Lời của Tịch Hoa tôi đã không còn tin tưởng, anh ta đã lừa tôi rất nhiều lần. Nhưng ly rượu này, nếu như tôi không uống, anh ta tự nhiên sẽ có cách ép tôi uống. Nếu kết quả đã là giống nhau, không bằng cứ uống. Giống như Viên nãi nãi nói khách sạn Khải Hoa đều là quỷ, đạo sĩ cũng nhiều. Mỗi một con quỷ cấp bậc cao bên cạnh nhất định có một đạo sĩ lợi hại. Loại trường hợp này nếu chỉ dựa vào một mình Tịch Hoa thì cũng không thể làm loạn được.
Vì vậy tôi trực tiếp đón lấy ly rượu một hơi cạn sạch. Cô gái váy trắng lạnh lùng nhìn tôi, cái gì cũng không nói mà trực tiếp đi ra ngoài.
Tôi bị nhốt trong phòng, đây là một phòng bao của Tịch Hoa tại khách sạn Khải Hoa. Tôi bước tới bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn xuống phía dưới, trên tầng rất cao, tôi không biết tôi ở lầu mấy. Xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn xuống dưới, tôi nhìn thấy một thảm đỏ rất to rất rộng. Hai bên đứng đầy người của giới truyền thông, tất cả mọi người đều cầm máy ảnh trông mong.
Không bao lâu tôi thấy một đoàn xe Lincoln tiến đến, trên mỗi một chiếc xe sang trọng đều có những bó hoa màu đỏ thật lớn.
Chiếc xe đầu tiên dừng lại, tôi thấy Chu Tiên một thân váy trắng tinh xảo, trong tay đang cầm một bức di ảnh, cô ta cầm thật cẩn thận, truyền thông không thể chụp được chân dung của Dị Tư Ẩn trên bức ảnh. Hôn sa của cô ta vô cùng chói mắt, làn váy và ống tay đều chói lóa cả mắt.
Đây là một chiếc váy cưới được khảm bằng kim cương, vô cùng trân quý.
Kí giả hai bên thảm đỏ sôi nổi chụp hình, không ngừng chụp ảnh Chu Tiên. Những tìm kiếm nóng hổi tối nay và những tiêu đề trong tuần qua đều sẽ là những tin tức thời sự.
Tôi nhìn Chu Tiên bước từng bước vào khách sạn. Lúc trước tôi nghe Viên Doanh nói, di ảnh rất quan trọng, quỷ bị thương rồi, sau khi ngửi hương thì sẽ bay vào trong di ảnh để nghỉ ngơi. Nếu như di ảnh bị hao tổn thì năng lực của quỷ cũng sẽ bị hao tổn.
Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh đang ở trong di ảnh sao? Anh có nhìn thấy tôi không?”
Tôi nhỏ giọng thì thào, nhìn nhóm người nào nhiệt, sôi nổi đi vào trong khách sạn, sau cùng hóa thành yên lặng. Tôi chuẩn bị quay người, nhưng khi tôi muốn chuyển động cước bộ thì tôi mới phát hiện tôi không thể động.
Tôi: “Chuyện gì vậy, không thể động?”
Dứt lời, miệng của tôi liền giống như bị đông lạnh, cũng không thể động, không nói được ra tiếng. Có phải là rượu đỏ làm tôi toàn thân không thể động, không thể nói chuyện? Từ trên xuống dưới chỉ có mắt của tôi là có thể chớp.
Tôi nhìn quanh bốn phía, không phát hiện điều gì dị thường. Không bao lâu, sàn nhà dưới chân tôi đột nhiên động, bay lên không, không biết là muốn đem tôi đi đâu.
Trần nhà biến trong suốt, tôi bị đưa lên trên không, gió rất lớn, thổi tới nỗi tóc của tôi đều hỗn độn.
Sau cùng tôi dừng ở bên nóc nhà, khách sạn Khải Hoa tổng có tổng cộng sáu mươi sáu tầng, tôi đứng trên đỉnh của tầng thứ sáu mươi sáu, còn là đứng ở mép rìa. Chỉ cần có ngoại lực đẩy tôi, tôi liền sẽ ngã xuống, rơi da tróc thịt bong, tứ chi phân tách.
Tịch Hoa rốt cuộc là muốn làm gì? Là muốn tôi nhìn Dị Tư Ẩn kết hôn, hay là để anh ta nhìn thấy tôi chết?
Bầu trời tối bỗng sáng lên, đèn màu tỏa ra khắp xung quanh. Một màn hình thật lớn sáng lên trước mắt tôi. Bên trên là hình ảnh của Chu Tiên từ nhỏ tới lớn, bên cạnh có một hình ảnh, chính là hình ảnh trong khách sạn Khải Hoa.
Cho nên, Tịch Hoa muốn tôi đứng ở đây để nhìn Dị Tư Ẩn cưới người khác? Tôi không thể nói chuyện, không thể động, chỉ có thể chịu đựng tất cả cảm xúc.
Tịch Hoa: “Hai người thanh mai trúc mã, vô cùng môn đăng hộ đối.”
Tịch Hoa xuất hiện đứng phía sau tôi. Hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nhàn rỗi đứng xem màn hình.
Tịch Hoa: “Cô không nói chuyện, trầm mặc chỉ là trầm mặc đăng đối. Nếu như Dị Tư Ẩn không chết thì hai người họ sớm đã kết hôn rồi.”
Là anh ta cố ý, rõ ràng biết tôi uống ly rượu đó thì không thể động cũng không thể nói chuyện.
Tịch Hoa: “Tô Tình Thiên, dám chơi trò kích thích không?”