Cường Đại Chiến Y

Chương 154

Không người phụ nữ nào muốn người đàn ông của mình là kẻ bất lực cả.

Đường Sở Vi cũng không ngoại lệ.

Cô biết Giang Cung Tuấn là người có năng lực, chuyện khác thì không nói nhưng về y thuật.

Y thuật của Giang Cung Tuấn tuyệt đối có thể đè bẹp hơn chín mươi chín phân trăm các bác sĩ y học cổ truyền ở phố y thành phố Tử Đẳng.

Nhưng Giang Cung Tuấn là người rất lười biếng.

Cô muốn làm Giang Cung Tuấn phấn chấn lên.

Cô trông mong nhìn Giang Cung Tuấn.

Tuy lời nói của cô rất mê hoặc, khiến người khác phải động lòng nhưng Giang Cung Tuấn thật sự không muốn khoe khoang, thật vất vả mới dung nhập được tầng lớp thấp nhất của xã hội, anh rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ.

“Vợ à, hay là em tham gia nhé?”

Đường Sở Vi xụ mặt gạt đi, rồi quát lên: “Giang Cung Tuấn, anh có ý gì đây, không muốn đi thì anh nói thắng chứ bảo em đi làm gì? Em hoàn toàn không biết y thuật, ngay cả dược liệu cũng không nhận thức được, còn nữa, hôm nay anh làm gì đấy, anh đi tập kích ngôi sao, mất mặt đến mức lên cả truyền hình rồi đấy”

Cô rất muốn nói chuyện vui vẻ với Giang Cung Tuấn.

Nhưng Giang Cung Tuấn không bằng lòng.

Bây giờ cô thấy tức giận, bèn lôi chuyện ban ngày ra nói.

“Vợ à, anh không phải có ý này, ý của anh là anh sẽ bí mật giúp đỡ em, để em đoạt được danh hiệu thần y. Chuyện này không tốt hơn sao, không phải càng đánh bóng tiếng tăm của Vĩnh Thái hơn sao?”

“Đùa gì vậy?” Đường Sở Vi nói: “Sự uyên thâm của y học cổ truyền được truyền lại năm ngàn năm, rất nhiều người cả đời không thể lĩnh hội hết được tinh hoa của y học cổ truyền, chỉ nửa tháng ngắn ngủi làm sao em làm được chứ”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh tin em nhất định sẽ làm được, anh sẽ dành thời gian chỉ bảo, truyền dạy cho em một số bí quyết…

“Bỏ đi, đi ngủ…”

Đường Sở Vi không cho rằng mình trong thời gian học tập nửa tháng ngắn ngủi có thể trở thành một bác sĩ y học cổ truyền, có thể bộc lộ tài năng trở thành thân y trong đại hội y học cổ truyền.

Bác sĩ nào ở phố y mà không học tập, người nào không có kinh nghiệm làm việc mười mấy năm chứ?

Cô tức giận thở phì phì nằm trên giường.

Giang Cung Tuấn sờ mũi.

Anh nói thật mà.

Chỉ cân Đường Sở Vị nghiêm túc học, thì trong thời gian nửa tháng, đè bẹp quần hùng để đoạt được danh hiệu thần y số một thế giới không phải chuyện khó.

Vì sao Đường Sở Vi không tin anh chứ.

Anh cũng nằm trên giường.

Một đêm không nói lời nào.

Đường Sở Vi đến công ty từ rất sớm.

Mà Giang Cung Tuấn cũng không muốn ở nhà, anh kiếm cớ đi ra ngoài.

Mãy ngày tiếp theo, Giang Cung Tuấn cũng đều như thế.

Đường Sở Vì đi ra ngoài thì anh cũng đi ra ngoài, Đường Sở Vị về thì anh cũng về.

Cứ như vậy trôi qua ba ngày.

Một buổi tối ba ngày sau.

Lúc ăn cơm xong, Hà Diệp Mai nói: “Sở Sở, ngày mai con đừng đến công ty nữa, chúng ta đến Hồng Bắc một chuyến mừng thọ bà ngoại con đi.”

Bởi vì gả cho đồ bỏ đi như Đường Bình khiến mỗi lần bà ta về nhà đều không ngẩng đầu lên được.

Cộng thêm chuyện của Đường Sở Vị, bà ta càng không ngóc đầu lên được.

Bây giờ, tất cả đã là quá khứ rồi: Bà ta có tài sản hơn hai trăm bốn mươi tỷ trong thẻ, còn có một căn biệt lớn mấy triệu đô la, có cổ phần năm mươi phần trăm của nhà họ Đường, hơn nữa Đường Sở Vi còn là chủ tịch của Vĩnh Thái, nắm giữ cổ phần chín mươi phần trăm.

Lần này trở về, bà ta hoàn toàn nở mày nở mặt.

Những người xem thường bà ta trước đây đều sẽ phải nhìn bà ta với cặp mắt khác xưa.

“Dạ” Đường Sở Vi gật đầu.

Mấy ngày nay, cô đã xử lý xong chuyện, để Vĩnh Thái lại đi vào đúng quỹ đạo rồi, cô cũng có thể rảnh rỗi.

Ngày hôm sau.

Đường Tấn lái chiếc Ferrari phiên bản giới hạn trị giá tám mươi bốn tỷ chở Ngô Mịch; Hà Diệp Mai và Đường Bình rời đi trước.

Giang Cung Tuấn sờ mũi, nói: “Vợ, xe này tặng cho em, sao lại để cậu ta lái chứ?”

“Kệ đi”

Đường Sở Vi không so đo nhiều thứ như thế.

Cô cũng không thích khoe khoang lắm, lái chiếc xe này quá mức thu hút sự chú ý.

Đường Sở Vi không nói gì thì Giang Cung Tuấn cũng cũng không nói nhiều.

Anh mở cửa xe Maserati ngồi vào ghế điều khiển, Đường Sở Vi thì ngồi vào ghế phụ, rồi bọn họ đi về phía lối vào cao tốc.

Hồng Bắc là một thành phố lân cận thành phố Tử Đằng, đây cũng là một thành phố lớn nhất nhì trong nước.

Giang Cung Tuấn lái xe không nhanh cũng không chậm, sau khi lên cao tốc thì luôn duy trì tốc độ một trăm hai mươi.

“Giang Cung Tuấn, sau khi đến nội thành thành phố Tử Đằng thì chúng ta đi mua chút quà nhé” Đường Sở Vi ngồi trên ghế phụ nói: “Em cũng gần mười năm không đến Hồng Bắc rồi, mười năm rồi chưa gặp ông bà ngoại, lần này chúng ta đến mừng thọ bà ngoại không thể quá giản dị được”

Nói xong, cô cầm lấy một tấm thẻ đưa cho.

Giang Cung Tuấn.

“Đây là tấm thẻ em mới làm, trong thẻ có ba mươi tỷ, anh cầm trước đi”

“Vợ à, đưa anh nhiều tiền thế làm gì?”

“Cho anh, anh cầm lấy đi”

Đường Sở Vi tuy đã mười năm không đến Hồng Bắc,nhưng cô đều nhớ rõ các cậu của mình, đều là người rất có thế lực giống mẹ cô.

Cô không muốn để Giang Cung Tuấn phải mất mặt ở Hồng Bắc.

Giang Cung Tuấn lại không hiểu ý của Đường Sở Sở.

“Vợ, anh tìm được việc làm rồi, anh không cần tiền, bây giờ công ty đang phát triển, đang là lúc cần đến tiền, em lấy lại đi, lương của anh đủ dùng rồi.

Đường Sở Vi trợn mắt nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh muốn mất mặt nhưng em không muốn mất mặt, mấy người cậu của em đều có tính tình giống như mẹ em”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hiểu ra.

Đành phải cất thẻ vào.

“Đúng rồi, chắc anh vẫn chưa biết về gia đình ông ngoại, để em giới thiệu đơn giản sơ với anh trước để tránh cho anh đến lúc đó bị xấu mặt”

“Ừm, em nói đi”

“Ông ngoại em là người cách mạng, vẫn luôn công tác trong quân đội, tuy chức vị không cao nhưng tư tưởng nhà binh của nhà họ Hà rất mạnh mẽ, cho nên mấy người cậu đều từng làm việc trong bộ đội, hiện nay được điều động về các cơ quan của nhà nước”

Giang Cung Tuấn gật đầu, anh có thể nhìn ra điều đó từ sự sùng bái người phục vụ trong quân đội của Hà Nhược Loan.

Đường Sở Vi tiếp tục nói: “Nhưng, ông ngoại biết cứ một mực tham gia quân đội cũng không được, cho nên cũng bồi dưỡng ra một người doanh nhân đó chính là cậu út của em”

“Bây giờ cậu út cũng là một ông chủ lớn có giá trị con người mấy tỷ đô la”

“Mà Hà Nhược Loan trước đó anh gặp là con gái của cậu cả em”

Đường Sở Vi giới thiệu sơ một số chuyện của nhà họ Hà cho anh nghe.

Giang Cung Tuấn nghiêm túc lắng nghe.

Đường Sở Vi nhắc nhở: “Khi đến nơi, anh không được nói lung tung, cũng đừng khoe khoang, anh thấy người nào thì cứ gọi theo em, biết chưa?”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Ừ, anh tuyệt đối sẽ không làm em mất mặt”

Lái xe hơn hai giờ, Giang Cung Tuấn cuối cùng cũng đến thành phố Hồng Bắc.

Hai người cũng không vội đến nhà họ Hà, mà vào nội thành chọn quà tặng.

Hai người đi vào một cửa hàng trang sức.

“Chồng, anh thấy nên mua gì thích hợp nhỉ?”

Đường Sở Vi thấy không ít vàng bạc châu báu có giá trị, cô cảm thấy tặng người già những thứ có chút không ổn, bởi vì bọn họ đã quá tuổi đeo vàng đeo bạc rồi.

Giang Cung Tuấn cũng không có chủ kiến gì, nhún vai, nói: “Em xem gì thì mua đi.”

Đường Sở Vị nói: “Em nhớ ông ngoại em thích hút thuốc, nhưng ông ngoại cũng từng là người làm cách mạng, có rất nhiều học trò, thậm chí có người là quan lớn, thuốc gì cũng đã hút qua rồi, cũng không có gì để mua”

“Vậy thì tặng một số loại thuốc lá đặc biệt bên ngoài không mua được”

Đừng Sở Sở trợn mắt, măng: “Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, anh có cách tìm ra không?”

“Cái này thì thật sự có” Giang Cung:Tuấn cười xán lạn, một vài loại thuốc đặc biệt mà thôi, hoàn toàn không phải vấn đề.

Đường Sở Vi cũng nghĩ đến chuyện Giang Cung Tuấn cũng từng phục vụ trong quân đội.

Hơn nữa còn làm mười năm, làm việc quân mười năm biết một ít quan lớn cũng không kỳ lạ, muốn kiếm một số loại thuốc lá đặc biệt cũng không phải chuyện khó.

“Vậy bà ngoại tặng gì đây?” Đường Sở Vi lại bắt đầu buồn rầu, chợt cô vỗ ót một cái, nói: “Bà ngoại coi trọng chuyện bảo dưỡng cơ thể nhất, sớm biết vậy thì ở thành phố Tử Đằng tìm mấy cây nhân sâm hoang dã là tốt nhất”

Giang Cung Tuấn nói: “Cái này cũng không hẳn phải thành phố Tử Đằng mới có, Hồng Bắc hẳn cũng có.”

“Anh biết gì chứ, thành phố Tử Đăng là kinh đô dược liệu, thuốc của thành phố Tử Đằng nổi tiếng thế giới, tuy Hồng Bắc bên cạnh Tử Đăng, cũng có bán nhân sâm hoang dã nhưng chất lượng kém xa so với nhân sâm của thành phố Tử Đăng”

“Đây cũng không chắc, chúng ta đi dạo xung quanh xem thử có thể mua được cái tốt không.”

Đường Sở Vi suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Ừm, vậy chúng ta đi dạo xưng quanh xem”
Bình Luận (0)
Comment