Cuồng Thê Pk Thập Lang Quân

Chương 21

Tiếng La tổng quản hô to, “ Giờ lành đã đến, mời tân nương ra đại sảnh bái đường!”

Tiếng bước chân từ xa dần dần tiến lại gần, sảnh đường một mãnh ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.

Hỉ phục đỏ rực, mũ phượng lấp lánh, mặc dù trên mặt nàng vẫn mang chiếc mặt nạ bạc hình cánh bướm những vẻ đẹp như ẩn như hiện, phong thái tao nhã, trên người nàng không ngừng tỏa ra hào quang lấp lánh, nàng mang một vẻ siêu phàm thoát tục khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Ánh mắt Bích Nguyệt lạnh lùng quét một vòng, khiến nhiều người muốn thở mạnh cũng không dám.

Đúng lúc này, Hỉ nương to gan lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng một cách chết người này, “ Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương cùng nhau bái đường !”

Nhàn nhạt lướt nhìn toàn cảnh, Bích Nguyệt khẽ cười đưa tay nhận lấy hồng lăng trên tay Tuyệt Tình.

Tuyệt Tình cầm lấy bàn tay của Bích Nguyệt, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười sủng nịnh.

Tiếng pháo nổ, tiếng cười chúc phúc của rất nhiều người…

Từng bước, từng bước Tuyệt Tình tiến lên nghênh đón nàng bước vào sảnh đường làm lễ bái.

Tuyệt Tình hỉ bào đỏ thẫm, trong mắt hắn chỉ có hình bóng của nàng, thê tử của hắn, ngoài ra không có một người nào khác.

Khóe miệng đã nhếch lên cao, chậm rãi tiến vào giữa sảnh đường đỏ thẫm, ánh mắt Bích Nguyệt tràn ngập ý cười.

Bốn người, Vân Thương, Nạp Lan Huyền Ngọc, Nam Cung Phong, Mộc Thanh Ly đồng loạt tiến lên xếp thành một hàng ngang bên cạnh Tuyệt Tình, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Bích Nguyệt, tân nương mà bọn họ chưa từng biết mặt, ngoại trừ Vân Thương và Tuyệt Tình ra, không ai trong bọn họ biết gương mặt thật sự của Bích Nguyệt, thế nên ánh mắt ngoài tràn đầy tò mò, còn có một chút thản nhiên không chứa bất kỳ loại tình cảm nào khác.

“ Nhất bái thiên địa !”

“ Nhị bái cao đường !”

“ Phu thê giao bái !”

“ Đưa vào động phòng !”

Sau khi kết thúc hoàng loạt nghi thức bái đường của buổi lể, Bích Nguyệt được Hỉ nương dìu vào tân phòng.

Nến long phượng đỏ thẩm, trên chiếc giường rộng lớn được Bích Nguyệt chọn lựa từ trước xếp đủ các loại: nào táo đỏ, hạt sen, dưa, lạc…ngụ ý sớm sinh quý tử.

Nàng lặng im ngồi đó, chờ các phu quân tiến vào vén khăn hỉ trùm đầu…nhưng trong lòng không chút nào thấp thỏm chờ mong của một tân nương xuất giá, không khí trong phòng có chút đông cứng.

Hỉ nương đứng bên cạnh, cảm thấy lạnh buốt tim gan, nhưng bà vẫn cố gắng làm tốt công việc của mình.

Cửa phòng “ cót két” vang lên, năm tân lang đồng loạt tiến vào bên trong tân phòng.

“Chúc mừng các phò mã gia, chúc mừng công chúa phu thê trăm năm hảo hợp, sớm sanh quý tử !” Hỉ nương nở một nụ cười nghề nghiệp, cầm cây gậy lên nhưng không biết giao cho ai trong số các vị phò mã gia để vén khăn hỉ của công chúa lên, bà ngập ngừng giơ ra giữa không trung.

Nạp Lan Huyền Ngọc nhanh chóng tiến lên nhận lấy cây gậy từ trên tay Hỉ nương, “ Để ta đảm nhiệm việc này !”

“ Dạ, nô tỳ mời phò mã gia tiến lên vén khăn hỉ !” Hỉ nương kính cẩn giao cây gậy trên tay cho Nạp lan Huyền Ngọc, tiếp đó bà nhanh chóng tiến lại chiếc bàn tròn rót một lúc sáu ly rượu giao bôi.

Khăn hỉ được Nạp Lan Huyền Ngọc vén lên, lộ ra đôi mắt long lanh trong suốt như ngọc, nụ cười trên môi hắn thật nhạt, giao cây gậy qua cho Xuân Mai đang đứng kế bên, sau đó hắn lui lại một bước, đứng về hàng ngủ của năm người hôm nay cùng đồng thời là tân lang giống hắn.

Hỉ nương vừa định đem rượu giao bôi tiến lên, tiến hành nghi thức, nhưng đúng lúc này, Bích Nguyệt khẽ nhếch môi, cười lạnh, “ Không còn việc của mọi người nữa, mau lui ra ngoài !”

“ Dạ, nô tỳ tuân lệnh !”

Khi tất cả mọi người lui ra ngoài, không quên đóng chặt cửa lại.

Lúc này, Bích Nguyệt đứng phắt dậy, nàng chậm rãi đưa mắt nhìn một loạt năm vị phu quân, có ánh mắt sủng nịnh, cũng có nhiều ánh mắt thản nhiên, giống như đang xem kịch vui…

Bích Nguyệt giơ tay lên tháo mũ phượng trên đầu xuống, ánh mắt lóe tia nhìn lạnh lẽo, từng bước tiến về phía đặt rượu giao bôi, bàn tay khẽ phất lên, một chút bột phấn từ trong tay áo bay vào năm ly rượu trên bàn, động tác thuần thục lưu loát, không chút sơ hở.

“ Hôm nay chính là ngày vui của chúng ta, Nguyệt Nhi xin kính các phu quân một ly, đây cũng là ly rượu giao bôi, ta hy vọng, sau khi mọi người đặt chân vào đại gia đình này, sẽ sống với nhau một cách hòa hợp, không xảy ra xung đột, ta không muốn nhìn thấy những việc mà bản thân không muốn nhìn thấy nhất, ví dụ như : trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn ở hai lòng…, đã trở thành nam nhân của Bích Nguyệt ta, phải một đời một kiếp này chỉ thuộc về một mình ta, hôn nhân đại sự không phải đơn giản là một trò đùa, phủ Công chúa không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi, mong mọi người vui vẻ chấp hành, trong thời gian còn sống bên cạnh ta, tuyệt đối phải tuân thủ..!” Nàng lạnh giọng lên tiếng, âm thanh mặc dù nhẹ nhàn êm tai nhưng khi lọt vào tai bọn họ cảm thấy rét lạnh cực điểm.

Tuyệt Tình tiến lên cầm ly rượu trên bàn, nâng ly uống cùng Bích Nguyệt, đây là rượu giao bôi của hắn với nàng, dĩ nhiên hắn phải sảng khoái uống cạn, “ Nguyệt nhi, một đời này, ta sẽ chỉ ái nàng, sủng một mình nàng cho đến lúc ta chết mới thôi !”

Bích Nguyệt tiêu sái nâng ly, “ Hảo, phu quân!”

Hai người đồng loạt uống cạn.

Vân Thương cũng không chịu thua kém, hắn cầm ly rượu trên tay, hướng Bích Nguyệt, “ Nguyệt Nhi, ta vĩnh viễn đều thuộc về nàng, nàng không được phép quên lãng ta đó, nếu không người ta sẽ rất đau lòng a !”

Hai người mỉm cười, uống cạn ly rượu giao bôi.

Mộc Thanh Ly vội vàng tiến lên bên cạnh Bích Nguyệt, hắn vòng tay với nàng, sau đó khẽ nói, “ Nguyệt Nhi, cuối cùng ta cũng đã trở thành phu quân của nàng rồi, hôm nay là ngày vui của chúng ta, những lễ tiết gì đó, cứ bỏ qua hết đi, hôm nay chúng ta sản khoái nâng ly đối ẩm…”

Nạp Lan Huyền Ngọc khẽ cười tao nhã như gió xuân, hắn cũng nâng ly uống cạn cùng với nàng.

Gương mặt hồ ly của Nam Cung Phong cũng nhiễm một tầng không khí vui vẻ hân hoan, mắt phượng khẽ nhếch lên, xem ra, quyết định thú nàng cũng không tồi chút nào, xem ra những ngày tháng sắp tới của hắn sẽ rất thú vị, vì thế hắn cũng nâng ly uống cạn.

Người một ly, ta một ly, đến hết mấy cân rượu, gương mặt không biết ửng hồng vì men rượu hay bởi vì ngượng ngùng, cho đến khi năm nam nhân đồng loạt gục đầu xuống xung quanh chiếc bàn tròn.

Bích Nguyệt mới buông lý rượu trên tay xuống, âm thanh lạnh lẽo vang lên, “ Lôi – Điện !”

“ Lôi – Điện xin nghe lệnh chủ nhân !” Hai ám vệ Lôi – Điện nhanh chóng xuất hiện trong tân phòng, cung kính khom lưng.

“ Đưa năm người bọn họ lên giường !” Bích Nguyệt nhẹ nhàng ra lệnh, tiếp đó, nàng vận công, quét sạch một đám lộn xộn trên giường xuống đất.

“ Thuộc hạ tuân mệnh !” Hai người Lôi – Điện nhanh chóng đưa năm vị phu quân của chủ tử đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, ấm áp.

“ Các ngươi có thể lui !” Giọng nói của Bích Nguyệt có chút vẻ mệt mỏi.

Lôi – Điện nhanh chóng lui ra bên ngoài tiếp tục ẩn nấp, nhưng trong lòng bọn họ không giấu được sự tò mò, bởi vì năm nam nhân kia cực kỳ tuấn tú, mỗi người mỗi vẻ, đẹp không sao tả nổi, vậy mà…ài…chủ tử nhẫn tâm bỏ thuốc mê trong đêm động phòng hoa chúc, quyết không chạm vào bất cứ ai.

Ngoài thở dài.. cũng chỉ có thở dài…

Trong phòng ngoài tiếng hít thở đều đểu của năm nam nhân, không tồn tại bất kỳ âm thanh nào khác.

Bích Nguyệt nhẹ nhàng cởi xuống y phục tân nương, sau đó mặc vào một bộ thanh y, nàng chậm rãi bước lên giường tìm một vị trí thoải mái, nằm xuống, bàn tay khẽ nâng lên, ánh nến trong phòng vụt tắt.

Màn đêm một mãnh thâm trầm, tiếng côn trùng kêu, tiếng động vật vội vã săn mồi…Đêm động phòng hoa chúc cứ thế trôi qua..Mọi người dần dần chìm sâu vào giấc mộng, giấc mộng đẹp của riêng mỗi người.
Bình Luận (0)
Comment