Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 1.1

Thẩm Tùy giơ tay nới lỏng cà vạt rồi thở dài một hơn, hắn đứng trên ban công đối diện với màn đêm và núi rừng rậm rạp, lấy bật lửa châm một điếu thuốc lá.
Trang viên này nằm ở nơi hẻo lánh, gió núi về đêm lạnh hơn nhiều so với Thẩm Tùy nghĩ, cảm giác lạnh lẽo mơn trớn sườn mặt hắn, đồng thời cũng mang đi sự khó chịu khi phải tham gia tiệc tùng suốt buổi tối.
Những vì sao đêm đông tỏa ánh sáng huyền bí trên trời cao, dãy núi dưới màn đêm tạo thành những đường uốn lượn đen như mực, hết thảy đều đẹp tựa như cảnh trong mơ.
Thẩm Tùy ngậm điếu thuốc trong miệng, khói thuốc vị bạc hà tràn ngập lồng ngực hắn, sau đó tuôn ra theo miệng mũi. Tiếc rằng nicotin chẳng thể xoa dịu cảm giác bồn chồn trong cơ thể, Thẩm Tùy vẫn cảm thấy khó chịu không yên.
Kỳ mẫn cảm đã tới rất gần, bản năng của alpha đang thì thầm bên tai hắn, nói ra nỗi khát vọng muốn cắn xé tuyến thể của omega rồi hấp thụ thứ pheromone tuyệt vời bên trong nó. Dù là omega nào cũng được.
Có tiếng động rất nhỏ vang lên ở sau lưng.
Thẩm Tùy quay đầu lại, trông thấy một chàng trai mảnh khảnh với gương mặt đẹp đẽ mang ý cười đang mở cửa ban công, phía sau cậu là hội trường lộn xộn vừa nghênh đón một bữa tiệc chào mừng. Mặc dù những chùm đèn pha lê làm cho cả không gian sáng ngời và ấm áp nhưng sự yên tĩnh sau một hồi náo nhiệt vẫn khiến người ta không khỏi thấy chênh vênh.
Người giúp việc đang bận rộn dọn dẹp đống bừa bộn.
Còn chủ nhân của trang viên trên núi này lại bước về phía Thẩm Tùy, "Sao thế, tâm trạng không tốt à?"
"Không phải."
Thẩm Tùy tiện tay dụi thuốc lên lan can làm bằng đá cẩm thạch, hắn hút thêm điếu nữa, sương khói tuôn ra phả vào gương mặt của chàng trai.
Giọng điệu lạnh lùng và hành động thô lỗ không chỉ không thể khiến chàng trai biết khó mà lui, ngược lại cậu còn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
"Nhưng cả tối trông anh cứ lơ đãng, cũng chẳng nói mấy câu." Chàng trai rốt cuộc cũng đứng bên cạnh Thẩm Tùy, vươn tay chạm nhẹ vào khuỷu tay của hắn, "Lâu rồi không gặp, mấy năm nay anh thế nào?"
Thẩm Tùy cúi đầu nhìn ngón tay của cậu, trắng nõn mềm mại, nhưng lúc này trong đầu hắn lại là hình ảnh của một bàn tay khác, bàn tay màu lúa mạch với đầy những vết chai.
"Khá tốt." Thẩm Tùy rũ đi ảo ảnh trong đầu, tầm mắt lại hướng về phía rừng cây đen như mực, "Biệt thự này không tồi."
Chàng trai mỉm cười nói: "Đương nhiên, từ việc chọn vị trí đến thiết kế trang hoàng đều tốn rất nhiều công sức đấy. Còn nhớ hồi đi học anh từng nói với em rằng anh thích trong nhà có nhiều đèn và ban công không?"
Thẩm Tùy cắn điếu thuốc trong miệng, cười một tiếng: "Ý của cậu là, lúc cậu thiết kế nhà cũng dựa vào sở thích của tôi?"
Chàng trai nhỏ nhẹ đáp: "Không phải là chuyện hiển nhiên sao?" Cậu cắn môi dưới, nụ cười nhạt đi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, "Em... em nghe nói anh kết hôn với người đàn ông kia?"
Hắn trả lời: "Ừ, kết hôn ba năm trước."
Cơ thể chàng trai chợt run lên, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình: đẹp trai lại sắc sảo, nếu ngước lên thì chắc hẳn bên trong đôi mắt ấy đang ẩn chứa ý cười giễu cợt, dáng người cao lớn, khí chất mạnh mẽ, tất cả đều vô cùng hoàn hảo, vô cùng phù hợp với mẫu người lý tưởng trong lòng cậu.
"Xin lỗi anh..." Chàng trai hạ giọng, tiện đà vươn tay đặt lên cánh tay của Thẩm Tùy, "Nếu năm đó em kiên định hơn thì anh đã không phải chịu uất ức như vậy, buộc phải đánh dấu omega mà mình không thích."
Thẩm Tùy không nhịn được cười, dường như cảm thấy lời này rất hài hước. Hắn định liếm môi nhưng đầu lưỡi lại chạm phải điếu thuốc đang ngậm trong miệng, mùi bạc hà và nicotin hòa quyện vào nhau ập tới không chỉ giúp hắn tỉnh táo mà còn làm cho hắn say mê.
Nhưng ngay sau đó pheromone ngọt ngào đến mức khiến người ta nghẹt thở xua tan vị thuốc lá, ào ạt xộc vào khoang mũi hắn.
Đó là mùi thơm đậm đà pha một chút đăng đắng của chocolate, gần như khơi dậy ham muốn tình dục trong cơ thể Thẩm Tùy ngay lập tức. Đồng tử hắn co lại, hơi thở mất kiểm soát mà trở nên gấp gáp, dương v*t trong quần dần thức tỉnh.
Alpha không thể cưỡng lại pheromone của omega, cho dù là một alpha đỉnh cấp như Thẩm Tùy cũng không thể. Bản năng con người chính là thứ thảm hại như vậy.
Huống chi vào tám năm trước lúc hai người phân hóa, omega đứng bên cạnh hắn đây đã được bác sĩ và các xét nghiệm xác định là "bạn đời định mệnh" của hắn – độ tương thích pheromone của họ cao tới 99%. Mà ở xã hội này, độ tương thích chỉ cần chạm ngưỡng 40% là đã được coi là duyên trời tác hợp rồi.
Thẩm Tùy nhíu mày, thấp giọng nói: "Phương Dao, để ý pheromone của cậu đi."
"Không." Chàng trai tên Phương Dao cắn môi, "Đừng nghĩ là em không nhận ra, kỳ mẫn cảm của anh sắp tới rồi. Một alpha đã có bạn đời mà lại không nhận được đủ pheromone, tên khốn kia vốn dĩ không buồn chăm sóc anh."
Được bao bọc bởi hương chocolate ngọt ngào, Thẩm Tùy cảm thấy bụng dưới của mình ngày càng nóng, hàm răng ngứa ngáy, muốn cắn thứ gì đó.
Hắn xoa nơi giữa mày, "Không liên quan đến anh ấy."
Phương Dao cao giọng: "Sao lại không liên quan? Anh ta biết rõ độ tương thích giữa mình và anh chỉ có 13% nhưng vẫn dùng thủ đoạn bắt em đi rồi ép anh phải đồng ý kết hôn. Kết quả là không chỉ khiến bản thân không bao giờ thỏa mãn mà còn không thể xoa dịu kỳ mẫn cảm của anh, luôn luôn làm anh phải đau đớn, không đúng ư? Nếu là em..."
Cậu dừng lại, nắm lấy cổ tay của alpha trước mặt bằng đôi tay run rẩy, "Nếu là em, em nhất định sẽ không khiến anh phải khó chịu như vậy. Em sẽ cho anh rất nhiều rất nhiều pheromone, để anh đánh dấu em hết lần này đến lần khác, cắn tuyến thể của em, chỉ cần anh muốn thì dù bao nhiêu lần cũng được."
Phương Dao cố gắng thả thật nhiều pheromone từ tuyến thể của mình, rốt cuộc cũng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Tùy thay đổi, đũng quần của người đàn ông căng lên rất rõ ràng, cho dù cách lớp vải cũng dễ dàng nhận ra kích cỡ kinh người của thứ kia.
Thẩm Tùy cương vì cậu.
Cậu nở nụ cười đắc ý, duỗi tay muốn chạm vào vật cứng của alpha nhưng giữa đường lại bị hắn chặn lại.
Thẩm Tùy dụi điếu thuốc lên lan can, "Tôi có chồng rồi."
"Em không quan tâm." Phương Dao ngẩng đầu lên, gương mặt không hề che giấu nỗi khát vọng, "Hai ta vốn là một đôi, là anh ta đã chia rẽ chúng mình. Anh ta là kẻ thứ ba, là tên khốn máu lạnh vô tình. Giờ em về rồi, Thẩm Tùy, chúng mình có thể quay về đúng quỹ đạo, bạn đời định mệnh của anh là em mà."
Thẩm Tùy mỉm cười, mặt mày giãn ra, con ngươi đen nhánh liếc nhìn Phương Dao giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Sau đó hắn hất tay omega ra, rời đi không quay đầu lại.
***
Thẩm Tùy ngồi vào xe rồi khởi động động cơ, đèn xe chiếu ra hai luồng sáng trắng xóa trên đường núi ban đêm.
Hắn nhắm mắt điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng áp xuống dục vọng đang sôi trào trong cơ thể nhưng lại chẳng thành công.
Muốn đánh dấu, muốn làm tình, muốn cắn tuyến thể omega, muốn pheromone ngọt ngào của đối phương lấp đầy cả không gian.
"Mẹ nó."
Thẩm Tùy chửi thầm một tiếng, sau đó hạ cửa kính xe xuống rồi dẫm ga.
Chẳng mấy chốc gió lạnh đã ùa vào trong xe, cái rét thấu xương rốt cuộc cũng giúp hạ nhiệt làn da đang nóng bỏng của hắn.
Lúc này đã là mười một giờ, nơi đây hẻo lánh, đường đi yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây thỉnh thoảng xuất hiện để làm bạn với hắn. Nếu không phải vì chuyện vừa xảy ra thì chắc hẳn Thẩm Tùy sẽ giống như những vị khách khác, ngủ lại một đêm rồi sáng mai mới đi chứ không như bây giờ, nửa đêm chạy xe tận ba tiếng đồng hồ về nội thành.
Độ tương thích pheromone giữa hắn và Phương Dao thật sự quá cao, cao tới mức Thẩm Tùy không có cách nào để hoàn toàn tin tưởng vào lý trí và khả năng tự chủ của bản thân. Ngay cả hiện tại, mùi thơm ngọt lịm pha chút đắng của chocolate vẫn còn vương vấn ở xoang mũi và đầu lưỡi của hắn, cứ như hắn đã thực sự từng nếm hương vị của tuyến thể ấy vậy.
Điều mà Phương Dao nói quả thật không sai. Nếu không phải năm đó Phương Dao đi du học thì Thẩm Tùy chắc chắn sẽ không kết hôn với một omega có độ phù hợp chỉ 13%. Nếu hắn là người thông minh và lý trí thì giờ đây nên lập tức ly hôn, sau đó quay về bên Phương Dao: độ tương thích 99%, cả thế giới chẳng mấy ai tìm được người như vậy, chỉ kẻ ngốc mới lựa chọn từ bỏ.
Độ phù hợp của AO càng cao thì khả năng thụ thai càng cao, khoái cảm khi ghép đôi cũng càng lớn. Trái lại, ở bên một omega có độ tương thích dưới 20% thì dù nói là từ bỏ việc có con cũng chẳng phải quá lời.
Huống hồ omega chỉ có 13% xứng đôi kia còn là một tên khốn không hơn không kém. Đúng như Phương Dao nói, là người kia đã chen chân ép cậu phải rời đi rồi ngang ngược xông vào cuộc sống của Thẩm Tùy.
Bây giờ omega định mệnh của hắn đã về nước, bọn họ cũng nên... quay về quỹ đạo thôi.
Đúng vậy, là bọn họ. Độ tương thích quá thấp ảnh hưởng đến cả hai phía, giống như người nọ không thể xoa dịu kỳ mẫn cảm của Thẩm Tùy, Thẩm Tùy cũng không thể thỏa mãn kỳ hứng tình của đối phương.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi bực bội ấn mạnh giữa vô lăng, tiếng còi xe chói tai quanh quẩn giữa đường núi, sau đó Thẩm Tùy vươn tay mở ngăn đựng đồ lấy ra một hộp kẹo bạc hà, dùng ngón tay bật mở nắp hộp.
Không biết có bao nhiêu viên kẹo rơi vào giữa môi răng, đều bị hắn cắn nát. Vị bạc hà mát lạnh xua tan mùi chocolate ngọt ngào trong nháy mắt, lúc này lông mày Thẩm Tùy mới từ từ giãn ra.
Ba giờ lái xe trôi qua rất lâu, đến khi ô tô ra khỏi đường núi rồi đi vào cao tốc thì Thẩm Tùy không cần tập trung cao độ như trước nữa. Hắn nhìn mặt đường đen nhánh phía trước, trong đầu không khỏi nhớ về lần đầu gặp gỡ giữa hắn và người kia... Cố Niệm Đường.
Ấy đã là chuyện của bốn năm trước.
Lúc đó Thẩm Tùy mới tốt nghiệp đại học, chỉ là tên nhóc vừa mới bước chân vào xã hội. Nhờ vào tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi và thân phận alpha đỉnh cấp mà hắn dễ dàng nhận được lời mời cho những vị trí rất hấp dẫn, thuận lợi vào làm tại tập đoàn Thụy Lợi Âu đầu ngành, trở thành hình mẫu cho sự thành công trong mắt rất nhiều người.
Là một alpha đỉnh cấp có lý lịch hoàn hảo, có công việc trong mơ, còn có một omega ở bên cạnh từ nhỏ với độ phù hợp 99%, dường như trên đời này chẳng còn điều gì có thể khiến Thẩm Tùy nhọc lòng.
Cho đến khi Cố Niệm Đường xuất hiện.
Khi ấy hắn cứ luôn nghĩ rằng mọi omega đều giống như Phương Dao, mảnh mai nhỏ nhắn, yếu ớt như thể chỉ cần một tay là có thể bóp nát. Vậy nên lần đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn lạnh lùng trên bàn họp, Thẩm Tùy theo bản năng cho rằng anh là alpha hoặc beta.
Đồng nghiệp ngồi cạnh tốt bụng nói cho hắn biết người đàn ông đó là chủ tịch của Thụy Lợi Âu, họ Cố. Tập đoàn Thụy Lợi Âu là doanh nghiệp gia đình của nhà họ Cố, nghĩa là đối phương không chỉ là chủ tịch mà còn là người đứng đầu Cố gia. Thân phận cao quý, quyền lực khôn cùng, là người đứng trên hết thảy.
Trong cuộc họp đó Thẩm Tùy được trải nghiệm cảm giác xưa nay chưa từng có, như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Không phải vì nội dung của buổi họp mà vì người đàn ông họ Cố kia cứ nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt nóng rực và quái lạ. Lúc mới đầu Thẩm Tùy còn tưởng đây là sự khiêu khích giữa alpha với nhau, sau đó hắn mới nhận ra là không phải, bởi vì hắn không cảm nhận được pheromone của đối phương và ánh mắt kia cũng không mang thù địch.
Cuộc họp diễn ra bao lâu thì Thẩm Tùy bị ánh mắt anh ta dày vò bấy lâu. Khó khăn lắm mới đợi được buổi họp kết thúc, hắn gấp gáp đứng dậy rời khỏi phòng họp, đi về bàn làm việc của mình.

Bình Luận (0)
Comment