Cuồng Thê Pk Thập Lang Quân

Chương 22

Ánh dương dần dần xuất hiện nơi chân trời phía đông, đẩy lùi màn đêm tăm tối.

Bích Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, vén màn, mang giày bước xuống giường.

Nghe thấy trong phòng có âm thanh truyền ra, Xuân Mai tiến sát cửa, nói vọng vào, “ Công chúa, nô tỳ có thể tiến vào hầu hạ được chưa ạ !”

“ Ừm, vào đi !” Bích Nguyệt đưa mắt nhìn về phía chiếc giường lớn, nơi năm nam nhân của nàng vẫn còn say giấc, không có bất kỳ cử động khác thường nào.

Xuân Mai bê một chậu nước ấm, dụng cụ vệ sinh, tiến tới trước mặt Bích Nguyệt, hầu hạ nàng rữa mặt, ánh mắt liếc thoáng qua chiếc giường, nhưng vẫn không thấy bất kỳ vị phò mã gia nào tỉnh giấc..

Đang lúc ấy thì, Bích Nguyệt mở miệng lên tiếng, liền giải đáp ngay sự thắc mắc của nàng, “ Muội lui xuống kêu nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, sẵn tiện chuẩn bị thêm vài chén canh giải rượu !”

Xuân Mai ngơ ngác một lúc, sau đó mỉm cười ý như nàng đã hiểu, “ Ân, nô tỳ đã biết !”

Thu dọn vật dụng trong phòng, Xuân Mai nhanh chóng lui ra ngoài.

Cửa phòng vừa khép lại, Bích Nguyệt lấy bình dược trong tay áo, từng bước chậm rãi tiến về phía giường, nàng giơ tay mở nắp bình đưa sát vào lỗ mũi từng người, sau khi hoàn tất mọi việc, Bích Nguyệt thu tay về, đậy kín nắp bình dược cất vào trên người. Thong dong tiến về bàn tròn, cầm ly trà trên tay khẽ nhấp mấy hớp.

Một khắc trôi qua, người trên giường bắt đầu có động tỉnh, lông mi khẽ run, ánh mắt dần dần mở ra.

Bích Nguyệt chứng kiến năm người đã hoàn toàn thanh tỉnh, nàng buông ly trà trên tay xuống, khẽ nói, “ Sau khi các chàng rữa mặt xong, cùng nhau ra sảnh đường dùng cơm !” Dứt lời, nàng thong thả sải bước rời khỏi phòng, bỏ lại năm nam nhân ánh mắt tràn đầy khó hiểu, họ khó hiểu vì không biết đêm động phòng hoa chúc bọn họ đã trãi qua ra sao, như thế nào lại ngủ như chết….Người nhìn ta, ta nhìn người…

Giữa đại sảnh đặt một chiếc bàn tròn thật lớn, bên trên bày đầy các loại thức ăn, sơn hào hải vị không kém gì bữa ăn của hoàng đế..

Nô tỳ đứng tạo thành một vòng tròn, cẩn thận, tỉ mỉ hầu hạ…

Năm nam nhân vừa đặt chân vào cửa, không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này, trong bụng cũng cảm thấy rất tò mò, về phương diện sinh ý trong phủ một Công Chúa lại có thể xa hoa đến thế.

Nhưng bọn họ đâu có ngờ rằng, đây lại chính là lần đầu tiên Bích Nguyệt phải dùng cơm giữa sảnh lớn và trước mặt rất nhiều người, vì nàng muốn có chút không khí gia đình, không muốn vừa mới tân hôn lại tỏ ra lạnh nhạt hết thảy, nên mới có cảnh tượng như sáng nay.

“ Các chàng ngồi xuống đi !” Bích Nguyệt ngẩn đầu, đưa mắt nhìn về phía cửa, sau đó nhàn nhạt mở miệng.

“ Ân !” Năm người nhanh chóng ngồi xuống vị trí của mình, vẻ mặt có chút cổ quái, trong lòng ẩn chứa rất nhiều nghi hoặc…

Nam Cung Phong thẩm nhủ, hắn đối với tửu lượng bản thân hiểu rõ hơn ai hết, nên sẽ không có việc chỉ uống mấy ly rượu liền say đến không biết gì..Mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn vẫn biết không tiện để lộ ra bên ngoài, chuyện này hắn chỉ có thể âm thầm điều tra.

Tuyệt Tình chưa động đũa, nhưng ánh mắt vẫn dõi về phía Bích Nguyệt, hắn thấy hôm nay nàng mặc một thân hoàng y, trên y phục còn thêu hồ điệp trông sống động như thật, mỗi giơ tay nhấc chân của nàng, đều bày ra vẻ phong tình nhưng không kém phần tao nhã, khiến đôi mắt hắn không cách nào dời đi.

Vân Thương không an vị như mọi người, hắn tiến lên ngồi sát bên cạnh Bích Nguyệt, liên tục gắp thức ăn vào chén nàng, “ Nguyệt Nhi, ăn nhiều một chút, dạo này ta thấy nàng hơi gầy a! Người ta cảm thấy đau lòng !”

Bích Nguyệt thấy Vân Thương bày ra bộ dáng tiểu hài tử, nhịn không được, nàng cũng khẽ cười đáp lại, “ Ân !” một tiếng, sau đó lại tiếp tục bữa ăn của mình.

Mộc Thanh Ly đang ngồi bên cạnh Bích Nguyệt, thấy Vân Thương như vậy, không hiểu sao hắn cảm thấy rất chướng mắt, ngay lúc Bích Nguyệt vừa xoay người rời khỏi, hắn vụng trộm thả một ít thuốc sổ vào thức ăn trong chén của Vân Thương, tiếp đó tỏ vẻ vân đạm phong kinh, đứng lên trở về Lưu Ly Các, thiếp thân nha hoàn Tiểu Hà cũng lẽo đẽo theo sau.

Động tác vừa rồi của Mộc Thanh Ly vốn tưởng không ai phát hiện, nhưng trong lúc vô tình, Nạp Lan Huyền Ngọc nhìn rõ mồn một, không sót dù chỉ một chi tiết nhỏ, hắn không thích xen vào chuyện người, thế nên cũng buông đũa, tiêu sái hướng Ngọc Nhạn Các.

Bữa sáng rất nhanh kết thúc, mỗi người mang theo tâm sự riêng…

Trong nhà xí xa hoa Phủ Công chúa…

“ Tên hỗn đãn nào dám bỏ thuốc ta..ư…ư…hự ! Nếu để lão tử biết được kẻ nào làm, thề không bỏ qua cho hắn…!!!!” Vân Thương yếu ớt ngồi tựa vào vách tường nhà xí, từ sáng đến lúc hoàng hôn ngày hôm ấy, nhà xí trong phủ Công Chúa vọng ra tiếng người hò hét, lúc ban đầu âm thanh rất lớn, nhưng theo thời gian âm thanh cũng bắt đầu giảm dần, cho đến khi im bặt không còn động tỉnh…

Lúc trời sập tối, gia đinh trong phủ phát hiện Vân Thương nằm soài người bên cạnh cửa nhà xí, liền đưa hắn trở về Vân Sương Các, cấp tốc cho gọi Tôn thái y đến xem bệnh…

Bích Nguyệt từ Túy Ngọc Lâu trở về, vừa đặt chân vào cửa đã nghe La quan gia báo lại sự việc của Vân Thương, nàng chỉ đơn giản, “ Ừm!” một tiếng, đại khái cũng đoán được là kẻ nào ra tay…

Chân mày nàng hơi nhíu nhíu lại, tăng cước bộ hướng về Vân Sương Các…

Vân Thương dáng vẻ suy yếu, nằm thẳng đơ trên giường, muốn nhấc tay lên cũng không nhấc nổi, ánh mắt nhìn Bích Nguyệt có chút ủy khuất, “ Nguyệt nhi, ta cảm thấy rất khó chịu, đêm nay nàng bồi bên cạnh ta có được không?”

Tôn thái ý sửng sờ khi chứng kiến cảnh đấy, một nam nhân lại có thể dùng lời lẽ như vậy ư…Tuy có giật mình, nhưng ông vẫn không quên tiến lên quỳ xuống hành lễ, “ Hạ quan tham kiến công chúa !”

“ Đứng lên đi, mau nói cho bổn cung biết, tình hình hiện giờ của phò mã !” Bích Nguyệt ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn Vân Thương suy yếu nằm trên giường, nhàn nhạt mở miệng lên tiếng.

“ Dạ, bẩm công chúa, phò mã chỉ vì đi ngoài nhiều quá sinh ra suy yếu, chỉ cần dùng mấy thang thuốc hạ quan kê, bảo đảm sau ba ngày, sẽ hoàn toàn bình phục..!” Tôn thái ý kính cẩn bẩm báo.

“ Ân, ta đã biết, ngươi có thể lui..!” Bích Nguyệt đưa tay nhận lấy chiếc khăn từ trên tay Thu Cúc, chườm trên trán Vân Thương, sau đó nàng đưa mắt sang nhìn Xuân Mai một cái, ngay lặp tức Xuân Mai tiễn Tôn thái ý ra về, còn không quên đưa cho ông ấy tiền chuẩn bệnh..

Sau đó Xuân Mai cầm toa thuốc trên tay, phân phó hạ nhân nhanh chóng bốc thuốc…

Nữa canh giờ sau, chén thuốc nóng hổi được sắc xong, được bưng vào Vân Sương Các, Bích Nguyệt lệnh cho mọi người lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng cùng Vân Thương suy yếu nằm trên giường.

“ Nguyệt Nhi, đêm nay nàng ở lại đây với ta được không ?” Vân Thương uống từng ngụm thuốc do Bích Nguyệt uy cho hắn, vẫn không quên sử dụng khổ nhục kế, chiếm nàng một đêm giành riêng cho hắn.

“ Ừm !” Bích Nguyệt khẽ mỉm cười, đáp lại một tiếng…

Ai đó đang nằm trên giường sung sướng đến mức muốn nhảy lên nhưng phát hiện sức không đủ, chỉ đành âm thầm cắn răng uất ức, nàng chịu bồi hắn một đêm…thật tốt quá, có lẽ hắn nên cảm tạ kẻ đã ra tay với hắn, vì như thế hắn mới có thể có một đêm vui vẻ hạnh phúc bên cạnh nàng…

Người trong Vân Sương Các rất hạnh phúc, nhưng người của Lưu Ly Các càng thêm âm trầm, không khí nơi đây lãnh đến mức ai cũng phát run.

Chén trà trên tay Mộc Thanh Ly bể nát nằm lăn lóc nơi góc phòng sau khi nghe Vô Ngân bẩm báo, “ Hừ, hắn cảm thấy ta ra tay chưa đủ nặng hay sao mà vẫn cố quấn lấy nàng không buông !”

“ Các ngươi có thể lui…ta muốn yên tĩnh một mình !” Dứt lời, Mộc Thanh Ly đưa tay níu ngực, liên tục ho mấy tiếng, trán bắt đầu lấm tấm giọt mồ hồi…

Vừa xoay người, hắn ngã nhào xuống đất…

“ Vương gia, vương gia…….!” Tiểu Hà hoảng hốt chạy tới bên cạnh Mộc Thanh Ly, dìu hắn lên giường, sau đó quay sang trừng mắt nhìn Vô Ngân, kẻ đầu sỏ báo tin, hét lên, “ Mau gọi thái y, mau..còn đứng đó làm gì hả ?”
Bình Luận (0)
Comment