Cường Đại Chiến Y

Chương 155

Bên Ngoài Thành phố Tử Đẳng là kinh đô được liệu.

Hồng Bắc sát bên thành phố Tử Đằng nên có rất nhiều hiệu thuốc trung y ở đây.

Hồng Bắc và Đường Sở Vi đang đi dạo trong nội thành, rất nhanh đã đến hiệu thuốc lớn nhất ở Hồng Bắc.

“Hiệu thuốc số một”

Hiệu thuốc rất lớn, trang hoàng cũng rất xa hoa, ở cửa còn có các cô gái mặc đồ y tá tiếp đón.

Hai người bước vào.

Còn chưa bước vào cửa lớn thì đã nghe thấy mùi thuốc.

“Chào mừng đến đây”

Cô gái mặc đồ y tá ở cửa tươi cười xán lạn chào đón.

Một người bước đến, tiếp đón Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị, cười hỏi: “Hai bạn cần mua gì ạ”

Đường Sở Vi nói thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi muốn mua nhân sâm hoang dã”

“Vâng, mời đến bên này”

Dưới sự dẫn dắt của y tá, hai người đến trước một quây hàng.

Có rất nhiầu hộp đóng gói đẹp đẽ được lây ra từ trong quây hàng.

Mở hộp ra, trong hộp toàn là nhân sâm, hơn nữa còn có một mùi thơm rất hấp dẫn.

“Đây là nhân sâm đào được ở Trường Bạch Sơn, hơn mười năm, giá hơn chín triệu.”

Đường Sở Vi tuy không biết rõ lắm.

Nhưng cô cũng biết giá trị càng đắt thì đẳng cấp càng cao.

“Có loại nào cao cấp hơn không?”

Nữ y tá nghe vậy thì mắt sáng lên, nhịn không được hỏi: “Hai quý khách muốn mua nhân sâm giá bao nhiêu?”

Đường Sở Vi nói: “Đương nhiên là càng đắt càng tốt”

“Mời, mời đi theo tôi” Y tá nghe được thì biết hôm nay mình gặp được khách hàng chịu chơi rồi, cô ta đưa Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đến tầng hai.

Tầng hai, cao cấp hơn.

Người ở đây cũng nhiều hơn người ở tầng một.

Không ít người mặc trang phục y tá đang kiên nhẫn giới thiệu các loại được liệu trung y quý giá có tác dụng dưỡng sinh cho khách hàng.

Khi đến tầng hai, một số nhân sâm hoang dã vô giá được xếp ở trước mặt Giang Cung Tuấn và Đường Sở Sở, giá trị khác nhau có cao có thấp, có từ ba mươi triệu đến ba trăm triệu.

Đường Sở Vi cũng không nhìn ra được giá trị, nhưng những thứ này quá bình thường.

Nhà họ Hà là người như thế nào cô biết rất rõ, bọn họ hoàn toàn không thèm lấy những thứ bình thường như thế này.

Đường Sở Vi hỏi: “Còn có loại nào quý hơn chút không?”

Y tá vừa nghe, lập tức gật đầu: “Có, có.”

Nói xong, cô ta nhanh chóng lấy ra một cây nhân sâm rất lớn, giới thiệu: “Đây là nhân sâm hoang dã trăm năm đến từ Vu Sơn, giá là một tỷ một trăm bốn mươi triệu Đường Sở Vĩ vẫn lắc đầu: “Quá bình thường”

Người y tá nghe vậy thì cảm thấy không vui, nụ cười trên mặt cũng nhạt xuống: “Hai quý khác là đang lấy tôi ra tiêu khiển sao?”

Nhiếp Tương lạnh lùng nhìn hai người.

Cô ta còn cho rằng gặp được khách sộp, nếu có thể bán được mấy cây nhân sâm đắt đỏ này, vậy doanh số của cô ta cũng tăng lên.

Không ngờ, giới thiệu cả đống rồi hai người này vẫn nói không mua.

Đường Sở Vi nói: “Không phải vậy, thật sự nhân sâm này quá bình thường.”

Tuy Đường Sở Vi không biết về dược liệu, nhưng nói thế nào thì cô cũng là người thành phố Tử Đằng, mà nhà họ Đường cũng là thế gia y dược, người bên ngoài tặng không ít nhân sâm cho Đường Thành Long, cô cũng đã từng nhìn thấy không ít, không nói về giá cả, những nhân sâm này thật sự rất bình thường.

Nhiếp Tương quan sát kỹ Đường Sở Sở.

Dáng vẻ rất xinh đẹp, khí chất cũng không tồi, mà người đàn ông bên cạnh cô thì trông bình thường.

Gô ta nói trong đầu: “Lẽ nào thật sự thấy không vừa ý?”

“Đợi chút”

Cô ta để lại một câu rồi xoay người bước đi.

Rất nhanh, cô ta lấy ra một chiếc hộp gỗ bước đến, đặt trước bàn rồi mở ra.

Bên trong là một cây nhân sâm rất lớn, bên trên còn có ít bùn đất.

Mắt Đường Sở Vi sáng lên.

Cây nhân sâm này mới coi như có thể nhìn được.

Cô nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Chồng, anh thấy cây này thế nào?”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn, sau đó nhận xét: “Cây nhân sâm này cũng bình thường, nhìn chất lượng thì hẳn là mọc trong bùn đất ẩm ướt u tối, cũng có không ít tạp chất; nhưng cũng được một ít năm, ít nhất là ba trăm năm, chỉ là bởi môi trường sinh trưởng nên giá trị cây nhân sâm này cũng không được cao cho lắm, nếu đổi môi trường khác thì giá trị của cây nhân sâm này ít nhất có thể tăng gấp mười lần”

Đường Sở Vi nghe xong nhìn y tá, hỏi: “Còn có loại nào tốt hơn không?”

Nhiếp Tương liếc nhìn Giang Cung Tuấn, sắc mặt khinh thường, nói: “Không biết thì đừng nói tầm bậy, cái gì mà ba trăm năm, cái gì mà sinh trưởng ở bùn đất ẩm ướtu tối. Đây là sâm vương, có lịch sử năm trăm năm, chính là báu vật của cửa hàng chúng tôi, trị giá chín tỷ”

Giang Cung Tuấn lắc đầu, anh lười phải lý luận với mấy người bên ngoài.

Anh kéo Đường Sở Vi đứng dậy, nói: “Chúng ta đi chỗ khác xem thôi.”

“Ừm” Đường Sở Vi gật đầu.

“Đứng lại…”

Giang Cung Tuấn dừng lại, xoay người nhìn cô ta.

Nhiếp Tương chỉ vào nhân sâm trong hộp trên bàn, nói: “Dựa theo quy định của cửa hàng, một khi đã mở hộp thì phải mua, mấy hộp đựng nhân sâm này đều được mở ra rồi, tôi tính xem…”

Cô ta điện thoại ra nhanh chóng tính toán.

“Tổng cộng là mười ba tỷ một trăm lẻ bốn triệu đồng, bỏ số lẻ cho cô, còn mười ba tỷ một trăm triệu.”

“À Giang Cung Tuấn lập tức cười, nói: “Mua đồ không phải nên nhìn hàng trước sao, nhìn thì phải mua, đây là cửa hàng gì vậy, lừa đảo à?”

“Chú em, anh nói đúng rồi, nhìn thì phải mua”

Lúc này, từ xa có một người đàn ông bước đến.

Người đàn ông trạc ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi đen chỉ cài hai cúc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thô to, sau lưng anh ta còn có hai người đàn ông to lớn vạm vỡ đi theo.

Không ít khách nhìn về phía Giang Cung Tuấn và Đường Sở Sở.

Trên mặt mang theo vẻ trêu tức.

Bọn họ đều biết rằng hôm nay có kịch hay để xem.

Người đàn ông bước đến, liếc nhìn hộp nhân sâm mở ra trên bàn, cười nói: “Quy định của hiệu thuốc số một chính là như vậy, nhân sâm không được gặp ánh sáng, gặp ánh sáng thì linh khí sẽ bị trôi đi, hiện giờ anh mở ra nhiều như vậy làm linh khi trôi đi rồi thì tôi bán cho ai đây?”

“Anh ba” Nhiếp Tương cung kính gọi.

Sau đó đứng trước mặt anh ba, ngẩng đầu, đắc thắng nhìn Giang Cung Tuấn và Đường Sở Sở.

Cô đã nghe giọng ra khẩu âm của bọn họ, Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi không phải người Hồng Bắc mà là người đến từ thành phố Tử Đằng.

Cho nên, lúc đi lấy bảo vật của cửa hàng, cô ta đã báo cho anh ba, người phụ trách của hiệu thuốc.

Hiệu thuốc số một, là do nhà họ Hứa mở.

Mà nhà họ Hứa, ở gia tộc lớn ở Hồng Bắc, còn là gia tộc đại biểu của liên kết thương mại năm tỉnh, có sức ảnh hưởng rất lớn.

Anh ba tên là Hứa Vi, trong nhà đứng hàng thứ ba nên được gọi là anh ba.

“Nói bậy” Đường Sở Vi nhìn anh ba, lạnh giọng nói: “Gì mà linh khí chứ, gì mà không thể gặp ánh sáng, thật sự là nói lung tung, các người là ép mua ép bán, tôi không tin giữa ban ngày ban mặt, tôi không mua thì anh có thể làm gì tôi?”

“Ha ha…”

Hứa Vi cười lớn.

Khách hàng xung quanh cũng bật cười rồi nhìn Đường Sở Vi, như thể nghe thấy chuyện cười vậy.

“Các vị khách, mọi người xem, quy định của cửa hàng có phải là vậy không, đã mở ra là phải mua đúng không?”

“Đúng”

Mọi người gật đầu.

Nghe vậy, vẻ mặt của Đường Sở Vi tối lại.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn Hứa Vi, thản nhiên nói: “Nếu tôi không mua thì sao?”

“Không mua?”

Vẻ mặt Hứa Vĩ trầm xuống, khẽ dùng tay ra hiệu với hai người đàn ông vạm vỡ đằng sau.

Hai người đàn ông to cao một mét chín mấy, nặng trăm ký, nắm chặt tay bước tới.

Răng rắc.

Khớp xương kêu răng rắc.

Đường Sở Vi sợ hãi, vội kéo Giang Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, xem ra bối cảnh cửa hàng này không tầm thường, chúng ta mua thôi, coi như là lấy tiền mua một bài học đi”

Giang Cung Tuấn kéo cô, nói: “Không sao, đừng sợ”

Anh bước hai bước về phía trước, nhìn hai người đàn ông vạm vỡ, thản nhiên nói: “Bây giờ quỳ xuống thì tôi có thể cho các anh một đường sống”

“Ha ha..” Hứa Vi cười lớn, giống như nghe thấy chuyện cười hài nhất trên đời vậy.

“Cậu nhóc, anh là người đầu tiên dám nói như vậy với tôi đấy, đánh gấy chân anh ta cho tôi.”

“Vâng anh ba”

Khách khứa xung quanh đều tỏ vẻ đang xem kịch vui.

Hiệu thuốc số một là nơi lừa đảo khét tiếng.

Nhưng sẽ không lừa người bản địa, lúc mua hàng trình thẻ căn cước địa phương còn có thể được ưu đãi rất lớn.

Hiệu thuốc số một chỉ đặc biệt lừa bịp người bên ngoài.

Rất nhiều người bị lừa đến táng gia bại sản.

Nhà họ Hứa quá mạnh mẽ, những người bên người bị lừa đều có khổ mà không dám nói, không tìm được cách để bảo vệ quyền lợi của mình.

Hai người đàn ông vạm vỡ đi về phía Giang Cung Tuấn.

Không ít người đều mang theo vẻ mặt giễu cợt, giống như đã nhìn thấy Giang Cung Tuấn bị đánh đến mức nằm bò trên mặt đất, quỳ xuống cầu xin thương xót.

Thậm chí còn có không ít người lấy điện thoại ra định quay lại cảnh này đăng lên mạng xã hội.

Mà Giang Cung Tuấn lại rất thong dong.

“Nhóc con, quỳ xuống”

Một tên vạm vỡ giơ tay tát thẳng về phía mặt Giang Cung Tuấn.

Sức rất mạnh, tựa như cái tát đang gào thét trong gió.

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng giơ tay cản cái tát lại.

Ngay sau đó, anh nhấc chân lên đạp, đá vào ngực đối phương.

Một cú đá tưởng chừng như đơn giản nhưng lại chứa đựng sức mạnh đáng sợ, người đàn ông †o lớn nặng hơn trăm cân bị đá văng xa mấy mét, đập vào quầy hàng, hét thảm thiết.

Một mảnh im lặng.

Hiện trường im lặng như chết người.

Tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người Giang Cung Tuấn, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bình Luận (0)
Comment