Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 93 - Chương 93 - Ôm Đùi Con Gái

Chương 93 - Ôm đùi con gái
Chương 93 - Ôm đùi con gái

Hai vợ chồng Sở Minh Giang đều đang ngồi ở bên cạnh, nghe được số tiền kia, Điền Tam Thải lập tức trừng lớn hai mắt cứ như là nghe được tin dữ gì vậy. 100 vạn? Chỉ là tính toán đoán mệnh một chút xíu như vậy liền kiếm được 100 vạn? Bà còn nghi ngờ nhìn về phía Sở Từ, thiếu chút nữa hoài nghi Sở Từ bắt chước người ta làm tổ chức bán hàng đa cấp cái gì, há mồm ngậm miệng liền nói đi Bắc Kinh kiếm 2 tỷ, hai năm liền có thể giàu hơn Mã Vân gì đó!

Bà bị kích thích đến, lôi kéo tay của Sở Từ nói: “Sở Từ à, mẹ thật là không nghe lầm chứ? 100 vạn thật sao? Con có lén lút giao dịch cái gì không đó? Hay là có tụ tập làm việc gì trái với pháp luật hay không? Con đừng có dọa mẹ nha, tính cái mệnh giúp người ta một chút liền kiếm 100 vạn? Không nên nha!”

Sở Từ thở dài, cô còn không dám đem tài sản thực tế của mình nói cho Điền Tam Thải, chính là vì sợ nói ra Điền Tam Thải liền có thể lấy tài sản của cô giao cho quốc gia.

Chúc Mậu Lâm nghe Điền Tam Thải nghi ngờ liền lập tức nói: “Không! Điền nữ sĩ! Lời nói của ngài là không đúng rồi! Sở đại sư không phải là làm việc nhỏ gì mà là đã cứu mạng con trai Chúc Mạnh Huy của tôi nha, nếu không có cô ấy con tôi không chừng đã chết rồi! Cho dù không chết cũng sẽ bị lăn lộn đến quá mức! Ngài nói một chuyện lớn như vậy, tôi chỉ đưa 100 vạn cám ơn mà là nhiều sao?”

Điền Tam Thải ngơ ngác trả lời: “Thật vậy sao? Con gái của tôi có lợi hại như vậy?”

“Đương nhiên! Đương nhiên là rất lợi hại rồi!” Chúc Mậu Lâm nói không ngừng, nói thật, cho 100 vạn ông còn cảm thấy ít đâu, chủ yếu là ông sợ mình trả thấp hơn những nhà khác trong giới thượng lưu, lỡ đâu mà có người trả cao hơn, đến lúc đó Sở đại sư giúp người khác không giúp nhà ông làm sao? Vậy thì mất nhiều hơn được nha, bây giờ trả 100 vạn, về sau có việc gì Sở đại sư cũng sẽ mở miệng nhắc nhở, coi như là tiêu tiền mua bình an đi, số tiền này rất đáng giá!

Mấy người đang nói chuyện thì lại thấy một chiếc siêu xe ngừng lại trước cửa nhà Sở gia. Điền Tam Thải buồn bực thầm nghĩ, ngày hôm nay là ngày gì vậy? Sao nhà bà lại náo nhiệt như thế?

Cửa xe mở ra, lại là một nhà ba người bước xuống xe, người đi đầu chính là Tôn Manh Manh, cặp vợ chồng đi phía sau hẳn là cha mẹ của cô.

“Sở đại sư!” Tôn Manh Manh chạy tới.

Sở Từ cười chào hỏi với cô, lại cung kính ân cần hỏi thăm cha mẹ của Tôn Manh Manh, hai người kia thụ sủng nhược kinh, vội vã nói không dám nhận.

“Tôn tiểu thư, mọi người tới đây…” Sau khi mọi người đều ngỗi xuống, Sở Từ mới mở miệng hỏi.

Cha của Tôn Manh Manh là Tôn Minh Khôn vội vã nói: “Chuyện là như thế này, chúng tôi hôm nay đến chủ yếu là để cảm ơn cô! Không sợ cô chê cười chứ, tôi và vợ tôi vẫn là xem được video ở trên mạng mới biết Manh Manh gặp chuyện như vậy, chúng tôi vừa khiếp sợ lại vừa đau lòng vì Manh Manh phải chịu tổn thương như thế. Bây giờ chuyện này đang truyền um sùm trên mạng, chúng tôi theo dõi mọi người đào móc tư liệu ra mới biết được Điền Tử Hàng không có anh trai gì cả, chỉ có ba người chị mà thôi, ôi chao….Tóm lại việc này cũng quá là sốt ruột, nghĩ lại liền cảm thấy may mắn. Cũng may mà trước khi kết hôn đã có thể thấy rõ ràng mọi chuyện, chỉ tổn thất một ít tiền coi như là bỏ tiền ra mua cái bình an cũng là đáng giá, bởi vậy chúng tôi mới đến đây để cảm ơn Đại sư đã ra tay giúp đỡ.”

“Hai bác không cần quá khách khí, đây đều là chuyện nhỏ không tốn công sức gì.” Sở Từ nói.

Tôn Minh Khôn vẫn cười khách sáo: “Đại sư, cô quả thật là quá khiêm tốn rồi! Nếu như không có cô vạch trần Điến Tử Hàng, con gái của tôi nếu thật sự ngu ngốc nghe lời lén kết hôn sinh con cùng hắn, sau khi kết hôn mới biết những việc này thì tôi thật là phải hối hận không thể đâm đầu chết quách cho rồi. Chúng tôi chỉ có một đứa con gái này, đương nhiên là mong ước con gái mình có thể tìm được một nhà chồng tốt, sống vui vẻ hạnh phúc cả đời nha.”

Tôn Minh Khôn nói xong lời khách sáo liền móc một tấm thẻ ra đưa cho Sở Từ: “Đại sư, trong thẻ này có 100 vạn, hy vọng cô có thể nhìn nhìn giúp Manh Manh xem bạch mã vương tử của con tôi khi nào mới có thể tới, có thể giúp nó tìm đào hoa chính của mình hay gì đó không?”

Sở Từ cười từ chối: “Tôn Manh Manh đã cho tôi 100 vạn rồi, nếu lại nhận thêm thì không tốt, hai người cất tiền đi thôi. Tôi sẽ đưa cho Manh Manh một tấm thẻ hoa đào là được.”

Tôn Minh Khôn nghe vậy chỉ có thể thu hồi thẻ lại, ông biết rõ người như Sở Từ mà làm thẻ hoa đào thì khẳng định sẽ không là đồ tầm thường, nếu thật có thể tìm được một đóa hoa đào chất lượng cao, gia thế tốt, học thức cao, nhân phẩm chính trực, có thể cùng Manh Manh cầm tay nhau sống đến già, hạnh phúc an khang, đây không phải là chuyện có tiền là có thể mua được! Đừng nói chỉ 100 vạn, cho dù có mất 1000 vạn ông cũng đồng ý! Càng đừng nói là Sở Từ còn không thu thêm một đồng tiền nào.

Trong lòng Tôn Minh Khôn lập tức có một đánh giá cơ bản đối với nhân phẩm của Sở Từ. Lúc này Sở Từ cũng đã lên lầu cầm một tấm thẻ hoa đào xuống, lại làm một pháp thuật nhỏ cho nó trước mặt mọi người, cuối cùng mới lấy một cái kẹp tóc của Tôn Manh Manh kẹp lại. Sở Từ lại hỏi thêm vị trí cửa lớn nhà Tôn gia mới nghĩ ngợi nói:

“Cái thẻ này cầm về cũng không thể để lung tung, theo hướng cửa lớn nhà mình, bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, nữ sinh nếu muốn chiêu đào hoa thì phải đặt bên trái giường, về nhà cứ đặt như vậy đi.”

“Được. Tôi sẽ làm theo lời Đại sư.” Tôn Manh Manh đáp ứng nói.

Chuyện của Điền Tử Hàng khiến Tôn Manh Manh ban đầu cảm thấy rất là khó chịu, nhưng mấy hôm nay lên mạng thấy có rất nhiều người mắng Điền Tử Hàng giúp cô, lời khuyên của các bạn trên mạng cũng khiến cô cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái, dần dần cũng không còn khó chịu như trước nữa, cô cảm thấy mình cũng không có làm gì sai, chỉ có khuyết điểm duy nhất là hơi ngu, hơi lương thiện một chút mà thôi, chẳng lẽ lương thiện là sai sao? Cô cũng biết, sau này mình sợ là sẽ không thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy nữa, cô chỉ hy vọng mình có thể thật sự gặp được nhân duyên tốt. Có điều Tôn Manh Manh không biết là khi cô vừa cầm cái thẻ hoa đào kia lên thì ánh mắt của cô lập tức liền nhiễm lên một ít sắc màu hồng nhạt, Sở Từ nhìn thấy lại hiểu rõ, đây là thẻ bài của cô có tác dụng lên người Tôn Manh Manh.

Sở Từ lập tức cười nói với ba người nhà họ Tôn: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì ba tháng sau Manh Manh sẽ gặp được hoa đào thật sự của mình, hai người môn đăng hộ đối, có thể gặp được nhau và kết duyên cùng nhau cũng là nhân duyên trời định, nhưng là Manh Manh, cô cần phải nhớ kĩ, sau khi kết hôn hai người sẽ có một ít mâu thuẫn và ma xát, giữa vợ chồng thì đây là chuyện bình thường, nhưng hai người nhất định không nên tùy ý ly hôn, nếu không hễ ly hôn thì đoạn nhân duyên này của hai người cũng xong rồi.”

Tôn Manh Manh nghe vậy liền lập tức nhắc nhở bản thân phải nhớ kĩ lời Đại sư nói, vợ chồng Tôn Minh Khôn cũng giúp con gái mình nhớ kĩ. Điền Tam Thải thì ngồi bên cạnh nghe với vẻ mặt huyền huyễn, thầm nghĩ trên đời này cũng thật không còn ai là người bình thường cả! Tính cái mệnh mà thôi, hơi tí là trăm vạn trăm vạn, tiền nhà mấy người này là bay từ trên trời tới hay sao? Còn có Sở Từ nữa, làm sao lại nhận với vẻ mặt đương nhiên như vậy?

Sở Minh Giang tuy rằng cũng cảm thấy khiếp sợ, nhưng từ sau khi Sở Từ giúp ông tránh thoát sự kiện phóng viên giả dạng để tìm hiểu tin tức kia thì ông vẫn có luôn lén quan sát con gái mình, trong lòng ông cũng có loại cảm giác, ông luôn cảm thấy con gái mình không bình thường, năng lực của cô thậm chí còn lợi hại hơn Ngưu đại sư nữa! Dù sao ông cũng là đàn ông nên cũng có vẻ dễ tiếp thu hơn một chút.

Lúc này mọi người cũng đã nói xong chuyện chính, chuyển sang nói chuyện nhà. Các bà chủ trong nhà thì tụ lại nói chuyện bát quái trên trời dưới biển, cánh đàn ông thì tụ tập nói chuyện công việc sự nghiệp làm quen với nhau, Chúc Mậu Lâm và Tôn Minh Khôn nghe nói Sở Minh Giang làm công trình lập tức chủ động lôi kéo làm quen.

“Tôi cũng có một công ty địa ốc, nếu ông Sở không chê thì sau này có cơ hội chúng ta có thể hợp tác.” Chúc Mậu Lâm nhiệt tình nói.

“Tôi cũng đang định xây một khu vườn hoa mới ở Thân Thành để làm du lịch, nếu ông có hứng thú với lĩnh vực này thì chúng ta có thể hẹn một ngày nào đó gặp mặt bàn bạc với nhau.” Tôn Minh Khôn cũng không để mất cơ hội làm quen với người nhà Sở đại sư.

Sở Minh Giang thụ sủng nhược kinh, lại hàn huyên với hai người họ một hồi mới tiễn mọi người đi. Sở Minh Giang trăm triệu không thể nghĩ tới mình lại còn có một ngày có thể dựa vào con gái mình để làm giàu như vậy! Nếu Sở Từ biết ông nghĩ như vậy cô nhất định sẽ nói: “Ba, ba vẫn luôn đều là ôm đùi của con gái ba nha.”

Chờ mọi người đều đi hết Điền Tam Thải mới bắt đầu lôi kéo Sở Từ tìm hiểu tin tức: “Sở Từ à, lời bọn họ nói đều là thật sao? Một lần đoán mệnh con thu mắc như vậy?”

Sở Từ nghe vậy liền nghi hoặc: “Mắc sao?” Hoàn toàn không có nha?

“…”

“Con thành thật nói cho mẹ biết, hiện tại con có bao nhiêu tiền?” Điền Tam Thải nghiêm túc hỏi.

Sở Từ nghe vậy liền trực tiếp móc một tấm thẻ ra đưa cho Điền Tam Thải: “Con quyên từ thiện đại khái hết một nửa, còn một nửa còn lại đều ở trong này, mẹ có cần cái gì thì cứ tùy tiện quẹt!”

“…” Vì cái gì bà cũng có cảm giác mình ôm đùi con gái vậy? Đây còn là con bà sao?

Hôm sau Điền Tam Thải đem thẻ ra ngân hàng tra xét số tiền có trong thẻ, tra xong bà cũng không biết mình ra khỏi ngân hàng như thế nào nữa. Ai tới đánh thức bà đi, hình như bà đang nằm mơ rồi!

Bình Luận (0)
Comment