Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 120

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị sao vậy?”

Tôi: “Chị cho em xem một tin tức này.”

Tôi vừa nói vừa chuyển động chuột, nhấn vào trang thông báo tìm người trên diễn đàn Tây Thành. Cầu Cầu ở bên cạnh Dị Tư Ẩn đã năm năm, những chữ hán cơ bản đều có thể nhận biết được. Khi nó nhìn thấy những chữ viết cùng hình ảnh, kinh hãi tới mở to hai mắt.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bạn ấy rõ ràng là người của cô nhi viện, tại sao lại có ở trên thông báo tìm người chứ? Bạn ấy có cha mẹ?”

Suy nghĩ của Cầu Cầu rất đơn giản, sẽ không bao giờ nghĩ được tới chuyện lừa bán trẻ con.

Tôi: “Cô bé đó không phải là cô nhi, bị lừa bán tới một nơi khác. Bây giờ đã bị tẩy não và muốn lừa em mắc câu, muốn lừa gạt cả em.”

Đôi mắt to của Cầu Cầu vụt sáng, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Cái gì gọi là lừa bán? Lừa gạt bán đi, trẻ con có thể bán sao? Cũng không thể ăn được thì bán thế nào?”

Tôi: “Hữu dụng a, bán đi để làm khổ công, cũng có thể bán tới thâm sơn rừng già. Thanh niên trai tráng thì cày ruộng, các cô gái thì bán làm vợ. Các cơ quan nội tạng cũng có thể bán được.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Quá đáng sợ rồi, chị xinh đẹp, em phải cứu bạn ấy!”

Cầu Cầu kích động lên, tôi lập tức nâng tay trấn an nó.

Tôi: “Đừng kích động, cùng cô bạn gái đó nói chuyện, để chị quan sát một lát.”

Cầu Cầu lập tức gật đầu, không bao lâu lại một lần nữa đăng nhập vào QQ. Nhưng lần này, cô bé đó thế nhưng lại gửi tới một câu.

“Cầu Cầu, bên cạnh cậu có người.” Cô bé đó không dùng dấu chấm hỏi mà cũng không dùng dấu chấm than mà là một dấu chấm tròn bình tĩnh.

Tôi thay Cầu Cầu gõ chữ.

“Cậu bây giờ đang ở đâu? Tối nay mình đi tìm cậu nhé?”

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô bé đó không trả lời lại. Mười phút sau đèn QQ lại sáng lên

“Đêm nay tại cửa đông côi nhi viện Phúc Tinh, cứu mình.”

Một câu, không còn gì khác, lại càng có thể khẳng định được cô bé này là bị lừa bán.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chúng ta nhất định phải cứu bạn ấy.”

Tôi: “Để chị nói với quản gia một tiếng, liên lạc với cảnh sát. Chuyện này nếu chỉ dựa vào hai chúng ta thì không thể giải quyết được đâu.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Gọi cảnh sát làm gì, em bay qua đó trực tiếp đem bạn ấy cứu ra.”

Tôi: “Ở nơi đó không chỉ có mình cô bé đó bị bắt. Em đừng vội, để chị xuống lầu nói với quản gia.”

Chỉ là, khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi thư phòng, tiếng âm báo của QQ lại vang lên.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, bạn ấy nói chỉ cho phép mình em tới đó, không cho phép em đem theo người.”

Tôi nhíu mày, lẽ nào cô bé cùng người bên ngoài liên hệ bị bọn buôn người phát hiện rồi? Hoặc là bọn buôn người muốn thông qua cô bé để lừa bán Cầu Cầu?

Tôi: “Em trả lời cô bé, đúng giờ gặp. Sau đó tắt QQ không liên hệ nữa.”

Nói xong, tôi xuống lầu tìm quản gia. Sau khi Cầu Cầu tắt máy tính cũng đi xuống lầu. Đợi khi tôi nói rõ cùng quản gia, ông ấy nhăn mày, biểu ý muốn xin chỉ thị của Dị Tư Ẩn hoặc là Dung Khuynh.

Đợi khi Dung Khuynh trả lời điện thoại thì đã là 8 giờ. Một câu không được của anh ta đã diệt đi hi vọng của Cầu Cầu. Tiểu Gia hỏa cúi đầu, vẻ mặt buồn bã. Tôi bước lên trước, sờ đầu của nó.

Tôi: “Đừng buồn, sẽ có biện pháp thôi, chị sẽ đi báo cảnh sát.”

Vừa dứt lời, điện thoại của tôi reo lên. Là Dị Tư Ẩn gọi điện tới! Trái tim của tôi rung động mãnh liệt, lập tức nhận máy.

Dị Tư Ẩn: “Việc này em đừng nhúng tay vào, để đó anh sẽ xử lý”

Tôi: “Báo cảnh sát đi, bọn buôn người lừa bán trẻ con là phạm pháp.”

Dị Tư Ẩn: “Không thể báo, sự việc không đơn giản, để anh qua đó xem sao.”

Ba chữ ‘không đơn giản’ tôi lập tức đem chuyện của cô nhi viện với quỷ liên quan tới nhau. Lúc này, lòng bàn tay của tôi đều là mồ hôi lạnh. Nếu như tôi không nói với quản gia, để mặc cho Cầu Cầu đi, khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Nếu thực sự là bọn buôn người, điện thoại có thể để trẻ con dễ dàng cầm được như vậy sao? Căn bản là không thể nào, cho nên tất cả…

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, sao vậy?”

Vạt áo của tôi bị nó nắm lấy. Sau khi điều hòa lại cảm xúc, tôi nói với nó.

Tôi: “Chủ nhân của em sẽ giải quyết, giao cho anh ấy làm đi.”

Bình Luận (0)
Comment