Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 90 - Chương 90 - Tra Nam

Chương 90 - Tra nam
Chương 90 - Tra nam

Nghe đến cái tên Thiến Thiến, mặt của Điền Tử Hàng liền biến sắc, hắn ta hoảng loạn nói: “Cô nói vậy là có ý gì? Ai là Thiến Thiến? Tôi hoàn toàn không quen biết!”

“Vậy sao? Vậy tại sao Điền tiên sinh lại mua nhà cho cô ta? Muốn biết tôi có nói thật hay không thực ra rất dễ dàng. Lục tiểu thư, cô hẳn là chưa xem qua điện thoại của anh ta đúng không? Nếu Điền tiên sinh không thẹn với lương tâm thì hãy đưa điện thoại cho Tôn tiểu thư nhìn thử xem, xem xem trong danh bạ có người nào tên Thiến Thiến hay không?”

Tôn Manh Manh nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, cô lấy điện thoại của Điền Tử Hàng sang, hỏi: “Mật khẩu của anh là gì?”

Điền Tử Hàng nhíu mày: “Tôn Manh Manh, ý của em là gì? Em không tin anh sao? Điện thoại là quyền riêng tư của anh, em không có quyền biết.”

“Phải không?” Tôn Manh Manh cười lạnh: “Em không có quyền biết mật khẩu? Vậy được, bây giờ anh lập tức đem tiền anh cầm của em ra đây trả cho em, lúc mua nhà em đưa anh 120 vạn, năm ngoái anh nói mẹ anh bị bệnh không có tiền chữa trị nên cầm đi 15 vạn, đầu năm nay anh nói anh em trai của anh muốn kết hôn xây nhà, cầm 20 vạn, mấy hôm trước chị anh muốn kết hôn không có lễ hỏi sợ nhà trai coi thường anh lại cầm đi 10 vạn, còn có em đưa cho anh quần áo, giày, túi, không sai biệt lắm gần 20 vạn, đây là chưa tính tiêu dùng khi chúng ta hẹn hò, mấy năm nay em bỏ ra trên người của anh cũng gần 200 vạn, ngay cả điện thoại của anh cũng là em mua, làm sao? Em bỏ ra 200 vạn còn không thể nhìn điện thoại của anh sao? Không đúng, phải nói là điện thoại của em!”

Nói xong Tôn Manh Manh bắt đầu muốn mở khóa, Điền Tử Hàng nóng nảy tiến lên muốn cướp lại. Ngay khi hai người tranh đoạt thì một cú điện thoại gọi đến, trên màn hình biểu hiện hai chữ “Thiến Thiến”.

Tôn Manh Manh đoạt lấy, nghe máy. Bên kia, thanh âm của Thiến Thiến truyền đến:

“Alo, Điền Tử Hàng, anh còn không có gặp mặt xong với cô tiểu thư nhà giàu kia sao? Nhanh lên đi! Nhanh chóng đuổi cô ta đi, không phải anh nói muốn dẫn em đi xem phim sao? Em chờ anh lâu thật lâu rồi.”

Giọng nói của Thiến Thiến không nhỏ, bạn bè của cô xung quanh đều nghe được, mặt của Tôn Manh Manh lúc trắng lúc đỏ, cực kì khó coi. Bên kia vẫn truyền đến tiếng càu nhàu của Thiến Thiến, Tôn manh Manh xanh mặt cúp điện thoại.

Tô Đài nói: “Tớ đã nói với cậu ngay từ đầu là người này có vấn đề rồi mà!”

Tôn Manh Manh đột nhiên khóc ròng nói: “Điền Tử Hàng, anh thế nhưng dám phản bội tôi! Anh ăn của tôi mặc của tôi! Cả nhà anh đều dựa vào tôi nuôi sống, thế nhưng lại dám lấy tiền của tôi nuôi người khác!”

Tuy rằng lúc này bọn họ đang ở trong phòng riêng nhưng nghe cô nói vậy vẫn có không ít người tò mò dựng tai nghe lén. Điền Tử Hàng thấy sự tình bại lộ, gấp gáp giữ chặt Tôn Manh Manh, nói:

“Manh Manh, em nghe anh nói! Anh không có cố ý phản bội em, đều là do anh hồ đồ, anh chỉ là phạm phải lỗi mà người đàn ông trong thiên hạ nào đều sẽ phạm phải mà thôi! Cô ta luôn quấn quít lấy anh, anh không có biện pháp mới…”

Tôn Manh Manh vẫn luôn khóc.

Sở Từ cười cười: “Nghe nói Điền tiên sinh học tài chính? Không hổ là nhân tài tương lai trong ngành tài chính, dùng tiền của bạn gái nuôi một người bạn gái khác, đồng thời có hai bạn gái, chính mình còn không mất một đồng nào, hơn nữa cả nhà còn có thể nhờ bạn gái nuôi, đầu óc kia! Quan niệm kia! Chậc chậc! Không phục không được nha!”

Tôn Manh Manh bị kích thích, khóc ròng nói: “Anh! Đem 200 vạn không thiếu một xu nào trả cho tôi! Đem tất cả đồ vật tôi mua cho anh cũng trả lại! Anh thích ở với ai thì ở, coi như mắt tôi bị mù mới yêu phải anh!”

Người xung quanh không ngừng nhìn về phía này, Điền Tử Hàng thẹn quá hóa giận nói: “Tôn Manh Manh, làm sao mà trước kia tôi không phát hiện cô cũng lợi thế như những người khác như vậy? Mỗi ngày tiền tiền tiền, há mồm ngậm miệng đều là tiền!”

“Đúng, tôi lợi thế! Anh thanh cao! Anh không yêu tiền vậy thì anh trả tiền cho tôi!”

Điền Tử Hàng tức giận nói: “Cô thật muốn xé rách mặt đúng không?”

“Đúng! Đem tiền trả cho tôi!”

Điền Tử Hàng thấy sự tình bại lộ nên cũng không thèm che giấu nữa, hừ lạnh: “Tôi quả nhiên không có chọn sai. Người giàu có như cô quả nhiên trong mắt ngoài tiền ra thì không còn có gì nữa, Thiến Thiến không giống cô, cô ấy là con nhà nghèo, có thể lý giải tôi tôn trọng tôi, biết nỗi khổ tâm của tôi, còn cô thì sao? Cô không hiểu cái gì cả!”

“Đúng, các người đương nhiên có thể lý giải lẫn nhau, hai người liên hợp với nhau lừa tiền của tôi, các người đều là đồ cặn bã!” Tôn Manh Manh khó thở, hô to: “Trả tiền cho tôi!”

Điền Tử Hàng thay đổi sắc mặt, châm biếm: “Trả tiền? Tiền gì? Tôi thiếu tiền cô lúc nào? Cô có chứng cứ không? Những món tiền kia là cô tự nguyện đưa cho tôi, mắc mớ gì tôi phải trả?”

Tôn Manh Manh nghe hắn ta nói ti bỉ như vậy liền ngốc lăng tại chỗ, cô không thể tưởng tượng nổi, bạn trai mà cô yêu thương thậm chí muốn kết hôn tại sao đột nhiên lại biến thành đức hạnh này?

Tô Đài cười lạnh nói: “Manh Manh, những thứ tiền khác hắn ta không trả chúng ta có thể từ từ nghĩ cách đòi lại, vừa rồi cậu nói điện thoại quần áo giày của hắn ta mặc đều là do cậu mua đúng không?”

Tôn Manh Manh khóc lóc gật đầu. Tô Đài và Lục Vũ Hi, Tưởng Giai Giai liếc nhau, ba người lập tức đè Điền Tử Hàng lại.

“Mấy người làm gì? Đều điên rồi sao?” Điền Tử Hàng giãy dụa kêu to.

Năm phút đồng hồ sau, cả người Điền Tử Hàng bị lột sạch chỉ còn lại một cái quần lót, bị Tô Đài đá ra khỏi phòng. Người xem náo nhiệt lập tức vây lại đây chụp hình. Điền Tử Hàng vừa thẹn vừa bực, lập tức che phía dưới của mình lại, lại nghĩ tới phía dưới che cũng không làm được chuyện gì, mặt vẫn có thể bị chụp đến liền che mặt lại.

Video về Điền Tử Hàng nhanh chóng bị người khác đăng lên mạng, Chúc Mạnh Huy còn ở Weibo đăng lên bản hoàn chỉnh. Bởi vì pha diễn kia quá vui sướng tràn trề, lại chọc thẳng vào lòng hiếu kì của các bạn trên mạng nên video vừa được đưa lên liền khiến cho mọi người nghị luận sôi nổi.

“Má ơi! Thật hay giả vậy? Người này quá mức vô sỉ đi? Xài hơn 200 vạn của bạn gái? Có tiền nha! Tiểu thư ơi cô còn cần bạn trai không?”

“Thế giới của kẻ có tiền thật là khó hiểu, muốn cảm tình thì bao dưỡng một cái là được, 200 vạn còn không đủ sao?”

“Người đàn ông này vừa thấy liền biết là tiểu bạch kiểm, ai đó đào hắn ra đi! Mọi người đem tiểu tình nhân của hắn cũng đào ra tới!”

“Qúa vui sướng! Ta rất muốn biết hắn chỉ mặc một cái quần lót thì phải về nhà như thế nào!”

“Nhanh chóng bới cô tình nhân kia ra đi! Qúa khiến người ta phẫn nộ rồi! Nam phượng hoàng không biết xấu hổ, cả nhà đều nhờ bạn gái nuôi mà còn dám lấy tiền nuôi gái, thật là kì ba!”

“Đem 200 vạn kia ói ra!”

Lúc sau, tin tức của Điền Tử Hàng bị người ta đào ra đăng lên mạng, nhân tình Thiến Thiến cũng bị người ta chụp ra đăng lên, các bạn mạng đều là nhân tài, không ngừng lột da mà còn lột ra Điền Tử Hàng căn bản là không có anh trai, chỉ có ba người chị, nói cách khác, từ đầu đến đuôi hắn đều đang lừa tiền của Tôn manh Manh, các bạn nữ trên mạng đều vô cùng phẫn nộ, sôi nổi chinh phạt ở trên mạng, còn lột ra tới trường học của Điền Tử Hàng, nhất thời, Điền Tử Hàng không dám bước ra khỏi cửa.

Tô Đài cảm kích nói: “Đại sư, cảm ơn cô! Nếu không phải là nhờ cô thì bạn của tôi không biết còn bị Điền Tử Hàng lừa thành cái dạng gì nữa! Cô thật là quá thần, cái gì cũng có thể tính ra tới.”

Sở Từ uống một ngụm cà phê, cười nói: “Không cần quá cảm ơn tôi, có thể hấp thụ giáo huấn là được rồi.”

Biểu tình của Tôn Manh Manh có vẻ rất cô đơn, hiển nhiên là cảm thấy nguội lạnh với cảm tình. Trước kia cô chưa từng yêu đương, mối tình đầu chính là Điền Tử Hàng, cô toàn tâm toàn ý yêu hắn, cả trái tim đều cầm đưa cho hắn, ai ngờ hắn lại đối xử với cô như vậy. Qúa mức khổ sở khiến Tôn Manh Manh tựa hồ hắc hóa, cô tức giận nói: “Điền Tử Hàng, anh chờ đó cho tôi! Tôi không tha cho anh đâu!”

Sở Từ cười cười không nói gì, Tôn Manh Manh bị lừa lâu như vậy cũng là do tính cách của cô, có thể thông qua chuyện này để trưởng thành cũng có thể xem như là một chuyện tốt.

Cô vừa ra khỏi quán cà phê liền nhận được Tôn Manh Manh chuyển đến 100 vạn, Sở Từ cảm thấy hơi nhiều, gọi điện thoại nói cùng Tô Đài, Tô Đài lại nói: “Đại sư, cô cứ giữ đó đi, nhân duyên của cô ấy còn cần cô chỉ điểm một chút!”

Sở Từ ngẫm lại cũng đồng ý nói: “Được, sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.” Cô đối với tiền không có gì lưu luyến, quyên 50 vạn làm việc thiện, dư lại để dành xuống.

………..

Đêm đó Chúc Mạnh Huy cùng các bạn của mình vừa uống rượu cùng các bạn vừa cười nói: “Mấy cậu nói xem cái tên này có phải là người hay không? Nào có gạt người như vậy? Coi Tôn Manh Manh là đồ ngốc sao?”

“Đúng vậy! Cái tên này tôi mà thấy một lần là đánh một lần cho coi!”

“Kêu Tôn Manh Manh báo cảnh sát đi, nói hắn lừa đảo!”

Mấy người chửi bới vài câu rồi tan cuộc, Chúc Mạnh Huy say khướt ra khỏi tiệm, xe trong nhà đã chờ trước cửa, nhưng không biết vì sao hắn lại không muốn ngồi xe của nhà mà lại đi dọc theo đường cái, lung lay đi đến cạnh một cái sông nhỏ.

Đây là một cái công viên nhỏ, ánh đèn rất tối, cũng không có người nào, nhưng không hiểu sao Chúc Mạnh Huy lại cảm thấy có đồ vật gì đang kêu gọi bản thân, loại cảm giác này rất mạnh, tựa hồ là số mệnh, Chúc Mạnh Huy lảo đảo đi dọc theo bờ sông, đang đi tới bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt sông xuất hiện một con đường.

Con đường này có màu vàng, có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang đứng ở cuối con đường, đưa lưng về phía hắn. Bóng dáng của cô ta cực kì xinh đẹp, Chúc Mạnh Huy đột nhiên rất muốn biết khuôn mặt của cô ta trông như thế nào. Hắn ta đi theo con đường màu vàng kia, đi tới đi tới, hắn cảm thấy mình cách người nữ nhân kia càng ngày càng gần, gần đến mức duỗi tay ra là có thể chạm vào.

“Này, cô….”

Người kia bỗng nhiên quay đầu lại, mặt của cô ta hư thối đến chỉ còn lại có xương đầu, Chúc Mạnh Huy nhìn đôi mắt tối om của cô ta, sợ đến mức kêu to: “Qủy a…”

Bình Luận (0)
Comment