Chúc Mậu Lâm đinh ninh nữ quỷ muốn giết mình là vì trong chuyện xưa của Trung Quốc có rất nhiều chuyện về quỷ chết đuối, chuyện xưa đều nói quỷ chết đuối rất thích kéo người xuống nước rồi lấy mạng người khác.
“Nó không phải quỷ chết đuối.” Sở Từ giải thích.
“Cái gì?”
Sở Từ cười cười: “Không phải con quỷ nào ở trong nước đều là quỷ chết đuối đâu, giống như không phải chỉ có quỷ nằm trên giường mới gọi là quỷ háo sắc vậy.”
Chúc Mạnh Huy nghĩ nghĩ lời của cô, lập tức có một suy đoán.
Sở Từ lại nói tiếp: “Nữ quỷ kia kéo anh vào trong nước có thể chỉ là muốn nhập vào mượn xác anh một chút, có thể là nó mới biến thành quỷ không lâu, pháp lực yếu kém, không thể dễ dàng nhập vào người khác nên mới muốn kéo anh vào trong nước, lúc đó anh sẽ chịu kích thích, thân thể và linh hồn dễ dàng chia lìa, nó cũng dễ hành động hơn, nhưng kì quái chính là lúc tôi giao thủ với nó lại không có cảm giác được ác ý, tôi có một cái suy đoán, nhưng cần phải đi mới xác định được. Như vậy đi…”
Sở Từ nói với Chúc Mậu Lâm: “Ông kêu thêm một ít người tới, chúng ta cùng đến nơi tối hôm qua Chúc Mạnh Huy đến.”
Ba người nhà họ Chúc ngẩn ra, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là Chúc Mạnh Huy, vẻ mặt hắn xanh như tàu lá, trong lòng chỉ muốn nói là cục cưng còn không muốn chết! Buông tha cho cục cưng đi!
“Thế nào? Anh còn muốn hàng đêm nữ quỷ đến tìm anh sao?” Sở Từ hỏi.
Chúc Mạnh Huy sửng sốt, đầu lắc như trống bỏi, nghĩ tới khả năng bị quỷ tìm mỗi ngày, ba người lập tức quyết định lái xe đi đến ngọn núi kia. Chúc Mạnh Huy rất quen thuộc với con đường này, hắn vừa đi vừa chỉ đường cho cha mình, Chúc Mậu Lâm lại kêu thêm một ít người đi theo, hai tiếng sau mấy người liền dừng ở chân núi.
………..
“Bên này này…” Chúc Mạnh Huy tìm được cây đào kia, lại dẫn mấy người đi tới một chút, ai ngờ vừa đi vài bước liền thấy trên đất có linh kiện vụn vặt của ô tô, hắn kinh dị nói: “Đại sư, cô xem cô xem! Tôi không có nói dối nha! Trong mơ…không đúng, là lúc hồn lìa khỏi xác tôi cũng nhìn thấy y hệt như vậy.”
Lại đi vài bước, mấy người lại nhìn đến mũ lưỡi trai và quần áo, cho đến khi đến cạnh vách núi. Chúc Mạnh Huy nghĩ đến hình ảnh cuối cũng mà mình nhìn đến, lập tức lại sợ, người ở đây đều nghe qua câu chuyện của hắn, có mấy người lớn mật nói: “Chỉ cần là người liền không có gì đáng sợ! Như vậy đi, mọi người ở lại chỗ này để mấy người đàn ông chúng tôi đi xem.”
Sở Từ nhíu mày nói: “Tôi cũng đi.”
“Cô còn là một cô bé…” Vừa nói đến đây thì Sở Từ đã nhảy xuống, cô nhìn về phía trước, bỗng nhiên đứng yên.
“Làm sao vậy?” Chúc Mậu Lâm hỏi.
“Có sát khí, có tử khí! Bọn họ hẳn là ở chỗ đó…” Cô chỉ vào phía trước, mấy người đàn ông thấy thế lập tức chạy tới, từ xa đã nhìn thấy một chiếc ô tô bị lật, cửa sổ xe vỡ nát, một cái chân của phụ nữ từ trong xe vươn ra.
Mấy người đàn ông bị dọa đến, cũng còn may đây còn là ban ngày nên không có quá đáng sợ như ban đêm, Sở Từ không lên tiếng đi qua, nhìn chung quanh một cái rồi thở dài: “Trong xe có hai người, đã chết, người nam lái xe, người nữ ngồi ở ghế phụ, nguyên nhân chết tạm thời không biết, chúng ta báo cảnh sát đi.”
Chúc Mậu Lâm vừa nghe thấy báo cảnh sát liền cảm giác an tâm hơn, ông lập tức gật đầu.
“Kì quái…” Chúc Mậu Lâm xem hiện trường xong liền nghi hoặc nói: “Nếu hai người đều đã chết thì tại sao người nam lại không đi tìm con tôi mà người nữ lại đi tìm? Xem ra bọn họ đã chết thật lâu, vẫn luôn không có ai đến đây sao?”
Sở Từ nhìn qua thanh gỗ đào đang đè nặng trên người người nam nhân kia, giải thích nói: “Anh ta cũng muốn, nhưng thân thể lại bị gỗ đào ngăn chặn, quỷ hồn sợ gỗ đào, hai thứ tương khắc với nhau nên hồn phách của anh ta không ra được.”
Chúc Mậu Lâm không biết còn có cách nói này. Sở Từ lấy gỗ đào ra, lập tức một cái hồn phách từ trong thân thể người nam nhân kia ra tới, nữ quỷ cũng mau chóng lại đây, hai người nắm tay nhau nhìn Sở Từ. Sở Từ nhìn lại bọn họ.
Nữ quỷ nói: “Cám ơn Đại sư.”
“Không có gì.”
Thấy Sở Từ có thể nhìn đến bọn họ, bọn họ kích động nói: “Chúng tôi bị nhốt ở đây thật lâu, hồn phách của bạn trai tôi mãi vẫn không thể rời khỏi, tôi cũng không an tâm đi đầu thai, mà nơi này lại vắng vẻ, thật lâu cũng không có người phát hiện thi thể, chúng tôi tới đây cắm trại cũng là nổi hứng mới đi nên bạn bè cũng không có ai biết chúng tôi đến đây, cho nên tôi mới muốn nhập vào một người nào đó, lại báo cảnh sát đến tìm thi thể của chúng tôi. Hiện tại chúng tôi cũng có thể cùng nhau đi rồi, coi như là thỏa mãn tâm nguyện, nhưng là, nếu cứ chết như vậy, chúng tôi lại có chuyện chưa làm xong nên không quá yên lòng…”
“Cô nói đi.” Ngữ khí của Sở Từ nhàn nhạt.
“Chúng tôi đều là con một, cha mẹ tôi 48 tuổi mới sinh ra tôi, bọn họ vẫn luôn cẩn thận che chở tôi, vừa giống cha mẹ lại vừa giống ông bà, chiếu cố tôi cẩn thận tỉ mỉ, từ nhỏ đến lớn tôi đều xuôi gió xuôi nước, chưa từng chịu qua ủy khuất gì. Sau khi lớn lên lại gặp bạn trai, hai chúng tôi đều là mối tình đầu, cảm tình rất tốt, vốn chúng tôi đã tính năm nay kết hôn, ai ngờ sẽ gặp được chuyện này.” Nữ quỷ bi thương nói.
Người nam cũng thở dài: “Tôi là con trai độc nhất trong nhà, vốn đã nói tốt chờ lần này trở về liền đưa cha mẹ và bạn gái cùng nhau ra nước ngoài du lịch, ai ngờ số mệnh đã định trước nguyện vọng này không thể thực hiện được, chúng tôi không thể tưởng tượng được nếu biết tin tức của chúng tôi thì cha mẹ sẽ thương tâm đến mức nào nữa! Cũng có lẽ họ sẽ cảm thấy cuộc đời này không còn hy vọng gì để sống, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng muốn nhờ ngài nhất định phải giúp chúng tôi trấn an bọn họ, làm cho bọn họ nghiêm túc sống sót, đừng quá khổ sở bi thương, vì tôi và Hề Hề là cùng nhau chết, chúng tôi không có tiếc nuối, chỉ là không yên lòng bọn họ mà thôi.”
Lúc sau họ lại dặn dò một ít chuyện về tài sản, vì quá mức vụn vặt nên Sở Từ phải viết lại tất cả công việc, đỡ mất công đến lúc đó lại nói không đúng. Mà Chúc Mậu Lâm đứng ở bên cạnh lại cứ như vậy trông mong nhìn Sở Từ đứng nói chuyện cùng không khí, lại nhớ kĩ một chút chuyện kì kì quái quái, ví dụ như cái thẻ ngân hàng nào có bao nhiêu tiền gì gì đó.
Ông chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng mình dựng đứng lên, bị dọa phá lá gan.
..............
Cảnh sát đến rất nhanh để điều tra sự cố, do ngọn núi này là núi hoang, đường lên núi còn chưa được tu sửa nên rất khó đi, cảnh sát cũng cảm thấy kì quái vì sao đôi tình nhân này lại tới đây, càng khó hiểu hơn là tại sao Sở Từ bọn họ có thể phát hiện chỗ này. Chúc Mậu Lâm tìm một cái cớ, nói là trong lúc vô tình đi qua đây, thấy không thích hợp nên mới báo cảnh, cảnh sát vẫn luôn điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, Sở Từ thì sợ về trễ nên trở lại trước.
Tới Thân Thành, Sở Từ tìm đến nhà của nữ quỷ, một bà lão đầu đầy tóc bạc ra mở cửa: “Cô bé, cô tìm ai thế?”
Sở Từ đưa tờ giấy cho bà: “Chào bà. Bà là mẹ của Hề Hề đúng không?”
Bà lão sửng sốt, sau đó lập tức khóc lên, con gái của bà và bạn trai nói là đi cắm trại, sau đó tìm kiểu nào cũng không thấy, hai người lớn cứ như vậy mà mất tích không thấy bóng dáng tăm hơi, đã qua rất nhiều ngày, bà lo lắng đến sắp phát điên. Bây giờ nghe thấy có người nhắc đến con gái bà, bà lập tức hỏi: “Con là bạn của Hề Hề sao?”
“Không phải, bà ơi, bà cần chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé.”
Bà lão ngẩn ra, thân thể loạng choạng thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất, nước mắt của bà đột nhiên xông ra, khóc ròng nói: “Đây là có ý gì? Hề Hề của tôi bị làm sao vậy? Con gái của tôi làm sao vậy?”
Chồng của bà cũng nhanh chóng ra tới nâng bà dậy, hai người tuy rằng bi thống nhưng mấy ngày nay không có tin tức nên họ cũng đã có một chút tâm lý chuẩn bị, không đến mức quá đột ngột không thể tiếp thu. Sở Từ nói đại khái việc họ gặp nạn và trải qua, sau đó lại nói với hai người:
“Việc Hề hề giao phó con đã viết lên trên giấy, tờ thứ hai là bạn trai của cô ấy dặn dò, con thấy hai ông bà đều là người thành thật nên thôi con giao cho hai người, nhờ hai người giao cho cha mẹ của bạn trai cô ấy nhé! Dù sao hai người này chết cùng một chỗ, bốn người cũng phải gặp mặt một lần. Còn nữa, con gái của ông bà nhờ con nhắn với ông bà rằng…”
Bà lão nghe xong nhịn không được khóc lớn lên, bà nhìn tờ giấy trong tay rồi nhìn ông lão, tuy hai người đều cảm thấy không thích hợp nhưng do quá đau buồn nên cũng không nói nên lời là không hợp chỗ nào, mãi cho đến khi Sở Từ đi rồi bọn họ mới nghĩ ra, cô bé này làm sao mà biết được những chuyện này? Nhưng sau đó những điều ghi trên giấy đều được chứng thực, kể cả số tiền dư trong tài khoản đều giống hệt trên giấy đã ghi, lúc này hai người mới tin tưởng mọi chuyện đều là thật.
Bọn họ sống đến ngần này tuổi cũng có thể lý giải những chuyện kì lạ như thế này nên cũng không quá kinh ngạc, chỉ mau chóng liên hệ với cha mẹ của nhà trai.
…..
Sau khi việc này kết thúc, Chúc Mạnh Huy mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm, cha mẹ của hắn cũng rất kích động, vô cùng cảm kích Sở Từ, người nhà bọn họ xách một đống lớn hoa quả ngoại nhập đến Sở gia khiến Sở Minh Giang và Điền Tam Thải kinh ngạc không thôi. Chúc Mạnh Huy cảm thấy cả nhà mình phải đến tận nơi để cảm ơn mới có thể thể hiện được sự coi trọng của mình đối với Sở Từ, không ngờ Sở Từ lại hoàn toàn không muốn người trong nhà biết chuyện, sợ mọi người lo lắng.
Chúc Mậu Lâm cười nói: “Cám ơn ông bà đã nuôi dưỡng một người con gái tốt như vậy. Nếu không có Sở đại sư giúp đỡ thì con trai tôi nhất định là không thể cởi bỏ chuyện này, đến lúc đó không tránh được phải chịu liên lụy, cũng càng cảm ơn Sở đại sư đã nhảy vào trong nước cứu con tôi, trời mùa đông như vậy, nước lạnh đến đàn ông trai tráng còn cảm thấy muốn đóng băng, càng đừng nói là một cô bé, thật là khó xử cho cô ấy rồi.”
Điền Tam Thải cười cười, thành thật nói: “Không có việc gì, con gái của tôi không sợ lạnh. Mùa đông liền thích tắm nước lạnh, còn nói là mát mẻ nữa.”
“…”
Chúc Mạnh Huy lại cười: “Tóm lại vẫn là phải cảm ơn Sở đại sư. Sở đại sư hôm nào cô có thời gian nhớ đến nhà tôi ngồi chơi nhé, đó là vinh hạnh của cả nhà chúng tôi.”
Sở Từ cười nói: “Được, có cơ hội tôi nhất định sẽ đến.”
Chúc Mậu Lâm lại móc một cái thẻ ra: “Đúng rồi, trong thẻ có 100 vạn, đây ;à một chút lòng thành của người nhà chúng tôi. Đại sư, cô đã cứu mạng con trai tôi, cô nhất định phải nhận lấy.”