Cưới Trước Yêu Sau

Chương 201

CHƯƠNG 201: TƯƠNG KẾ TỰU KẾ

Đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc trêu đùa nhìn cô: “Cho nên, cô tìm tôi là muốn quay lại với tôi?”

Hướng Như Lan vội gật đầu: “Đúng vậy, Thiên Ngọc, em không thể không có anh!”

Trịnh Thiên Ngọc nhún nhún vai: “Lấy thủ đoạn của cô ra.”

Hướng Như Lan cắn răng: “Em sẽ kêu ba dừng lại tất cả công kích với anh, hơn nữa, ngành địa ốc của Trịnh thị từ giờ sẽ không còn đối thủ cạnh tranh nữa!”

“Điều kiện thật hào phóng, thật làm người ta động lòng.” Trịnh Thiên Ngọc cười vô cùng ý tứ.

Mắt Hướng Như Lan sáng lên, giơ tay nắm chặt tay Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, anh đồng ý với em rồi sao? Đồng ý quay lại với em rồi?”

Trịnh Thiên Ngọc cười tà ác, lật tay nắm chặt tay cô ta: “Tại sao không đồng ý? Cô vẻ ngoài gia thế đều là sự lựa chọn vô cùng tốt. Hơn nữa, sau lưng cô còn có ngọn núi vàng.”

Trịnh Thiên Ngọc nói về lợi ích như vậy, Hướng Như Lan lại không có chút nào không thích hợp. Ngược lại cảm thấy từng câu của Trịnh Thiên Ngọc đều là lời thật lòng.

Đàn ông mà, ai sẽ thật sự vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn?

Lợi ích đằng sau mỹ nhân, còn quan trọng hơn mỹ nhân.

Chỉ là, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Hướng Như Lan nũng nịu lắc tay Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, vậy anh chuẩn bị làm gì Mai Thùy Hân? Cô ta luôn quấn lấy anh, thật sự là đáng ghét!”

Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười: “Nhắc tới Mai Thùy Hân, tôi còn có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Hướng Như Lan không kịp chờ đợi hỏi.

“Trong vòng một tháng, kêu ba cô đừng động tới Mai Thùy Hân trước. Một cọng tóc cũng không được động tới cô ấy.”

Hướng Như Lan trong lòng dâng lên ghen tuông: “Tại sao? Đã đồng ý quay lại với em, tại sao còn muốn bảo vệ cô ta?”

Mắt Trịnh Thiên Ngọc lướt qua ánh sáng u ám: “Bởi vì, một tháng sau, tôi sẽ đính hôn với cô. Trước khi đính hôn, tôi không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

“Đính hôn? Thiên Ngọc, anh nói anh muốn đính hôn với em? Một tháng sau đính hôn?”

Trong mắt Hướng Như Lan tràn đầy vui mừng, giọng nói cũng kích động đến run rẩy.

“Đúng.” Trịnh Thiên Ngọc trả lời đơn giản.

Anh nhìn Hướng Như Lan một cái, đứng dậy: “Công ty còn có việc, tôi phải đi trước. Cô tự mình gọi xe về đi.”

Trịnh Thiên Ngọc luôn đối xử với cô như vậy, không quá thân mật, Hướng Như Lan cũng quen rồi. Ngoan ngoãn gật đầu: “Được, Thiên Ngọc, anh chú ý thân thể!”

Trong căn hộ, Mai Thùy Hân ngây ngốc đứng trước cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài.

Ngày tháng như ngồi tù thế này đã duy trì sắp một tuần rồi, cô cảm thấy mình giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng, bất an và kinh hoảng trong lòng ngày càng nhiều, ngày càng trầm trọng.

Trịnh Thiên Ngọc và Hướng Như Lan gặp mặt rồi sao? Tại sao anh không liên lạc với mình? Anh đã dao động rồi sao?

Suy nghĩ hỗn loạn làm đầu cô đau muốn nứt toạc.

Điện thoạt vứt trên sofa đột nhiên vang lên. Mai Thùy Hân vội vàng chạy tới nhận điện thoại.

“Alo, Thùy Hân, là tôi.” Trong điện thoại truyền tới giọng Hướng Như Lan.

Mai Thùy Hân thất vọng vô cùng, khẽ gật đầu: “Ừ, có chuyện tìm tôi?”

“Thùy Hân, tôi và Thiên Ngọc một tháng nữa sẽ đính hôn, đến lúc đó, cô nhất định phải đến uống rượu mừng nhé!” Giọng Hướng Như Lan ngọt ngào lại hạnh phúc.

Rượu mừng? Đính hôn? Thân thể Mai Thùy Hân rung rẩy mạnh, giống như chịu đả kích nặng nề. Giọng cô khô khốc khàn khàn: “Cô nói, cô sắp đính hôn với Trịnh Thiên Ngọc?”

“Đúng vậy! Thiên Ngọc hôm nay cầu hôn tôi rồi…”

Hướng Như Lan còn đang léo nhéo không ngừng, nhưng lời nói của cô ta, Mai Thùy Hân đã hoàn toàn không nghe rõ nữa. Tất cả ý thức đều bị hai chữ đính hôn chiếm đóng.

Chỉ vài tuần trước, anh còn thề thốt, ba tháng sau sẽ kết hôn với cô.

Bây giờ bạn gái cũ lại trở thành bạn gái hiện tại, anh một tháng sau sẽ kết hôn với Hướng Như Lan!

Giữa cô và lợi ích, Trịnh Thiên Ngọc vẫn lựa chọn lợi ích sao?

Mai Thùy Hân mơ mơ hồ hồ cúp điện thoại của Hướng Như Lan, bấm số Trịnh Thiên Ngọc.

Lần này, cuối cũng không phải là thư ký nhận nữa.

Giây phút nghe thấy giọng của Trịnh Thiên Ngọc, nước mắt Mai Thùy Hân trào ra.

Cô cố hết sức nhịn nước mắt, cố gắng để giọng mình nghe bình thường một chút: “Thiên Ngọc, vừa nãy Hướng Như Lan gọi điện thoại cho em, nói anh sắp đính hôn với cô ấy. Là thật sao?”

“Đúng. Một tháng sau, anh và Hướng Như Lan đính hôn. Đến lúc đó sẽ đưa em thiếp mời.” Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên như biến thành một người khác, giọng nói xa lạ lạnh lùng như vậy.

Mai Thùy Hân cuối cùng vẫn là không nhịn được nghẹn ngào: “Thiên Ngọc, anh sao nói thay đổi là thay đổi? Có phải Hướng Như Lan dùng ba cô ta để uy hiếp anh không? Có phải công ty con thành phố H đã không thể chống đỡ nổi nữa không?”

“Như Lan không uy hiếp anh. Chỉ là tự anh suy nghĩ rõ ràng rồi, đối với đàn ông mà nói, sự nghiệp quan trọng hơn cả.” Giọng Trịnh Thiên Ngọc nghe rất tà ác: “Thùy Hân, nếu em không thể bỏ xuống như vậy, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm tình nhân bí mật. Anh nghĩ, Như Lan sẽ không để ý.”

Như bị gáo nước lạnh dội xuống đầu, tim Mai Thùy Hân hoàn toàn lạnh lẽo: “Trịnh Thiên Ngọc, anh thật bỉ ổi!” Cô thét chói tai như dùng hết toàn bộ sức lực: “Anh thả tôi đi! Tôi không muốn ở trong nhà của anh nữa, anh làm tôi ghê tởm!”

“Trực tiếp mở cửa đi là được. Anh đã sai quản gia, không giới hạn tự do của em nữa.” Trịnh Thiên Ngọc nói nhẹ nhàng tùy ý, nói xong, bèn cúp điện thoại.

Mai Thùy Hân nghe tiếng máy bận tít tít trong điện thoại, tim như vỡ vụn.

Thật là buồn cười! Cô còn cho rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả! Là cô quá ngây thơ rồi!

Chỉ bằng một thử thách đã khiến Trịnh Thiên Ngọc lộ nguyên hình.

Ở trong lòng anh, lợi ích và quyền lợi mới là thứ quan trọng hơn cả, tình yêu căn bản không đáng nhắc tới!

Mai Thùy Hân lúc tới một thân một mình, lúc đi cũng một thân một mình.

Cấm cửa quả nhiên đã mở bỏ, Mai Thùy Hân mở cửa chính, trào phúng cười với chính mình. Cô còn lo lắng Trịnh Thiên Ngọc sẽ nhốt cô không cho đi, thì ra là tự mình đa tình!

Vừa ra khỏi thang máy, điện thoại lại vang lên. Là số lạ. Mai Thùy Hân nhíu mày, đang muốn nhấn tắt, ma xui quỷ khiến vẫn là ấn nút nhận.

“Dì Mai!” Đầu kia điện thoại, truyền tới giọng nói non nớt, thanh thúy dễ nghe làm tim người ta cũng mềm nhũn: “Dì đoán xem con là ai?”

Mai Thùy Hân muốn cười, nước mắt lại chảy xuống: “Tư Hàn, ngoan, là con sao?”

Tư Hàn nhỏ cười khanh khách: “Là con đó! Dì Mai thật lợi hại! Chớp mắt đã đoán đúng rồi!”

Tâm trạng xuống dốc tới cực điểm của Mai Thùy Hân vì tiếng cười của Tư Hàn mà trở nên tốt lên một chút: “Bảo bối, sao con biết số điện thoại của dì? Nhớ dì rồi phải không?”

“Là ba nói cho con biết! Dì Mai, còn rất nhớ dì! Dì tới chơi với con có được không?” Tư Hàn nhõng nhẽo, ngọt tới đáy lòng Mai Thùy Hân.

Bình Luận (0)
Comment