Cường Đại Chiến Y

Chương 864

Nói một cách chính xác thì đúng là như vậy.

Nhưng, trong vở kịch ly hôn này, Giang Cung Tuấn cũng có lỗi.

Nếu như anh sớm nói thân phận của mình ra, vậy thì Đường Sở Vi cũng sẽ không ly hôn với anh.

“Sở Vi, ly hôn là do anh sai, không liên quan gì đến em. Lúc đó anh không làm lộ thân phận, là bởi vì kẻ thù của anh quá nhiều, ly hôn, chỉ là bảo vệ em, không muốn em bị kẻ thù bắt”

“Mà sau khi ly hôn, cũng là anh chủ động quay lại tìm em”

“Từ trước đến giờ, em luôn là một cô gái tốt bụng, là anh đã khiến em thất vọng”

Giang Cung Tuấn rất áy náy.

“Tôi nên tin anh, hay là tin bọn họ?” V Lúc này, Đường Sở Vi có chút mê man.

Cô không biết mình nên tin ai.

“Đúng rồi”

Cô nhớ lại, Bách Hiểu Sinh có đưa cho cô một ít máu.

“Sao vậy?” Giang Cung Tuấn thấy Đường Sở Vị kêu lên, không nhịn được hỏi.

Đường Sở Vị nói: “Sau khi anh đi, có một người đến tìm tôi, nói là có thể giúp tôi hồi phục trí nhớ. Người đó còn đưa cho tôi một chút máu tươi, đợi một chút, tôi đi lấy”

Nói xong, cô quay người rời đi.

Rất nhanh đã trở lại.

Trong tay cầm máu tươi mà Bách Hiểu Sinh đưa.

“Đây là của một người rất kỳ lạ đưa cho tôi, nói là nếu như tôi uống vào, thì có thể hồi phục trí nhớ, nhưng cũng có thể tôi sẽ chết”

Giang Cung Tuấn nhận lấy, nhìn cẩn thận, nhưng anh lại không nhìn ra gì cả.

Không nhịn được hỏi: “Ai đưa cho em vậy?”

“Không biết.”

“Dáng vẻ người thế nào?”

Đường Sở Vi nhớ lại nói: “Là đàn ông, tầm hơn hơn ba mươi tuổi, mặc trường bào màu trắng, tóc dài, nửa trắng nửa đen..”

Đường Sở Vị nói đại khái dung mạo của Bách Hiểu Sinh.

Cô nói như vậy, Giang Cung Tuấn liền biết là ai.

Đường Sở Vị tiếp tục nói: “Ông ta còn nói, ông ta biết tôi, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào cả”

“Ù.”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Đây là núi Lâm Lang, Bách Hiểu Sinh của Lâm Lang các.

Trước khi em mất trí nhớ, quả thật đã từng gặp mấy lần?

Đường Sở Vi hỏi: “Vậy anh nói xem, tôi có uống không?”

“Không uống”

Giang Cung Tuấn nói: “Đừng vội, anh đã tìm được tung tích của rồng rồi, anh lập tức sẽ đi giết rồng. Đợi sau khi anh giết rồng, mang một số lượng lớn máu rồng về, đến lúc đó em sẽ được cứu rồi”

“Ồ.”

Đường Sở Vị ồ một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Giang Cung Tuấn cũng không tìm được lời gì để nói. Nhất thời, bầu không khí chìm vào yên tĩnh.

“Sở Vi, em phải tin anh, từ đầu đến cuối, trong lòng anh đều chỉ có em. Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào khác, từ sau khi em sau anh ra khỏi biển lửa, trong lòng anh chỉ có em, là em đã cho anh cuộc sống mới, là em.”

Giang Cung Tuấn lên tiếng, đánh vỡ sự im lặng.

“Được rồi”

Đường Sở Vị kịp thời xua tay, ngắt lời Giang Cung Tuấn, nói: “Bây giờ nói những cái này đã không còn quan trọng nữa rồi, những lời anh nói là thật hay giả tôi cũng không thể nào biết được. Mọi chuyện đời sau khi tôi hồi phục trí nhớ rồi hãy tính đi.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Anh sẽ cố hết sức, anh sẽ cố hết sức đi giết rồng, đến lúc đó mang máu rồng về cứu em”

Đường Sở Vị cong môi, nói: “Đợi anh làm được rồi hãy nói”

Giang Cung Tuấn thề thốt nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức”

Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, cầm điện thoại nhìn, phát hiện là Tiêu Dao Vương gọi đến.

Anh lập tức nghe điện thoại, hỏi: “Sao vậy?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Dao Vương: “Có kết quả rồi”

“Được, tôi lập tức đến”

Sau khi Giang Cung Tuấn cúp điện thoại, nhìn Đường Sở Vi, nói: “Anh còn có chuyện khác, anh phải đến chỗ Tiêu Dao Vương một chuyến, lát nữa anh lại đến tìm em”

“Đi đi, đi đi”

Đường Sở Vị không quan tâm.

Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều, quay người rời đi.

Sau khi Giang Cung Tuấn đi, Đường Sở Vi cũng đứng lên, đến cửa, nhìn Giang Cung Tuấn đã đi xa, trên vẻ mặt xinh đẹp cũng có sự nghi hoặc: “Những lời anh ta nói đều là thật sao?

Mình nên tin anh ta không, hay là tin những người khác?”

Đường Sở Vi có chút mê man.

Cô xoa nhẹ thái dương: “Ai. Đường Sở Vị ơi là Đường Sở Vi, chết thì chết đi, sao mày lại không lựa chọn cái chết chứ, phải lựa chọn mất trí nhớ làm gì chứ?”

Bây giờ Đường Sở Vi cũng rất cạn lời.

Ý nghĩa của cô bây giờ, chính là cô tình nguyện chết, cũng không muốn quên đi người đàn ông mà mình yêu sâu đậm.

“Có điều, Giang Cung Tuấn quả thật rất được.”

Khóe miệng cô nhếch lên, tự nói với mình.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đã đến quân khu.

Quân khu.

Văn phòng của Tiêu Dao Vương.

Tiêu Dao Vương cầm quả địa cầu ra, lật quả địa cầu, sau khi lật đến một khu vực thì dùng cây bút đỏ trong tay chấm một cái, nói: “Vị trí đại khái chính là ở đây, bản đồ tỉ mỉ còn đang làm, sắp đưa đến rồi”.

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Dựa vào công nghệ bây giờ, muốn tìm được vị trí của Long vực là rất đơn giản.

Anh đợi ở chỗ của Tiêu Dao Vương tầm hai mươi phút.

Hai mươi phút sau, một bản đồ mới đã được tạo ra.

Giang Cung Tuấn lấy bản độ được tạo ra so sánh với bản đồ mà Huyết tộc đưa một lát, độ giống nhau đạt đến 98%.

Sau khi anh xem xong, nói: “Chắc là ở đây, không thể sai được. Tiêu Dao Vương, lần này cảm ơn nhiều rồi”

“Chúng ta là anh em, khách sáo cái gì chứ. Hơn nữa cậu cũng giúp tôi được việc lớn. Mộ Dung Xuân vừa nghe thấy cậu giới thiệu, lập tức đồng ý, hơn nữa ông ấy cũng đang ở thành phố Tử Đằng, tôi đã đưa con trai qua đấy rồi”

Vẻ mặt Tiêu Dao Vương rạng rỡ.

Chính bởi vì Giang Cung Tuấn, con trai ông ta mới có thể bái một cường giả mạnh làm thầy.

“Vậy tôi không làm phiền nữa”

Giang Cung Tuấn cũng không làm phiền nữa, cầm bản đồ, xoay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, lại đến nhà họ Đường.

Lần này người mở cửa là Đường Tấn.

“Anh rể, anh về rồi” Đường Tân cười rạng rỡ.

“Ừ.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, hỏi: “Sở Vi đâu?”

“Chị ra ngoài rồi.”

“Đi cũng ai vậy?”

“Chính là Hứa Linh”

Giang Cung Tuấn vào nhà, ngồi trên sô pha.

Bây giờ anh đã biết được tung tích của Long vực rồi, nhưng, rốt cuộc nơi đó có rồng hay không thì vẫn không biết được. Việc tiếp theo phải làm chính là đến Long vực điều tra một chút.

Nếu như có rồng, vậy thì tổ thức cường giả Đoan Hùng sẽ đi giết rồng.

“Anh rể, là thế này, gần đây vịnh Sơn Nhai mới khai trương, em nhìn trúng một căn biệt thự trong đó, cần khoảng ba nghìn tỷ. Anh có thể hỗ trợ cho em một chút được không?”

Đường Tấn háo hức nhìn Giang Cung Tuấn.

“Ha?”

Giang Cung Tuấn đang suy nghĩ, không nghe thấy Đựng Tấn nói gì, sau khi phản ứng lại, nhìn cậu ra, hỏi: “Cậu nói cái gì?”.

Đường Tân nói: “Em nhìn trúng một căn biệt thự, còn thiếu một chút tiền, anh có thể cho em mượn một chút không?”

“Tôi không có tiền”

Giang Cung Tuấn trực tiếp từ chối, nói: “Một năm gần đây nhà họ Đường kiếm được không ít, câu hỏi nhà họ Đường đi. Tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây”

Giang Cung Tuấn nói xong, đứng dậy rời đi.

“Ai, anh rể, đừng đi mà”

Đường Tần gọi lớn nhưng Giang Cung Tuấn không quan tâm.

Sau khi Giang Cung Tuấn đi ra khỏi nhà họ Đường, một chiếc Mercedes Benz màu đen lái tới, dừng trước mặt Giang Cung Tuấn.

Giang Thời xuống xe, nói: “Lên xe nói chuyện”

“Vâng”

Giang Cung Tuần lên xe.

Trên xe, Giang Thời hỏi: “Lấy được tin tức của rồng chưa?”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Huyết tộc quả thật đưa cho cháu một tấm bản đồ, nhưng, ở đó có rồng hay không thì cháu không chắc chắn”
Bình Luận (0)
Comment