Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 121

Hai mắt to sáng ngời của Cầu Cầu đột nhiên biến tối, ồ một tiếng liền quay người rời đi. Tôi muốn nâng tay kéo nó lại nhưng lại bị quản gia gọi lại.

“Tình Thiên tiểu thư, cô lên lầu nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ phái người để ý tới Cầu Cầu. Chuyện này Dung Khuynh đã hạ lệnh xuống, tuyệt đối không được nhúng tay vào.”

Tôi: “Làm phiền quản gia rồi.”

Tôi ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Cầu Cầu. Mặc dù là quỷ sơ sinh, nhưng có rất nhiều chuyện mà nó không hiểu. Dị Tư Ẩn đối với nó mà nói thì là một trưởng bối, chuyện gì cũng phải nghe theo lời trưởng bối, khó tránh khỏi có phản nghịch.

Sau khi đợi quản gia rời đi, tôi bước về hướng phòng nhỏ của Cầu Cầu. Gõ cửa như thế nào nó cũng không đáp lại, cửa phòng cũng bị khóa lại.

Tôi: “Cầu Cầu, đợi mọi chuyện xử lý xong thì em sẽ biết được chân tướng.”

Nó vẫn không đáp lại tôi, tôi đứng ở trước cửa phòng rất lâu mới lên lầu. Lên tới phòng ngủ chính, tôi mở cuốn sách mà Dị Tư Ẩn thay tôi chọn lọc những điều mà thai phụ cần chú ý ra. Đợi tới khi tôi cảm thấy buồn ngủ thì đã là hừng đông rồi.

Tôi nhu nhu cái trán, bất tri bất giác xem lâu như vậy rồi. Tôi giơ tay muốn tắt đèn trên đầu giường. Chính lúc này, Keng! Tôi lập tức dừng động tác.

Keng! Âm thanh càng lớn, có người đang đánh vào chuông, nhưng cả quả núi đều bị Dị Tư Ẩn bao rồi, ở đâu ra tiếng chuông lớn như vậy? Vào lúc tôi đang hoài nghi, tiếng chuông càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc. Tôi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ánh trăng sáng bao khắp cả quả núi. Những người hầu ở lầu một và quản gia không có bất kỳ động tĩnh gì. Tiếng chuông lớn như vậy, tại sao lại không có ai thức dậy? Lẽ nào tiếng chuông chỉ có mình tôi nghe thấy?

Tôi lập tức trở nên cảnh giác, lúc tôi chuẩn bị rời khỏi cửa sổ để đi xuống lầu, tôi nhìn thấy Cầu Cầu một thân quần áo xanh biếc bay về hướng tiền viện! Tôi không biết bay căn bản là không thể kéo được Cầu Cầu lại. Tôi lập tức bám vào khung cửa sổ hét ra bên ngoài.

Tôi: “Cầu Cầu, đừng đi, mau quay lại đây!”

Nó căn bản là không thèm để ý tới tôi. Thân thể nho nhỏ trực tiếp bay đi. Tôi sốt ruột, lập tức lấy điện thoại ra bấm số của Dị Tư Ẩn.

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, sóng điện thoại trong một khắc liền biến mất. Tiếng chuông làm ngăn trở tín hiệu! Có người phá rối!

“Lẽ nào chị không muốn đi tới cô nhi viện Phúc Tinh sao?” Giọng nói mềm mại của một cô gái nhỏ vang lên bên tai tôi, tôi quay người nhìn qua.

Dưới ánh trăng màu trắng bạc, một cô bé thắt bím tóc hai bên đang phiêu giữa không trung, đang ở đối diện bên kia cửa sổ cùng tôi đối mắt. Cô bé ấy là…!!!

Tôi: “Em chính là cô bé trong bức hình, mất tích nhiều tháng trời. Tại sao em… Em chết rồi.”

Người không thể nào bay lơ lửng giữa không trung, chỉ quỷ mới có thể. Tôi vẫn luôn cho rằng cô bé là người sống, hơn phân nửa là bị người hoặc bị quỷ khống chế. Nhưng vạn vạn không thể ngờ tới, cô bé đó lại là quỷ!

“Đúng, Em chết rồi, mấy tháng trước vẫn là một người sống, bây giờ em đã chết rồi. Muốn biết tại sao em chết thì hãy tới cô nhi viện Phúc Tinh.”

Tôi: “Em muốn làm gì Cầu Cầu?”

Cô bé cười khanh khách, nó quay người bốc lên một đoàn hắc khí, không thuần khiết giống như của Cầu Cầu. Xung quanh thân nó là một đoàn hắc khí, phỏng chừng đó là lệ khí.

“Cậu ta sống không giống một tiểu quỷ, tiểu quỷ nhất định phải có oan khí. Nhân thế nợ chúng tôi một sinh mệnh, nợ chúng tôi sự ấm áp. Chúng tôi quá lạnh, phải ăn thịt người mới có thể đem tới sự an ủi. Có điều, tôi cũng ăn cả quỷ.” Nó lại một lần nữa cười lên, cười vô cùng âm lãnh.

Tôi: “Em lên mạng là vì muốn ăn thịt trẻ con, nhưng không ngờ rằng Cầu Cầu cũng là quỷ, em muốn ăn nó! Hoặc là ở bên trong cô nhi viện em đã ăn bao nhiêu trẻ con rồi!”

“Chị gái, chị hung dữ như vậy không được nha. Muốn biết chuyện của cô nhi viện, tại sao lại không tự mình tới xem chứ? Nhất định chỉ được đi một mình.” Dứt lời, nó quay người bay về phía xa.

Hai tay của tôi nắm chặt nhìn nó bay xa dần. Dị Tư Ẩn nếu đã đi xử lý, đêm nay nhất định là đang ở cô nhi viện. Nhưng Cầu Cầu đột nhiên đi tới, lại không ở trong dự liệu của anh ấy.

Bình Luận (0)
Comment