Sở Từ nghe cô hỏi những câu như vậy bất giác thở dài, không phải đã nói tốt là không nói ra thân phận của cô rồi hay sao? Xem ra Tôn Manh Manh quả thật rất tin tưởng người bạn trai này.
Điền Tử Hàng thấy Sở Từ không nói chuyện, hắn xấu hổ cười cười, nỗ lực khuyên: “Việc này, Manh Manh, cha mẹ em hẳn là sẽ không tiếp thu anh đi? Anh xem vẫn là thôi, để từ từ rồi tính. Hoặc là em trước hết sinh cho anh một đứa bé, nếu vậy cha mẹ em cho dù không muốn cũng sẽ phải đồng ý đi?”
Nghe hắn nói vậy mấy nữ sinh lập tức nhíu mày. Sở Từ cau mày nhìn Điền Tử Hàng, trong lòng hừ lạnh. Cô xem thường nhất chính là loại đàn ông không có trách nhiệm này, cho dù môn không đăng hộ không đối thì sao chứ? Làm một người đàn ông ít nhất cũng phải lấy một chút bộ dáng đàn ông ra đi, nghĩ cách để giải quyết vấn đề mới ra dáng đàn ông, hắn có vấn đề khó khắn không lo nghĩ cách giải quyết thì thôi, lại còn muốn dùng biện pháp ti tiện này để ép buộc gia trưởng của bên nữ đồng ý chuyện hôn nhân, không hề suy xét đến việc này sẽ khiến cho bạn gái mình mang đến phiền toái hay ảnh hưởng như thế nào cả.
Đàn ông như vậy Sở Từ là hoàn toàn không tin tưởng, hơn nữa tướng mạo của hắn cũng không tốt. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, mọi người đều cảm thấy người này có vấn đề, Tôn Manh Manh thế nhưng còn cảm thấy ý kiến này rất hay, lập tức nói: “Được, dù sao chúng ta đều đã ở bên nhau, không bằng lén đăng ký kết hôn rồi lại mang thai đi. Đến lúc đó nhà em cho dù không muốn cũng phải đồng ý.” Điền Tử Hàng nghe vậy cười cười nhéo yêu mũi cô một cái.
Tô Đài nhìn không được nói: “Manh Manh, chuyện này không thể làm tùy tiện như vậy được, người ta chưa kết hôn mà mang thai cũng đều là đã có tình cảm vững chắc rồi, hai cậu còn chưa gặp mặt gia trưởng mà đã làm vậy thì cũng quá là qua loa đi. Cha mẹ nuôi dưỡng chúng ta nhiều năm như thế, nếu biết cậu gạt họ mà còn tính kế họ như vậy thì sẽ buồn cỡ nào nha.”
Lời cô nói khiến Điền Tử Hàng trở nên xấu hổ, hắn nói: “Tô Đài, tôi biết cô có ý kiến với tôi, nhưng tôi và Manh Manh là yêu nhau thật lòng, bác trai bác gái hẳn là sẽ duy trì tình yêu của chúng tôi mới đúng.”
Tô Đài lạnh giọng nói: “Duy trì? Nếu anh thật sự yêu Manh Manh thì vì sao lại không dám đi gặp người nhà của cô ấy? Có phải anh làm chuyện gì không thể khiến người ngoài biết, sợ bọn họ nhìn ra tới nên mới giấu diếm như vậy không?”
Điền Tử Hàng đỏ mặt lên, thẹn quá hóa giận nói: “Cô nói bậy bạ gì đó? Ai làm chuyện gì lén lút mà phải giấu diếm? Manh Manh em xem Tô Đài….sao lại như vậy nha?”
Tôn Manh Manh khó xử, Tô Đài nói vậy là vì tốt cho cô, nhưng Điền Tử Hàng lại là bạn trai cô, hai bên cô đều không muốn đắc tội, liền nói: “Được rồi, được rồi. Tô Đài chỉ là nghĩ sao nói vậy, anh đừng để trong lòng.” Hai người nam sinh còn lại thì ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Tô Đài hừ lạnh, rất chướng mắt Điền Tử Hàng, cô luôn cảm thấy Điền Tử Hàng đang che giấu gì đó.
Vì hòa hoãn không khí nên Tôn Manh Manh cười hỏi Sở Từ: “Sở đại sư, cô xem, ngày nào chúng tôi kết hôn thì tốt đâu?”
Sở Từ nhấp miếng cà phê, nhìn bọn họ chăm chú, ánh mắt trong trẻo. Một lúc sau cô câu khóe môi, cười: “Tôn tiểu thư, tôi cảm thấy vấn đề vẫn là nên từng bước từng bước giải quyết đi. Tôi sẽ trả lời vấn đề ban nãy của cô trước nhé?”
Tôn Manh Manh suy nghĩ một hồi mới nhớ tới vừa rồi mình hỏi Sở Từ hai người bọn họ có phải là một cặp trời sinh hay không. Nghĩ đến việc này, Tôn Manh Manh cười ngọt ngào, tính cách của Điền Tử Hàng thật sự rất tốt, tuy rằng không có tiền nhưng vẫn luôn rất quan tâm cô, mỗi ngày đều cùng cô gọi điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ, luôn sợ cô vất vả, mỗi lần hẹn hò đều là tự mình chạy tới chạy lui, bạn trai như vậy quả thật là không có khuyết điểm nào. Bởi vậy tuy rằng cô có rất nhiều người theo đuổi, Điền Tử Hàng không phải là người có điều kiện tốt nhất cũng không cho cô đồng nào nhưng Tôn Manh Manh vẫn rất thích sự tri kỉ của hắn, đối hắn khăng khăng một mực, hạ quyết tâm phải gả cho hắn. Tôn Manh Manh rất tin tưởng bọn họ là một cặp trời sinh.
Ai ngờ Sở Từ chỉ nhìn qua hai người một cái liền nói: “Xin lỗi, từ tướng mạo của Tôn tiểu thư và bạn trai, tôi không nhìn ra bất luận điểm nào có tướng phu thê cả, nói vậy kiếp trước hai người có lẽ đã gặp mặt một lần khiến cho đời này hai người có một đoạn tình cảm, nhưng đây không có nghĩa là hai người có thể tiến đến điện phủ hôn nhân, hơn nữa Điền tiên sinh mặt có đào hoa, nghĩ đến tiên sinh là một cao thủ chèo thuyền, chuyện chân đứng hai thuyền này anh chơi rất thuận lợi đi?”
Nghe cô nói vậy hai người nam sinh kia nhịn không được bật cười khúc khích: “Xin lỗi, chúng tôi không nhịn được, mọi người cứ tiếp tục.” Người tên Chúc Mạnh Huy kia còn lén dùng điện thoại quay trộm bọn họ.
Mặt Điền Tử Hàng đột nhiên đỏ, sắc mặt của hắn biến đổi, sau đó tức giận đứng lên nói: “Manh Manh, mấy người bạn của em nói vậy là có ý gì? Em nói xem người này có phải hay không là do Tô Đài tìm tới, cô ấy luôn không thích anh, làm sao vậy? Cứ như vậy không chấp nhận được tôi sao? Tôi biết mấy người có tiền, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng thì sao? Tôi xem thường nhất là loại người có tiền như vậy, mấy người đừng tưởng rằng có thể thông đồng với người khác để vũ nhục tôi.”
“Vũ nhục?” Tô Đài lập tức nhíu mày nói: “Điền Tử Hàng, anh nói chuyện cẩn thận một chút, tôi nói cho anh biết, Sở đại sư đoán mệnh rất lợi hại, lời cô ấy nói không có khả năng sai, còn có, tuy rằng chúng tôi có tiền, nhưng tiền này cũng không phải là rơi từ trên trời xuống, tiền chúng tôi là do cha mẹ cực cực khổ khổ dốc sức làm ra, trong khi cha mẹ anh có lẽ đang không nghiêm túc học tập, công tác thì cha mẹ tôi có lẽ đang phải thức đêm, làm việc, mỗi ngày làm việc quá 16 tiếng đồng hồ, cho nên người có tiền chúng tôi rốt cuộc có chỗ nào khiến anh phải xem thường? Hay là chúng tôi đắc tội ai khiến anh khinh thường?”
Sắc mặt Điền Tử Hàng đỏ chót, cực kì khó coi. Tôn Manh Manh thấy không khí kém cỏi như vậy liền vội vã khuyên bảo: “Mọi người đừng cãi nhau nha, làm sao vừa gặp mặt liền cãi nhau rồi? Tử Hàng anh đừng vội, em tin anh mà.” Cô lại nhìn về phía Sở Từ: “Đại sư, có phải hay không cô tính sai chỗ nào rồi? Mỗi ngày Tử Hàng đều gọi điện thoại cho tôi, mỗi ngày chúng tôi đều gọi video cho nhau, làm sao có thời gian mà bắt cá hai tay chứ? Cô nói một người bắt cá hai tay còn có thể cùng tôi thức đêm gọi video sao?”
“Đúng vậy, Manh Manh, may mà còn có em tin tưởng anh, đừng nghe cái gì chó má Đại sư nói chuyện vô nghĩa, em xem toàn thân cô ta có chỗ nào giống thầy bói không chứ? Cô ta mới bằng này tuổi, có thể tính được thứ gì? Em đừng tin cô ta, anh đối với em là trung thành, em phải tin anh!”
Nhất thời Tôn Manh Manh cũng có chút do dự không chừng, cô chần chờ hỏi: “Đại sư, có phải hay không là cô tính sai rồi?”
Sở Từ vẫn luôn cúi đầu nghe Điền Tử Hàng nói chuyện, nghe xong một đống như vậy bỗng nhiên cảm thấy thật phiền. Làm sao bây giờ? Đột nhiên cô rất muốn đánh mặt nha!
Thái độ của Điền Tử Hàng rất kiêu ngạo, hắn ta chắc chắn Tôn Manh Manh tin tưởng hắn, thấy Tôn Manh Manh không hoài nghi mình nữa lập tức nhíu mày nhìn Sở Từ, giống như muốn xem xem Sở Từ nói như thế nào, trong mắt không hề sợ hãi, thái độ của hắn khiến Tôn Manh Manh tự tin hơn hẳn.
Khóe môi của Sở Từ câu lên, nói: “Tôn tiểu thư, cô nói rằng anh ta gọi video cho cô trắng đêm, không có khả năng bắt cá hai tay đúng không ?”
“Đúng vậy.” Tôn Manh Manh gật đầu.
“Vậy cô có nghĩ tới trường hợp bạn trai của cô đã sớm ở cùng với người nữ sinh kia, đối phương cũng biết chuyện của cô nên mới mở một mắt nhắm một mắt cho qua, hoặc là nói, hai người kia liên hợp lại lừa tiền của cô hay không?” Sở Từ trầm giọng nói.
Tôn Manh Manh kinh ngạc nhìn chằm chằm Điền Tử Hàng, Điền Tử Hàng ban đầu là ngẩn ra, sau đó gương mặt lộ vẻ hoảng loạn: “Cô nói cái gì đó? Tôi cảnh cáo cô, đây là phỉ báng! Cô còn dám nói loại chuyện này để châm ngòi tình cảm của tôi và Manh Manh, coi chừng tôi đánh cô đó!”
Nói xong liền giơ tay muốn đánh Sở Từ, ai ngờ tay hắn giơ đến giữa không trung liền không thể động đậy được nữa. Điền Tử Hàng gấp gáp toát cả mồ hôi, hắn cảm thấy mình nhất định là trúng tà: “Có phải cô giở trò gì hay không?”
Sở Từ ngồi ở chỗ kia không thèm động đậy, cô từ từ bưng cà phê lên uống thêm một ngụm rồi mới cười nhạt nói: “Điền tiên sinh, tôi không thích người thô lỗ.”
“Cô mau thả tôi ra!” Điền Tử Hàng hô.
Sở Từ cười cười: “Nếu tôi nhìn không lầm thì trong quá trình hẹn hò với Tôn tiểu thư, anh luôn không ngừng cầm tiền từ cô ấy đi?”
Tô Đài kinh ngạc nhìn Tôn Manh Manh chằm chằm, Tôn Manh Manh bất giác cúi đầu không dám nhìn bạn tốt của mình.
“Manh Manh, cậu thật cho anh ta tiền? Nếu anh ta thật sự yêu cậu thì làm sao còn muốn lấy tiền của cậu?”
Tôn Manh Manh biện giải nói: “Tô Đài, không phải như cậu nghĩ đâu, tớ với Tử Hàng không phải là muốn kết hôn sao? Nhưng cha mẹ tớ không đồng ý nên tớ mới muốn cho anh ấy tiền mua nhà để kết hôn!”
Tô Đài nhíu mày: “Nếu là mua nhà để kết hôn, vậy Điền Tử Hàng cho cậu bao nhiêu tiền?”
Điền Tử Hàng lập tức đỏ mặt nói: “Tô Đài, cô có ý gì? Cô xem thường tôi là dân quê, chê tôi nghèo đúng không? Đúng vậy, tôi không có tiền, cũng không đủ tiền mua nhà, nhưng đây là chuyện của tôi và Manh Manh, không cần cô quản!”
Tô Đài cười lạnh: “Đúng vậy, anh không có tiền, 100 vạn không có, 10 vạn cũng không có sao? 10 vạn không có thì ít nhất cũng phải có 1 vạn đi? Nhưng anh không bỏ ra đồng nào, còn mỗi ngày yêu a thương, làm sao mà tình yêu trong miệng của anh lại rẻ bèo như vậy?”
Bọn họ đang nói thì trán Sở Từ bỗng nhiên nóng lên, thiên nhãn lại một lần nữa đột nhiên mở ra, lúc này đây cô nhìn thấy Điền Tử Hàng. Hắn ta đi vào một khu chung cư cao cấp, một người nữ sinh tóc ngắn ra mở cửa cho hắn, hai người nhanh chóng vào nhà. Sau khi vào cửa Điền Tử Hàng nhiệt tình ôm hôn người nữ sinh kia.
“Tử Hàng, anh lại đi gặp người nữ nhà giàu kia sao?” nữ sinh kia nũng nịu hỏi.
Điền Tử Hàng khinh thường cười lạnh: “Đây không phải là vì em sao? Còn không phải là anh muốn lừa thêm nhiều tiền một chút, nếu không anh lấy đâu ra tiền mua nhà cho em?”
Người nữ sinh kia ngọt ngào rúc vào ngực của Điền Tử Hàng: “Tử Hàng, anh đối xử với em thật là tốt, anh không sợ người kia biết chuyện của chúng ta sao?”
“Yên tâm đi Thiến Thiến, cô ta rất ngốc, anh nói cái gì cũng tin.”
Hình ảnh đến đây liền kết thúc, Sở Từ lấy lại tinh thần, cô uống một ngụm cà phê rồi mới nói: “Điền tiên sinh, Thiến Thiến có khỏe không?”