Kích thích, có cái gì kích thích? Tôi bây gờ đang đứng ở mép rìa trên tầng sáu mươi sáu, gió gào thét, tôi tùy lúc đều có thể bị ngã xuống. Màn hình trước mắt vẫn sáng, phát trực tiếp cảnh tượng Chu Tiên và Dị Tư Ẩn kết hôn.
Đây còn không tính là kích thích sao? Nếu như không tính vậy như thế nào mới tính? Tôi không đáp lại anh ta, hiện thực là tôi không thể trả lời. Anh ta lại trầm mặc nhìn tôi, qua một lát anh ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm phát ra ánh sáng u lãnh.
Tịch Hoa: “Nếu như khi mới bắt đầu người cô chọn là tôi, con đường đi sẽ không giống.”
Dứt lời, anh ta giương tay búng một cái, âm thanh hạ xuống, thân thể của tôi một lần nữa bay lên, tôi không chịu sự khống chế ngã ngửa về sau. Tôi sẽ bị ngã xuống. Trên màn hình lớn, Chu Tiên ôm di ảnh của DỊ Tư Ẩn cúi đầu, người điều khiển nghi thức của buổi lễ đang đọc lời thề, trên ngón tay áp út của Chu Tiên mang một chiếc nhẫn sáng long lanh.
Nhìn một màn này, tôi sắp gần cái chết rồi. Tịch Hoa, đây là kích thích mà anh nói sao?
Tôi cười, tiếng cười tràn khỏi khóe môi, tôi có thể động rồi, nhưng thân thể của tôi đang cấp tốc trượt xuống. Tầng sáu mươi sáu, rơi tan xương nát thịt, rơi từ trên cao tầng khách sạn tổ chức đám cưới của hai nhà Dị Chu, đầu đề ngày mai, cỡ nào đẹp mắt.
Tôi là một người bình thường, có lẽ chết rồi cũng sẽ không có linh hồn. Chỉ là đứa nhỏ trong bụng tôi, tôi theo bản năng vuốt ve, nhưng phát hiện phần bụng lại nóng lên, trong mắt thoáng hiện lên hình ảnh của bảo bảo.
Qủy Bảo: “Mẹ.”
Lần đầu tiên nó gọi tôi là mẹ, trong mắt hiện lên khát vọng sâu thẳm, khóe mắt ngấn nước.
Nó đang khóc, tôi nâng tay muốn sờ nó, hình ảnh lập tức biến mất. Gió đêm thổi phất bên tai, càng lúc càng lớn. Vào thời khắc tôi mất đi ý thức, tôi nghe thấy một tiếng hét lớn, tôi đã không còn nghe rõ là tiếng hét của ai, nhưng tôi biết là giọng của một người đàn ông.
Dị Tư Ẩn, liệu có thể là anh không?
Những chuyện sau đó tôi đều quên hết rồi, tôi cũng không biết mình đã ngủ mê mệt bao lâu, đợi tới khi tôi tỉnh lại, bên cạnh xuất hiện một cái đầu tròn tròn, mặc một bộ y phục nhỏ màu xanh lục, tiểu Cầu Cầu đáng thương đang nhìn tôi.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, nếu chị còn không tỉnh, chủ nhân liền muốn phát điên rồi.”
Nhìn quanh bốn phía, tôi không biết đây là đâu, nhưng tôi nhận ra người trước mắt, tiểu quỷ Cầu Cầu. Nó xuất hiện nói với tôi, Dị Tư Ẩn đang ở đây, là Dị Tư Ẩn cứu tôi.
Tôi: “Anh ấy đang ở đâu?”
Tiểu qủy Cầu cầu: “Ngài ấy đang xử lý một số chuyện, rất nhanh sẽ tới.”
Tôi nằm trên giường nghỉ ngơi, ký ức quay lại. Trên đỉnh của khách sạn Khải Hoa, Tịch Hoa đẩy tôi xuống, Dị Tư Ẩn cứu tôi. Sau khi tôi mất đi ý thức, trong khách sạn phát sinh ra những chuyện gì? Hôn sự của anh ấy và Chu Tiên bị gián đoạn rồi? Tôi dùng phương thức này để cướp hôn?
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị muốn ăn gì?”
Nó vừa nói xong, tôi nghe thấy một giọng nữ.
Viên Doanh: “Để tôi vào, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi muốn vào xem tình trạng của Tình Thiên! Ta sát! Dám ngăn cản ta…”
Âm thanh sau đó tôi không nghe thấy, Viên Doanh tới tìm tôi.
Tôi: “Cầu Cầu, cô ấy là bạn của chị, em đưa cô ấy vào đây.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân không cho phép.”
Miệng nó nói như vậy nhưng vẫn quay người đi ra ngoài. Không bao lâu, nó đã dẫn Viên Doanh vào, tròng mắt của Viên Doanh vẫn luôn dính trên người của Cầu Cầu, vẻ mặt thâm ý sâu xa, bộ dáng hứng thú.
Đợi sau khi Cầu Cầu rời đi, cô ấy mới mở miệng.
Viên Doanh: “Dị Tư Ẩn nuôi một tiểu quỷ, trên người con quỷ này cư nhiên không có lấy một tia lệ khí, lợi hại!”
Tôi: “Sau khi mình hôn mê đã phát sinh những chuyện gì? Mình đã ngủ bao lâu rồi?”
Nghe tới đây, Viên Doanh thở dài một hơi, nâng tay túm lấy tay của tôi.
Viên Doanh: “Hôm nay mình tới chính là vì muốn nói với cậu, có một số chuyện gạt cậu cũng không phải là tốt. Cậu chắc cũng đã phát hiện nơi này không phải là Tinh Thủy Loan.”