Hắn vừa mở miệng ra liền cảm giác được nước từ bốn phương tám hướng vọt tới, lỗ tai, miệng, mắt…toàn bộ đều là nước. Chúc Mạnh Huy đột nhiên tỉnh rượu, lúc này hắn mới ý thức được mình rớt vào trong sông! Làm sao bây giờ? Tại sao hắn lại đi đến nơi này? Đây căn bản không phải là đường về nhà của hắn! Trước giờ hắn cũng chưa từng đến đây.
Rất nhiều ý niệm xẹt qua trong đầu hắn, Chúc Mạnh Huy gấp gáp kêu cứu. Nước lập tức rót vào trong miệng hắn khiến hắn không thể mở miệng ra được, áo lông vũ mùa đông hút đầy nước nặng trịch, hắn có muốn bơi cũng bơi không được.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được một loại xúc cảm lạnh như băng, mặc dù đang ở trong nước sông rét lạnh hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Chúc Mạnh Huy kinh dị, cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đã sớm hư thối của người nữ nhân kia.
“A…”
Ngay lúc đó, một tia sáng màu vàng truyền đến, một đồ vật từ trên mặt nước bay tới. Nữ quỷ không kịp phòng bị, bị đồ vật kia đánh trúng buông lỏng tay ra, bản năng cầu sinh khiến Chúc Mạnh Huy cật lực bơi lên phía trên, thật vất vả mới bơi tới trên mặt nước rồi lại cảm thấy cổ chân lạnh lẽo, nữ quỷ kia lại tới nữa!
“Dừng tay!” Chúc Mạnh Huy ngẩng đầu thì thấy một người nữ sinh xinh đẹp. Là người hôm nay hắn gặp ở tiệm cà phê, tên là…Sở Từ!
Sở Từ lạnh mặt niệm chú, cô điều khiển trâm cài trong nước gắt gao đi theo nữ quỷ, nữ quỷ không thoát được đành phải không ngừng mà chạy trốn. Sở Từ làm sao có thể để cho nó thoát được, cô móc sư đao ra. Sư đao gặp kẻ mạnh sẽ trở nên mạnh hơn, sát khí nặng xưa nay chưa từng có. Sắc mặt Sở Từ lạnh như băng, cô giơ sư đao lên, nhắm ngay nữ quỷ rồi hung hăng đánh xuống. Nữ quỷ kia thấy thế liền xoay người bỏ chạy.
“A…cứu mạng…” Chúc Mạnh Huy còn đang không ngừng giãy dụa trong nước, Sở Từ đành phải cởi áo khoác nhảy vào sông cứu hắn.
Chúc Mạnh Huy ngâm trong nước hồi lâu, sớm đã hiện ra trạng thái hôn mê, Sở Từ móc một lá phù ra dán vào lưng hắn, lại làm một pháp thuật nhỏ để trừ tà tránh hàn.
Lúc Chúc Mạnh Huy tỉnh lại thì đang ở bệnh viện rồi, cha mẹ hắn đều tới, nghe nói hắn say rượu té vào trong sông đều bị dọa đến, Chúc Mẹ khóc ròng nói: “Mạnh Huy…Mẹ đã nói con đừng nên uống rượu nhiều rồi mà, đứa nhỏ này làm sao mà con lại không nghe lời mẹ nha!”
Chúc ba thở dài, trầm giọng nói: “Là do anh không chăm sóc Mạnh Huy tốt.”
Lúc này Chúc Mạnh Huy mới ý thức được mình đang nằm trên giường bệnh, hắn nhìn bốn phía rồi nghi hoặc nói: “Ba mẹ, Sở đại sư đâu?”
“Sở đại sư? Con nói là cô gái đưa con tới bệnh viện đó hả? Mẹ cô ấy gọi điện thoại giục cô ấy về nhà nên đã đi rồi.”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Chúc Mạnh Huy vô cùng sợ hãi, sợ đến không dám nói cùng cha mẹ mình, hắn còn tràn đầy nghi hoặc, như là tại sao Sở Từ lại biết hắn sẽ gặp nữ quỷ? Nữ quỷ kia vì sao lại muốn hại hắn? Còn có vì sao Sở Từ lại không giết nữ quỷ kia?
Hắn lập tức gọi điện thoại cho Tô Đài: “Tô Đài, vị Sở đại sư kia rốt cuộc có địa vị gì?”
“Làm sao vậy?” Tô Đài nghi hoặc hỏi lại.
Chúc Mạnh Huy không có giấu diếm, hắn đem chuyện mình gặp được nói cho Tô Đài, Tô Đài ngẩn ra: “Không phải đâu, sao cậu lại xui xẻo như vậy? Thật là đáng sợ! Cậu yên tâm đi, Sở đại sư rất lợi hại, cô ấy sẽ không ngồi yên không quản, chắc là bởi vì thấy kiếp nạn của cậu đã qua nên mới làm thế.”
“Phải không?”
Chúc Mạnh Huy nửa tin nửa ngờ, lúc sau bạn gái của hắn là Lục Vũ Hi cũng gọi điện đến quan tâm, hắn ứng phó vài câu rồi trầm trầm mê mê mà ngủ. Hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ say, bắt đầu nằm mơ, mơ thấy mình xuyên qua cả tòa thành thị, tới một huyện núi xa xôi, huyện này có rất nhiều núi, nơi nơi đều là đất hoang chưa được khai phá, Chúc Mạnh Huy không biết đường nên lòng vòng mãi không biết nên đi đâu.
Nhưng vận mệnh đã định sẵn, dường như có người chỉ đường cho hắn vậy, hắn đột nhiên liền biết mình muốn đi đâu, đi như thế nào, hắn cứ vậy đi về phía trước, rất nhanh, hắn đi đến chân núi, đứng bên cạnh một cây đào. Chúc Mạnh Huy sợ hãi nhìn bốn phía, xung quanh rất tối, không có một bóng người nào mà chỉ có âm phong thổi qua, hắn thậm chí hoài nghi ngọn núi này có người sống hay không, Chúc Mạnh Huy sợ hãi đi tới, mới vừa đi tới vài bước liền thấy trên mặt đất có một ít linh kiện ô tô rải rác, lại đi vài bước liền có một bộ đồ của nữ màu đỏ, hắn không dám chần chờ lại tiến về phía trước, lúc này hắn lại thấy một cái mũ lưỡi trai của nam.
Chúc Mạnh Huy sợ hãi cực độ, hắn muốn chạy trốn nhưng chân lại không nghe lời mà cứ run run đi về phía trước, rốt cuộc hắn cũng đi đến dưới triền núi, hình như có thứ gì bị chôn ở kia. Chúc Mạnh Huy tập trung nhìn vào, đó là một cái chân của phụ nữ.
Chúc Mạnh Huy sợ đến mức run lên, hắn ý thức được mình đang nằm mơ, muốn bắt buộc mình tỉnh lại để thoát khỏi cơn ác mộng khủng bố này, hắn không quan tâm mà lớn tiếng kêu cứu, kêu khàn giọng nứt phổi, rốt cuộc…
“Mạnh Huy, tỉnh lại đi con!” Thanh âm của Chúc mẹ vang lên.
Chúc Mạnh Huy đột nhiên tỉnh táo lại, hắn hoảng hốt một lát, biểu tình kinh dị nhìn mẹ, khóc nức nở hỏi: “Mẹ, con bị làm sao vậy? Vừa rồi con mơ thấy một giấc mơ rất khủng bố.”
“Khủng bố? Con trai à, mẹ cảm thấy hôm nay con lạ lắm, rốt cuộc con bị làm sao vậy?” Chúc mẹ lo lắng hỏi.
Sắc mặt của Chúc Mạnh Huy tái nhợt, cả người đều là mồ hôi, hắn lau khô mồ hôi trên trán, nói: “Mẹ, thực ra hôm nay con có hơi say một chút, nhưng không có say đến tình trạng này, lúc con ra khỏi tiệm cơm, cũng không biết vì sao lại đi đến…”
Chúc Mạnh Huy đem chuyện kể cho Chúc mẹ, lại thuật lại giấc mơ ban nãy, Chúc mẹ nghe vậy nhíu mày nói: “Có khi nào là do con nghĩ linh tinh, bị nữ quỷ dọa tới nên mới nằm mơ như vậy hay không?”
Chúc Mạnh Huy vẫn luôn lắc đầu, hắn muốn khóc: “Mẹ, nếu là như vậy thì không nói làm gì, nhưng con…”
“Con làm sao vậy?” Chúc ba cũng tiến vào hỏi.
Chúc Mạnh Huy vội che chở chân mình, vội vàng la lên: “Trong mơ con đi từ bệnh viện đến Giao huyện, nếu là mơ thì con không nên có cảm giác mình đi đường mới đúng chứ? Nhưng hiện tại chân con còn vô cùng mỏi đây này! Thật giống như con có thật sự đi qua đoạn đường này vậy! Hơn nữa con còn nhớ rõ ràng đường con đi, hiện tại kêu con đi lại một lần con cũng có thể tìm được chỗ đó, đúng rồi! Con còn nhớ rõ chân của người phụ nữ kia…. Cô ta tô sơn móng chân màu đỏ, đặc biệt khủng bố! Cái gì con cũng nhớ rõ ràng! Như là con tự mình trải qua vậy!”
Chúc ba Chúc mẹ nhìn nhau với sắc mặt ngưng trọng. Chúc Mậu Lâm nói: “Chờ trời sáng ba đi tìm một Đại sư làm phép cho con.”
“Không…con không cần! Con muốn tìm Sở đại sư! Cô ấy không giống những Đại sư khác, cô ấy mới là Đại sư thật!”
Chúc Mậu Lâm cũng không phản đối, ba người cùng nhau thức suốt một đêm, sáng sớm hôm sau Chúc Mậu Lâm lái xe đưa vợ con đến nhà Sở Từ. Tới nơi, Sở Từ đang dẫn Lục Bích Trì đi dạo, Chúc Mậu Lâm thấy cô rất là ngạc nhiên, ông và vợ nhìn nhau, hai người đều thấy được sự hoài nghi trong mắt đối phương, một cô bé còn trẻ như vậy thật sự biết làm phép sao? Có thể có gì hiểu lầm hay không?
Lúc tu luyện Sở Từ mặc một bộ đồ màu trắng, nhìn qua vừa đơn giản lại thoải mái, cô thản nhiên để cho hai người đánh giá một lúc mới thoải mái cười: “Tối hôm qua có chuyện gì sao?”
Chúc Mậu Lâm và vợ đều ngẩn ra, không tin được cô có thể biết hết mọi chuyện như thế: “Cô gái, cô đã biết rồi sao?”
Khuôn mặt Sở Từ mang cười, cô nhìn qua Chúc Mạnh Huy một cái, trên mặt hắn có âm sát khí, nhưng không nặng, mà tối qua cô rõ ràng đã làm phép giúp hắn tiêu trừ âm sát khí.
“Đại sư, tối qua tôi nằm mơ một giấc mơ rất khủng bố!” Chúc Mạnh Huy vội vàng nói.
“Ừm?”
Chúc Mạnh Huy đem cảnh trong mơ miêu tả ra. Người bình thường nếu có mơ thì tỉnh lại cũng chỉ có thể nhớ rõ một tình tiết nào đó hoặc là cảm giác lúc đó mà thôi, nhưng giấc mơ này của Chúc Mạnh Huy lại kì quái ở chỗ hắn có thể nhớ rõ toàn bộ con đường mình đi qua, các chi tiết cũng rõ ràng đến đáng sợ, Chúc Mạnh Huy thật hoài nghi mình bị quỷ ám, nếu không thì tại sao lại nằm mơ thấy giấc mơ kì quái này?
“Đại sư, cô nói xem tôi có phải là bị quỷ nhập hay không?”
Sở Từ nghe xong, nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới cười cười: “Qủy nhập á? Không phải, trên người của anh không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy bị quỷ nhập cả, nếu tôi đoán không lầm thì anh hẳn là hồn lìa khỏi xác.”
“Hồn lìa khỏi xác?”
Câu này khiến ba người nhà họ Chúc biến đổi sắc mặt. Cho dù thế nào thì người Trung Quốc cũng không cho rằng đây là một từ ngữ tốt.
Sở Từ gật đầu, thật ra hồn lìa khỏi xác là hiện tượng rất thường gặp, chỉ là ý thức tự do ở bên ngoài thân thể, không bị thân thể khống chế mà thôi, mà trong văn hóa Trung Quốc thì cho rằng người là có linh hồn, sau khi chết thân thể không thể mang đi nhưng linh hồn lại có thể đi đầu thai luân hồi, cho nên mới có cách nói nhân quả, kiếp trước kiếp này. Trên thực tế, trong đời sống hiện thực, có đôi khi một người phát sinh va chạm kịch liệt hay gặp được một sự kiện nào đó đặc thù thì cũng có thể khiến cho linh hồn tạm thời chạy ra khỏi thân thể, lúc này linh hồn sẽ không bị thân thể khống chế, ý thức cũng sẽ vô cùng thanh tỉnh, cảm quan cũng sẽ nhạy bén hơn, cũng bởi vậy Chúc Mạnh Huy mới có thể nhớ rõ nhiều chi tiết như vậy, điều này là nằm mơ không thể đạt được.
Chúc Mậu Lâm lo lắng cho thân thể của con mình liền nóng vội hỏi: “Đại sư, vậy việc này phải giải quyết như thế nào bây giờ? Nữ quỷ kia vì sao lại quấn lên con trai tôi? Lại vì sao muốn dẫn nó đến chỗ đó?”
Sở Từ trầm ngâm nói: “Ngày hôm qua tôi giao thủ với nó nhưng lại không giết chết nó, anh không cảm thấy kì quái sao?”
Chúc Mạnh Huy thấy cô nhìn mình liền gật đầu: “Có một chút, sau đó tôi còn hỏi Tô Đài nữa, kết quả Tô Đài nói cô có tính toán riêng của mình.”
Sở Từ cười: “Xác thật là tôi có tính toán riêng của mình, ngày hôm qua tôi không có đuổi tận giết tuyệt là vì tôi không có cảm giác được ác ý, mà lúc đó anh đang ở trong nước nên tôi vội cứu anh trước.”
“Không có ác ý? Sao có thể chứ? Nữ quỷ đó rõ ràng muốn đem tôi kéo vào trong nước, muốn giết tôi!”