Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 1.2

Giờ nghỉ trưa hắn lấy điện thoại ra, ấn mở thanh tìm kiếm.
Mọi tin tức liên quan đến người đàn ông ấy nhanh chóng xuất hiện trước mắt Thẩm Tùy.
Người đứng đầu Cố gia, Cố Niệm Đường, chủ tịch tập đoàn Thụy Lợi Âu, quản lý hơn hai mươi công ty chi nhánh, tài sản cá nhân hàng trăm tỉ. Chuyện gia đình và thiên phú thương trường của anh đều khiến người kinh ngạc: năm hai mươi hai tuổi, ba mẹ và anh trai Cố Niệm Đường đều bỏ mạng vì tai nạn giao thông, Cố Niệm Đường may mắn sống sót nhưng một chân tàn tật, trở thành huyết mạch cuối cùng của nhánh chính, thuận lợi bước lên vị trí đứng đầu gia tộc.
Người đàn ông này nham hiểm xảo quyệt, trên thương trường thủ đoạn vô số, không biết nương tay. Anh chưa từng nhận bất kỳ phỏng vấn nào nên giới truyền thông có cái nhìn rất kém về anh, nhưng hiển nhiên Cố Niệm Đường chẳng hề để bụng, mặc kệ những từ như "máu lạnh" hay "tàn nhẫn" treo ngay trên trang đầu.
Cuối cùng, ánh mắt Thẩm Tùy dừng lại ở dòng giới tính của Cố Niệm Đường.
Omega.
Nhớ tới người đàn ông cao lớn lạnh lùng trong phòng họp, Thẩm Tùy khó mà tin đối phương lại là omega.
Anh gần như không có gì liên quan đến những omega ngọt ngào mềm mại mà Thẩm Tùy từng gặp, chẳng mong manh và cũng không hấp dẫn chút nào.
Thẩm Tùy buông điện thoại, trực giác mơ hồ cho hắn biết chuyện giữa mình và Cố Niệm Đường sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Quả nhiên giờ làm việc buổi chiều bắt đầu không bao lâu thì thư ký chủ tịch vội vàng đi tới nói Cố Niệm Đường có việc muốn gặp hắn. Tuy không biết ngài chủ tịch có chuyện gì mà phải nói trực tiếp với nhân viên vừa vào công ty được mấy tháng nhưng Thẩm Tùy vẫn gật đầu, đi theo thư ký vào thang máy chuyên dụng.
Tầng ba mươi sáu là tầng cao nhất của tòa nhà này, cả tầng đều được dùng làm văn phòng chủ tịch nên cách bày trí khác hẳn so với các tầng làm việc của nhân viên. Ở đây rất tối, ánh đèn mờ ảo, thảm có màu đỏ đậm pha tím như màu máu khô, đến cả giấy dán tường cũng dùng tone màu tối. Có một beta nữ mặc vest đang cúi đầu ngủ gật sau bàn tiếp đón, Thẩm Tùy thầm thấy tội nghiệp cô, làm việc ở môi trường thế này chắc hẳn không dễ chịu.
Thư ký mở cửa văn phòng rồi lùi lại nửa bước, Thẩm Tùy vừa nhấc chân đi vào thì cánh cửa đã lập tức đóng lại sau lưng hắn.
Không gian trước mắt rộng rãi nhưng lại khá trống trải, rèm cửa kéo kín mít khiến cho cửa sổ sát đất trở nên vô dụng. Dường như chủ nhân của văn phòng này mắc bệnh sợ ánh sáng, bây giờ mới có hai giờ chiều mà nơi đây giống như đang là đêm khuya vậy.
Màn hình laptop chiếu sáng phía sau bàn làm việc, phác họa bóng dáng người đàn ông. Gương mặt anh vẫn vô cảm như cũ, lạnh nhạt không mang chút cảm xúc.
Thẩm Tùy nghĩ, hắn và đối phương thật sự không hợp nhau. Hắn thích ánh đèn, thích không gian sáng sủa còn đối phương lại thích ẩn mình trong bóng tối.
Hắn đi một bước về phía trước, nghe thấy tiếng vang nặng nề khi đế giày của mình đạp lên trên tấm thảm.
Bóng dáng phía sau bàn động đậy.
Người đàn ông ngước mắt nhìn lại đây.
Chân Thẩm Tùy cứng lại rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường, hắn đi tới trước bàn rồi mỉm cười lên tiếng: "Chủ tịch Cố, ngài tìm tôi ạ."
Cố Niệm Đường hất cằm ý bảo Thẩm Tùy ngồi xuống ghế da, sau đó anh cúi đầu lật hồ sơ trong tay, "Cậu tên là Thẩm Tùy đúng không?"
Thẩm Tùy ngồi xuống, đáp: "Đúng vậy."
"Alpha đỉnh cấp?"
"Đúng."
"Đã có bạn đời chưa?"
Thẩm Tùy ngẩn người.
Hắn đã hiểu mục đích của Cố Niệm Đường: người đàn ông này muốn bao nuôi hắn.
Chuyện này cũng không có gì lạ, vẻ ngoài của Thẩm Tùy quá nổi bật và còn là alpha đỉnh cấp vốn cực kỳ hiếm có, thế nhưng gia cảnh của hắn lại rất đỗi bình thường. Bởi vậy từ nhỏ đến lớn hắn gặp chuyện này vô số lần, từ nhà giàu mới nổi đến danh môn thế gia, người đến đếm không xuể.
Hắn nhìn về phía Cố Niệm Đường.
Người ta hay nói tâm sinh tướng, ba chữ này hoàn toàn phù hợp với người đàn ông trước mắt. Đường nét rõ ràng, viền hàm sắc bén, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đen nhánh như chứa cả hồ băng, môi mỏng nhạt màu đang mím chặt. Gương mặt ấy quả thật không thể tính là đẹp nhưng sự lạnh lùng như khắc trong xương cốt của người đàn ông này lại mang lại cho anh sự quyến rũ chết người.
Thẩm Tùy quyết định rút lại lời trước đó nói đối phương không có sức hấp dẫn.
Sự yên lặng kéo dài rất lâu, Cố Niệm Đường mất kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn.
"Chưa có," Thẩm Tùy hoàn hồn, "nhưng có hôn phu là omega có độ phù hợp rất cao."
Cố Niệm Đường cười nhạt, "Rất cao? Là bao nhiêu?"
"99%."
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, cặp mắt lạnh nhạt quét qua Thẩm Tùy giống như muốn kiểm tra có phải là hắn đang nói dối hay không.
Thẩm Tùy không thể không thừa nhận rằng sự tồn tại của Phương Dao rất có lợi vào những lúc thế này.
Sự hấp dẫn pheromone giữa AO là trí mạng, thậm chí đôi khi nó còn vượt qua cả tình cảm cá nhân. Ai lại muốn một bạn đời sẽ dễ dàng đánh mất lý trí rồi ngoại tình chỉ vì omega khác ngoắc tay mời gọi cơ chứ?
Hắn cười với Cố Niệm Đường, chờ đợi đối phương sẽ biết khó mà lui giống như những người khác.
Nhưng Cố Niệm Đường chỉ im lặng một lát, anh khép tập tài liệu lại rồi đứng lên đi tới trước mặt Thẩm Tùy.
"Chắc cậu đã hiểu tại sao tôi tìm cậu."
Lúc này giả ngu cũng vô dụng, Thẩm Tùy dứt khoát gật đầu, "Vâng."
"Vậy cậu nghĩ sao?" Cố Niệm Đường khoanh tay, nhẹ nhàng tựa người vào cạnh bàn, "Đồng ý bên tôi chứ? Tôi có thể cho cậu mọi thứ mà cậu muốn."
Thẩm Tùy chưa kịp mở miệng trả lời thì mùi bạc hà đã vờn quanh người hắn.
Ban đầu Thẩm Tùy còn tưởng đó là mùi nước hoa trên người Cố Niệm Đường, lát sau hắn mới muộn màng nhận ra đây là pheromone của anh.
Chỉ là mùi hương kia thật sự quá nhạt, cơ thể hắn thậm chí còn không có chút phản ứng nào.
Hoặc là không phải bởi vì mùi hương nhạt, mà là do độ tương thích giữa hắn và Cố Niệm Đường quá thấp, thấp đến nỗi pheromone không thể gây ra ảnh hưởng gì.
Thẩm Tùy ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp chút lo lắng bên trong đôi mắt kia. Hắn không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ thầm: người này thả pheromone không phải vì muốn dụ dỗ mình đấy chứ.
Hắn lắc đầu đáp: "Không được đâu chủ tịch Cố."
Cố Niệm Đường nhướn mày, "Tại sao?"
"Độ tương thích pheromone của chúng ta quá thấp." Thẩm Tùy mỉm cười đứng lên, "Cho dù tôi có đánh dấu ngài thì cũng không thể thỏa mãn kỳ hứng tình của ngài, tương tự, ngài cũng không thể xoa dịu kỳ mẫn cảm của tôi."
Cố Niệm Đường hỏi lại: "Sao cậu biết độ tương thích của hai ta rất thấp?"
"Bởi vì pheromone của ngài chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả."
Sau khi nói câu này hắn thấy người đàn ông trước mặt chợt sững người, tiếp đó vẻ xấu hổ và ngượng ngùng cùng xuất hiện ở trên gương mặt vô cảm kia.
Nhưng giây sau mọi dao động ấy đều biến mất, mùi bạc hà cũng theo đó mà chậm rãi tan đi, Thẩm Tùy phát hiện không hiểu sao bản thân lại thấy hơi thất vọng.
Cố Niệm Đường lên tiếng: "Không cao cũng chẳng sao, tôi đang hỏi cậu có đồng ý ở bên tôi hay không."
Thẩm Tùy cười, cảm thấy người này rất thú vị, "Chủ tịch Cố, tôi tin là ngài sẽ không đồng ý để cho một alpha lúc nào cũng có thể ngoại tình với omega khác đánh dấu ngài."
Cố Niệm Đường nhìn hắn rất lâu, đôi mắt kia như muốn tìm tòi thứ gì ở trên khuôn mặt hắn. Qua nửa ngày người đàn ông mới nhìn sang nơi khác, đứng thẳng người dậy rồi khập khiễng quay về phía sau bàn làm việc.
Khập khiễng.
Thẩm Tùy nhớ ra tám năm trước Cố Niệm Đường đã trở thành tên què vì tai nạn giao thông.
"Ra ngoài đi."
Đây là câu cuối cùng mà anh nói với hắn.
Thẩm Tùy đứng lên, rời khỏi văn phòng Cố Niệm Đường.
Vào giây phút cánh cửa khép lại, hắn không nhịn được mà thoáng nhìn bên trong. Cố Niệm Đường ngồi im giữa bóng tối với gương mặt lạnh tanh, không thất vọng cũng chẳng buồn bã.
Thẩm Tùy đóng cửa lại.
Hắn cho rằng chuyện này coi như xong, nhưng rốt cuộc mọi việc không hề đơn giản như hắn nghĩ. Đánh giá của truyền thông dành cho người đàn ông này quả thực rất chính xác: vô cùng cao tay, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Mà Thẩm Tùy chỉ hiểu rõ điều này khi hắn nhận được tin Phương Dao bị người nhà đưa ra nước ngoài du học.
Ba mẹ Thẩm Tùy và ba mẹ Phương Dao là bạn cũ, vào lúc hai người phân hóa hai nhà đã quyết định sẽ trở thành thông gia, sau khi xét nghiệm độ tương thích thì càng hào hứng lên kế hoạch cho hôn nhân của họ. Bây giờ Thẩm Tùy đã chính thức đi làm, Phương Dao cũng sắp tốt nghiệp, nhà họ Phương tuyệt đối không nên để Phương Dao đi du học mới đúng.
Thế nhưng chuyện này đã xảy ra.
Ở sân bay omega mảnh mai trắng nõn khóc sướt mướt nắm lấy góc áo hắn, vô cùng lưu luyến không muốn xa rời.
Thẩm Tùy nhìn cậu, ngửi thấy mùi hương chocolate quen thuộc.
Ngày ấy Cố Niệm Đường bao bọc cả người hắn bằng pheromone nhưng một chút phản ứng Thẩm Tùy cũng không có, còn lúc này hắn chỉ mới ngửi chút ít pheromone do Phương Dao vô tình thả ra mà dương v*t trong quần đã hơi cương.
"Đi đi." Thẩm Tùy lùi lại một bước, xoa đầu Phương Dao, "Rảnh thì gọi điện."
Phương Dao gật đầu, cắn môi bịn rịn nhìn hắn, "Thẩm Tùy, anh phải chờ em nhé."
Thẩm Tùy mỉm cười.
Hắn và Phương Dao là thanh mai trúc mã nhưng hắn lại không hề thích cậu, tuy họ ở bên nhau nhưng chưa bao giờ hôn, nhiều nhất cũng chỉ từng nắm tay. Sợi dây liên kết giữa bọn họ chỉ là độ tương thích 99% mà thôi.
Mà thôi.
Thẩm Tùy lặp lại hai chữ này trong lòng, không khỏi bật cười.
Trong xã hội này chẳng có điều gì quan trọng hơn độ tương thích pheromone, bao gồm cả tình cảm. Yêu một người thì sao? Độ phù hợp không cao, ở bên nhau chính là tự rước lấy phiền phức.
Thẩm Tùy tự nhận mình không phải là người thích chuốc vạ vào thân, cho nên dù không có tình cảm thì hắn cũng đã sớm quyết định sẽ trải qua quãng đời còn lại cùng Phương Dao.
Nhưng sao lại thế này?
Lần thứ hai được thư ký dẫn vào văn phòng rộng rãi nhưng u ám kia, vậy mà Thẩm Tùy lại cảm thấy vui vẻ.
Đôi mắt đã đi trước lý trí một bước, tìm được người đàn ông ngồi sau bàn làm việc. Dáng ngồi của Cố Niệm Đường như thể chưa từng thay đổi qua trăm năm, những ngón tay đặt ở trên bàn phím, lúc thì nhíu mày lúc thì gõ chữ.
Thẩm Tùy mở miệng gọi: "Chủ tịch Cố."
Cố Niệm Đường rời mắt khỏi màn hình rồi khẽ gật đầu, "Ngồi đi."
Thẩm Tùy bèn đi tới ngồi xuống ghế da. Hắn chờ Cố Niệm Đường lên tiếng nhưng nửa ngày trôi qua mà anh vẫn chẳng nói lời nào, trong văn phòng chỉ có tiếng gõ phím vang lên đứt quãng.
Không hiểu sao Thẩm Tùy lại có suy nghĩ rằng hình như hắn tới đây không phải để nói chuyện mà đơn giản chỉ là ngồi với Cố Niệm Đường một lát mà thôi.
Cảm giác này rất quá lạ. Lại nói, một tỉ phú không ai bì nổi mà lại cần hắn bầu bạn sao? Huống chi hắn còn vừa từ chối người ta cách đây không lâu?
Để xua tan cảm giác kỳ lạ này nên Thẩm Tùy quyết định mở miệng phá vỡ sự im lặng nặng nề: "Hai ngày trước tôi đã ra sân bay."
Ngón tay Cố Niệm Đường khựng lại.
"Hôn phu của tôi đột nhiên muốn đi du học," Thẩm Tùy cười nói, "cậu ấy sẽ học nghiên cứu sinh ở nước ngoài bốn năm rồi mới về kết hôn với tôi."
Tầm mắt Cố Niệm Đường hướng về phía Thẩm Tùy, giọng anh nghe có vẻ thờ ơ, "Cho thấy tình cảm giữa hai người hóa ra cũng chỉ có vậy."
Rốt cuộc Thẩm Tùy cũng chắc chắn việc Phương Dao du học là do Cố Niệm Đường giở trò, hắn trả lời: "Có lẽ là thế thật."
Sau đó hắn ngậm miệng, chờ Cố Niệm Đường nhắc đến chuyện bao nuôi lần nữa.
Nhưng Cố Niệm Đường không nói. Anh chỉ ngồi ở bàn làm việc quan sát Thẩm Tùy bằng ánh mắt lạnh lùng, từ trên xuống dưới từ trái sang phải, lặp lại hết lần này đến lần khác, giống như muốn nhìn xuyên qua vỏ ngoài để thấu những suy nghĩ ở trong lòng hắn vậy.
Cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than lại tới nữa. May là lần này Thẩm Tùy không phải chịu tra tấn quá lâu, cuộc điện thoại nội bộ của thư ký đã cứu hắn.
Cố Niệm Đường nhấc máy rồi đáp vài câu ngắn gọn, nghe nội dung thì có vẻ là đang nói chuyện gặp mặt đối tác bàn công việc. Cúp máy xong anh nhìn sang Thẩm Tùy, thấp giọng nói: "Cậu có thể đi rồi."
Thẩm Tùy vâng lời rời đi.

Bình Luận (0)
Comment