Cưới Trước Yêu Sau

Chương 200

CHƯƠNG 200: CHÌM XUỐNG ĐÁY CỐC

Từ sau cuộc gọi ngày hôm đó, Trịnh Thiên Ngọc không còn gọi cho Mai Thuỳ Hân nữa.

Mai Thuỳ Hân chủ động gọi vài lần cũng đều do thư ký nghe máy, nói rằng Tổng Giám đốc Trịnh đang bận, không tiện nghe điện thoại, cô ấy sẽ nói lại với Tổng Giám đốc Trịnh.

Nhưng Trịnh Thiên Ngọc không gọi lại lần nào.

Có lẽ anh thật sự rất bận? Khoản đầu tư lớn như thế cũng không phải đùa giỡn.

Mai Thuỳ Hân thuyết phục bản thân, Trịnh Thiên Ngọc đến thời gian nghe điện thoại cũng không có, chắc chắn là vì quá bận.

Cuối cùng cũng nhịn được đến chủ nhật, Mai Thuỳ Hân từ sáng sớm đã thức dậy, dọn dẹp phòng ốc một lượt rồi lại thử quần áo một hồi lâu mới chọn được váy lụa mỏng, nửa trong suốt lộ bả vai.

Khi hai người ở riêng, Trịnh Thiên Ngọc thích cô ăn mặc gợi cảm một chút.

Đợi tới đợi lui cũng không đợi được điện thoại của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thuỳ Hân không giữ được bình tĩnh, vẫn gọi cho anh.

Lần này vẫn là thư ký của anh nghe máy. Tim Mai Thuỳ Hân lập tức chìm xuống đáy cốc.

“Alo, cô Mai ạ, hôm nay Tổng Giám đốc Trịnh không về thành phố C. Chuyện bên phía thành phố H vẫn chưa xử lý xong, Tổng Giám đốc Trịnh sẽ ở bên này một thời gian nữa.”

“Một thời gian nữa là bao lâu?” Mai Thuỳ Hân mong chờ hỏi.

Giọng thư ký rất không tự nhiên: “Điều này cũng khó nói. Tổng Giám đốc Trịnh chưa nói ạ.”

Cúp điện thoại, Mai Thuỳ Hân vô cùng thất vọng, vốn cho rằng hôm nay Trịnh Thiên Ngọc có thể quay về, cô còn định ngày mai quấn lấy Trịnh Thiên Ngọc đưa Tư Hàn ra ngoài chơi nữa!

Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại đổ chuông, Mai Thuỳ Hân nhìn thấy là Hướng Như Lan. Do dự một lát cô mới nghe máy, giọng Hướng Như Lan vô cùng mừng rỡ: “Tiểu Hân, cảm ơn cô! Thiên Ngọc hẹn tôi hôm nay gặp mặt rồi!”

Trịnh Thiên Ngọc hẹn gặp cô ta? Không phải rất bận sao? Không phải bận đến mức điện thoại cũng do thư ký nghe thay sao? Vì sao lại có thời gian gặp Hướng Như Lan?

Lòng Mai Thuỳ Hân như bị cây gai đâm vào, đau đến mức trái tim cô cũng run rẩy.

“Không phải Trịnh Thiên Ngọc vẫn đang đi công tác ở thành phố H sao?” Mai Thuỳ Hân không kìm được hỏi.

Giọng Hướng Như Lan mang theo chút ngọt ngào: “Anh ấy nói chiều nay sẽ bớt vài tiếng quay về thành phố C gặp tôi. Cảm ơn cô nha tiểu Hân!”

Bớt vài tiếng quay về thành phố C… tiết mục quen thuộc biết mấy.

Thì ra, cô không phải người phụ nữ duy nhất được hưởng đãi ngộ này.

Hướng Như Lan ở cùng anh ba năm, dù thế nào cũng có tình cảm chứ, phải không? Huống hồ cô ta còn vì anh mà nạo thai ba đứa bé…

Mai Thuỳ Hân thất thần ngồi trên sofa, lần đầu tiên cô cảm thấy, tình yêu mà cô hết lòng tin theo có lẽ cũng không kiên định như cô nghĩ.

Trong một quán cà phê ở thành phố H, Hướng Như Lan đang giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa.

Cô ta đã ngồi đây được hai tiếng, Trịnh Thiên Ngọc đáng chết vẫn chưa xuất hiện!

Cuối cùng, sau cánh cửa thuỷ tinh có một bóng dáng cao lớn thon dài xuất hiện, áo sơ mi xám đơn giản cùng quần tây đen nhưng mặc trên người anh lại có khí chất cao quý và ưu nhã của Vương tử.

Là Trịnh Thiên Ngọc! Hướng Như Lan vội vẫy tay với anh.

Trịnh Thiên Ngọc người cao chân dài, vài bước đã đi tới, ngồi xuống trước mặt Hướng Như Lan, không chút khách sáo nói: “Cô muốn nói gì? Tôi chỉ có thể cho cô ba mươi phút.”

Ba mươi phút… Tay Hướng như Lan đặt trên bàn hung dữ nắm chặt tua rua của khăn trải bàn màu quả hạnh, đè nén sự khuất nhục trong lòng xuống, nước mắt đã thấm đẫm hốc mắt: “Thiên Ngọc, vì sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy?”

Trịnh Thiên Ngọc ngước mắt nhìn cô ta: “Lạnh nhạt? Tôi cho rằng chúng ta đã trở mặt, đôi bên không cần phải giả vờ thân thiện với nhau nữa.”

Nước mặt Hướng Như Lan lập tức tuôn rơi: “Thiên Ngọc, em biết anh vẫn đang giận em, hôm đó em không nên nói không suy nghĩ, nói lời xằng bậy rằng sẽ khiến anh phá sản, đến gầm cầu cũng không ở được. Em thấy anh ôm Mai Thuỳ Hân, em đố kỵ đến phát điên! Thiên Ngọc, anh tha thứ cho em được không? Em thất thố như vậy chỉ vì em quá yêu anh, quá để tâm anh!”

Hướng Như Lan nói tình cảm dạt dào, hoa lê đái vũ.

Trong mắt Trịnh Thiên Ngọc lướt qua một tia sáng kỳ dị, khoé miệng thậm chí còn có chút ý cười: “Hướng Như Lan, bây giờ cô vẫn giả vờ đáng thương còn có ý nghĩa gì không? Cô đừng nói với tôi, ba cô làm gì, cô đều không biết, không liên quan gì đến cô!”

Hướng Như Lan giật mình, lẽ nào ông cụ đã ra tay rồi? Không phải nói một thời gian nữa hẵng ra tay sao?

Hướng Như Lan vội vàng rũ mắt xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì trong mắt đã là vẻ khẩn cầu: “Thiên Ngọc, em nói với ba chuyện anh chia tay em. Có lẽ ba muốn trút giận cho em nên mới làm một vài việc để làm khó anh! Nhưng mong anh tin em, những chuyện này em thật sự không biết gì! Nếu em biết thì sao có thể ngồi nhìn mặc kệ? Thiên Ngọc, em yêu anh như thế, lẽ nào anh không cảm nhận được sao?”

Bình Luận (0)
Comment