Cường Đại Chiến Y

Chương 865

Giang Cung Tuấn quả thật lấy được từ Huyết tộc một tấm bản đồ.

Anh cũng tìm Tiêu Dao Vương tạo ra một tấm bản đồ mới, nhưng rốt cuộc có rồng hay không, bây giờ anh vẫn chưa biết được.

Anh phải đi điều tra một chút mới biết được.

“Đúng rồi.”

Anh nhìn Giang Thời, hỏi: “Ông nội, lúc trước cháu bảo ông mang máu rồng về, ông đã mang về chưa?”

Giang Thời gật đầu, lấy máu rồng lúc trước Giang Cung Tuấn đưa ra, đưa cho anh, nói: “Ở đây”

Giang Cung Tuấn nhận lấy, nói: “Ừ, cháu mang về trước, nghiên cứu một chút, xem có thể cứu được Sở Vi không?”

Vẻ mặt Giang Thời ngưng trọng, nói: “Bây giờ cháu đã lấy được bản đồ rồi, nếu như ông không đoán sai, tấm bản đồ này chắc là thật. Tiếp theo cháu muốn làm gì?”

Giang Cung Tuấn nói: “Cháu dự tình đi điều tra một chuyến”

Giang Thời suy nghĩ, nói: “Hay là thế này đi, cháu đi trước xem tình hình thế nào, còn ông sẽ lại Đoan Hùng, tổ chức võ giả Đoan Hùng đi giết rồng”

“Được.”

Giang Cung Tuấn biết rồng rất mạnh.

Nghìn năm trước có nhiều cường giả như vậy mà cũng thất bại. Thực lực của các võ giả cổ Đoan Hùng bây giờ, còn kém xa so với nghìn năm trước.

Nghìn năm trước Đoan Hùng vẫn còn không ít cường giả Cảnh giới thứ chín, nhưng bây giờ lại không có một người nào.

Lần này đi giết rồng rất nguy hiểm.

Anh suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi: “Ông nội, ông có nắm chắc không?”

Vẻ mặt Giang Thời ngưng trọng, lắc đầu nói: “Nói thật, không nắm chắc. Nhưng, chuyện này không giống với nghìn năm trước. Bây giờ là thời đại kỹ thuật, chúng ta có thể mang theo vũ khí công nghệ cao, cho dù rồng có lợi hại thế nào, cũng không thể chịu được sự công phá của máy móc hiện đại”.

“Vậy thì cứ như thế đi”

Chuyên đã đến nước này, cũng chỉ còn cách này thôi.

Giang Cung Tuấn nói chuyện với Giang Thời một lúc, thì xuống xe.

Giang Thời căn dặn tài xe lái xe rời đi.

Giang Cung Tuấn đứng yên tại chỗ, nhìn ông nội rời đi, anh đang muốn đi tìm Mộ Dung Xuân để thương lượng một chút.

Lúc này, một người đi đến.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy Thiên đến, khẽ nhíu mày.

Anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội để giết Thiên.

Nhưng khi giết rồng vẫn còn cần Thiên.

“Ông nội cậu nói gì với cậu vậy?” Thiên nhìn Giang Cung Tuấn, lại nhìn về chiếc Mercedes Benz rời đi.

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì, chỉ nói đơn giản về chuyện giết rồng thôi.”

“Chuyện bản đồ?”

Thiên nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Làm xong rồi sao?”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Đã làm xong rồi, biết được vị trí chắc chắn, nhưng, vẫn không biết rốt cuộc ở Long vực có rồng không. Tôi định đi xem một chút, cùng đi với tôi không?”

Theo dự định bây giờ của Giang Cung Tuấn.

Thiên vẫn chưa thể chết được.

Thiên bây giờ là thiên thế, gần đến Cảnh giới thứ chín rồi, cường giả như vậy, có thể giúp để giết rồng.

Anh định xây dựng mối quan hệ tốt với Thiên trước, sau đó đợi sau khi giết rồng sẽ tìm cơ hội giết Thiên, ngăn ngừa hậu họa.

Thiên nói: “Tôi đến tìm cậu chính là bởi vì chuyện này. Bao giờ cậu xuất phát?”

“Ngày mai đi”

“Được, ngày mai tôi đến tìm cậu”

Thiên nói xong thì rời đi.

Giang Cung Tuấn không ngờ, vừa ra cửa sẽ gặp được ông nội và Thiên, anh đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một lát, sau đó trực tiếp đến quân khu, đi tìm Tiêu Dao Vương.

“Cậu Giang, sao cậu lại quay lại vậy, là do bản đồ không đúng sao?” Tiêu Dao Vương nhiệt tình chào hỏi Giang Cung Tuấn.

“Không phải”

Giang Cung Tuấn nói: “Là thế này, tôi định ra biển một chuyến, nếu như ngồi tàu thì quá chậm. Tôi nghĩ thế này, ông có thể sắp xếp cho tôi một cái trực thăng không?”

“Không vấn đề gì, tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, việc nhỏ mà thôi.”

Tiêu Dao Vương cười hỏi: “Bao giờ cần?”

“Tối nay chuẩn bị sẵn đi, sáng mai tôi sẽ xuất phát”

“Được, tôi lập tức đi chuẩn bị”

Sau khi Giang Cung Tuấn đích thân đến gặp Tiêu Dao Vương thì rời đi.

Anh trực tiếp trở về nhà họ Đường nhưng không biết tại sao, bây giờ Đường Sở Vi rất kháng cự với anh, trên cơ bản không nói chuyện gì với anh cả.

Giang Cung Tuấn cũng bất lực.

Bây giờ, chỉ có đi giết rồng trước, dùng máu rồng cứu Sở Vi, đợi cô hồi phục trí nhớ rồi hãy nói.

Tối nay, Giang Cung Tuấn cũng không ra ngoài.

Anh ở nhà họ Đường.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Anh còn chưa dậy, đã phát hiện trên ban công có người.

Sau khi anh cảm nhận được khí tức, trực tiếp lật người bò dậy, đi đến ban công, nhìn Thiên đang đứng trên ban công, lấy một điếu thuốc đưa ra, nói: “Đến sớm vậy”

Sau khi Thiên nhận lấy, hỏi: “Bao giờ đi?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Xem ra ông đang rất vội”

“Có thể không vội sao”

Thiên quả thật đang rất vội.

Lần này bị Huyết tộc lừa, ông ta muốn biết rốt cuộc bản đồ mà Huyết tộc đưa là thật hay giả.

Nếu như là giả, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách, lẻn vào Huyết tộc, cướp bản đồ thật.

“Ông ta ra ngoài đợi tôi trước đã, tôi chào tạm biệt Sở Vi rồi đi”

Giang Cung Tuấn nói xong, quay người vào phòng.

Thiên nhảy một cái, trực tiếp nhảy từ trên tầng ba xuống, giây tiếp theo đã xuất hiện bên ngoài biệt thự nhà họ Đường.

Bây giờ, mới tám giờ sáng Đường Sở Vị còn chưa dậy.

Giang Cung Tuấn vào phòng Đường Sở Vi, đến cửa gõ nhẹ cửa.

“Ai vậy, mới sáng sớm”

Rất nhanh, trong phòng đã truyền đến tiếng ai oán.

Đường Sở Vi mở cửa ra.

Cô mặc đồ ngủ màu trắng, vẻ mặt lười biếng, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, gương mặt xinh đẹp bất mãn, nói: “Giang Cung Tuấn, anh muốn chết sao? Nới sáng sớm, còn cho người ta ngủ không đây”

Giang Cung Tuấn gãi đầu, cười nói: “Sở Vi, là thế này, hôm nay anh định ra biển một chuyến, đặc biệt đến đây nói với em một tiếng.”

Vẻ mặt Đường Sở Vị không quan tâm, nói: “Đi thì đi đi.”

Nói xong, cô lại nhớ đến cái gì đó, trở lên nghiêm túc, hỏi: “Nguy hiểm không?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Không nguy hiểm, chỉ là đi điều tra tung tích của rồng thôi. Nếu như thật sự có rồng, anh sẽ trở về, cũng tổ chức võ giả cổ Đoan Hùng, đi giết rồng, lấy máu rồng, cứu em”

“Ồ.”

Đường Sở Vị ồ một tiếng sau đó, nói: “Vào trong nói đi.”

Cô quay người vào phòng.

Sau khi vào phòng, Đường Sở Vị ngồi trên giường, nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Thật sự cần phải có máu rồng mới có thể cứu được tôi sao? Không còn cách nào khác sao?”

“Ù.”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Bây giờ, đây chính là cách duy nhất”

“Lúc trước em bị nhiễm máu rùa, máu của em hoàn toàn dụng hợp với máu rùa, mà lực lượng máu rùa mà em hấp thụ, khiến máu trong cơ thể em mất đi khả năng sống”

“Sau đó em tiêu tán công lực toàn thân, khiến năng lượng trong cơ thể em lại lần nữa trở về trong máu”

“Một khi em hồi phục sức mạnh, năng lực máu tươi của em sẽ lại mất đi, máu tươi của em sẽ lại mất đi năng lực sống, đến lúc đó đến cả tiêu tán công lực cũng không thể cứu được”

“Chỉ có máu rồng, mới có thể khiến máu tươi của em lại hồi phục sức sống”

Đường Sở Vị nghiêm túc nghe.

Mặc dù bây giờ trong ký ức của cô không có Giang Cung Tuấn, nhưng cô không muốn Giang Cung Tuấn gặp nguy hiểm.

Chỉ là, những lời này, cô không biết nên nói thế nào với Giang Cung Tuấn.

“Cẩn thận một chút, bình an trở về”

Cô chỉ nói một câu như vậy.

“Ừ, anh sẽ cẩn thận” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Sau khi tạm biệt Đường Sở Vi, anh xuống tầng.

Vừa xuống tầng, đã gặp Đường Tấn.

“Anh rể, chuyện hôm qua em nói với anh.”

“Tôi có chuyện, trở về rồi nói tiếp”

Giang Cung Tuấn không quan tâm đến Đường Tấn, quay người ra ngoài.

Ngoài cửa, Thiên đã đợi được một lúc rồi.

Giang Cung Tuấn đi đến, nói: “Được rồi, đi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment