấy, cậu ta có rất nhiều xe, kẻ biến thái kia trước khi bị tai nạn giao thông thì thù lao đóng phim rất cao, cậu ta cũng rất biết đầu tư, kiếm lời không ít tiền, mua xe cứ như mua quần áo vậy.” Tô Đài cười nói.

Sở Từ cười cười không nói gì. Xe nhanh chóng dừng trước cửa một tiệm cà phê, tiệm này trang trí rất xa hoa, giá cả cũng không thấp, trước mắt không có quá nhiều khách nên có vẻ hơi trống rỗng, Sở Từ và Tô Đài vào phòng riêng liền thấy ba người bạn thân của Tô Đài đã đến, bên cạnh còn có hai người nam, là bạn trai của các cô, ba nữ sinh lập tức đứng lên cung kính nhìn cô, hiển nhiên là Tô Đài đã chào hỏi trước đó. Sở Từ cười cười chào hỏi mọi người, hai người bạn trai kia có chút nghi hoặc tại sao bạn gái mình có thân phận bất phàm mà còn nể tình cô bé này như vậy?

Nhìn kĩ thì cô gái này tuy rằng rất thời thượng nhưng trên người lại không có một món hàng hiệu nào, hẳn là không phải tiểu thư con nhà giàu. Vậy tại sao bạn gái mình lại cung kính như vậy? Chẳng lẽ là nể tình Tô Đài? Hai người kia tuy rằng có rất nhiều hoài nghi nhưng cũng không dám để lộ tâm tư của mình.

Trên đường tới Tô Đài đã nói trước với Sở Từ vì sợ bạn trai của bạn mình hoài nghi nên trước tiên họ sẽ không nói ra thân phận của Sở Từ, Sở Từ xem qua tướng mạo của bọn họ một cái cũng đã biết bọn họ là loại người gì.

Thực ra quan hệ nhân duyên như thế này bình thường Sở Từ là không muốn nhúng tay, dù sao mỗi lần thể nghiệm cảm giác yêu đương cũng là một loại tài phú, nếu đời người mọi chuyện đều viên mãn, cái gì cũng có thể dự kiến trước thì còn gì là thú vị? Nhưng Tô Đài đối với bạn trai của bạn mình đã hoài nghi đến nước này, có lẽ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng cho nên Sở Từ mới có thể đồng ý đến xem.

Sở Từ ngồi xuống, ba người nữ sinh đều tự giới thiệu bản thân mình. Người mà Tô Đài muốn nhờ Sở Từ xem giúp là bạn trai của Tôn Manh Manh, còn hai người còn lại là Lục Vũ Hi và Tưởng Giai Giai, bọn họ đều là một nhóm bạn gái chơi thân với nhau nên tới đây ủng hộ, hai người nam có mặt hôm nay một người cao hơn tên là Chúc Mạnh Huy , là bạn trai của Lục Vũ Hi, người thấp hơn là Lý Dịch Thần, bạn trai của Tưởng Giai Giai.

Tôn Manh Manh chỉ biết là Tô Đài muốn mang đến một người Đại sư rất lợi hại, nghe nói Đại sư này đã giúp nhà của Tô Đài xem qua phong thủy, rất linh nghiệm, cũng là nhờ Đại sư chỉ điểm mà Tô gia hiện tại rất thông thuận, sự nghiệp của Tô Đài cũng tốt hơn rất nhiều, mấy bộ phim gần đây cô tham gia đều có khả năng đại bạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay nhất định sẽ nổi cực. Tôn Manh Manh chỉ cho rằng Tô Đài muốn dẫn Đại sư đến cho các cô gặp mặt nhận biết một chút chứ không biết là Tô Đài muốn nhờ Đại sư hỗ trợ xem xét bạn trai của mình.

Lúc đó, cửa phòng cũng mở ra, bạn trai của Tôn Manh Manh đến trễ, vội vã xin lỗi nói: “Manh Manh, xin lỗi em anh đến chậm, trên đường kẹt xe quá.”

“Không sao đâu.” Tôn Manh Manh cười ôm bạn trai mình, săn sóc nói: “Anh đi xe bus đến đã rất vất vả rồi, phải đứng liên tục, mọi người đều có thể thông cảm mà, em nói muốn lái xe đến đón anh anh lại không chịu.”

Điền Tử Hàng ôn hòa cười cười: “Manh Manh, tuy rằng gia cảnh anh không bằng em nhưng anh cũng không muốn em phải chịu thiệt thòi, càng không muốn em bị anh liên lụy, sao anh có thể để cho bạn gái đến đón anh được chứ?”

Tôn Manh Manh cười nói: “Vậy sao anh cũng không cho em đến trường học của anh?”

Điền Tử Hàng sủng ái nhéo cái mũi tinh xảo của Tôn Manh Manh, cười nói: “Làm sao anh bỏ được cho em chạy tới chạy lui, có chuyện gì anh ra ngoài là được rồi, lại không có gì phiền toái.”

Tim của Tôn Manh Manh ngọt ngào đều phải hòa tan,ngoại hình của Điền Tử Hàng không tồi, là một người nam sinh có khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, ngũ quan lại đặc biệt xinh đẹp, làn da trắng trẻo, vóc dáng không cao không thấp, nhìn tới nhìn lui đều thuộc loại hình tiểu thịt tươi rất nổi bây giờ. Tôn Manh Manh cũng có một khuôn mặt trẻ con, tuy rằng quần áo mặc trên người không có gì nổi bật nhưng nhìn kĩ thì lại đều là hàng hiệu có giá trị xa xỉ.

Sở Từ nghĩ đến chiếc siêu xe ngừng ở trước cửa, Điền Tử Hàng hẳn là cũng biết một người tiểu thư gia cảnh giàu có như Tôn Manh Manh, từ tướng mạo nhìn thì cô ấy cũng không có anh chị em gì, tài sản của nhà cô chỉ sợ là mấy đời hắn cũng kiếm không đến, điều này cũng không có gì quan trọng, không có ai quy định tình cảm là phải dùng tiền tài để cân nhắc, nhưng mà…

Sở Từ nhìn chằm chằm Điền Tử Hàng vài lần, Điền Tử Hàng nhận thấy được tầm mắt của cô, nhịn không được quay đầu lại xem, sau đó lại ý thức được mình không cần thiết phải cẩn thận như vậy. Kì quái, chỉ là một con nhóc mà thôi, nhưng tầm mắt của cô tại sao lại khiến hắn cảm thấy kinh hoảng như thế? Thật giống như là có thể bị nhìn thấu hết thảy vậy.

Điền Tử Hàng lập tức rũ mi mắt xuống, hắn cùng Tôn Manh Manh nói qua những chuyện khác. Điền Tử Hàng biết rõ Tô Đài mấy người cũng không thích hắn, cũng không muốn lấy mặt nóng dán vào mông lạnh nên vẫn luôn chỉ nói chuyện cùng Tôn Manh Manh, mà Tôn Manh Manh lại lập tức cảm thấy bạn trai mình bị cô lập, sắc mặt cô có chút không tốt nên cũng đối với bạn trai mình nhiệt tình hơn.

“Để em giới thiệu cho anh một chút, đây là Sở tiểu thư.” Tôn Manh Manh cười giới thiệu. Điền Tử Hàng gật đầu chào hỏi, nụ cười có chút khô khan.

Sở Từ không lên tiếng, cô gọi một ly cà phê uống mấy ngụm, mọi người lại hàn huyên chút chuyện, một lúc sau Tôn Manh Manh mới cười nói:

“Đúng rồi, Sở tiểu thư biết đoán mệnh nha, hay là khiến cho cô ấy tính toán giúp chúng ta xem chúng ta có phải là một đôi trời sinh hay không? Khi nào có thể kết hôn? Còn có, em cũng muốn nhanh chóng công khai chuyện của chúng ta với người trong nhà. Đại sư, cô cảm thấy như thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment