Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 108.4

Ông cụ chán nản hô, "Ăn cơm."

- -

Ông cụ kêu 'Ăn cơm' xong nhưng thật ra phải đợi nửa giờ, bác cả cùng cậu nhỏ đang ở trên đường trở về.

Thẩm Diệc Minh nói đêm nay có chuyện quan trọng muốn thương lượng, gọi bọn họ trở về.

Trên bàn cơm, chỉ có Mạc Trọng Huy là người ngoài.

"Cậu, người có chuyện gì muốn tuyên bố sao? Giống như rất nghiêm trọng, tò mò chết con rồi."

Tay Thẩm Diệc Minh khoát lên trên vai cô, cưng chiều nói, "Chuyện này với con có quan hệ, cậu dự định để cho con chính thức nhận tổ quy tông, đổi thành họ Thẩm nhà chúng ta."

"Không được!"AnNoãn phản ứng rất lớn, 'Vọt' đứng lên, gầm nhẹ, "Con họ An, vĩnh viễn cũng họ An, cha con là An Hồng Minh, con muốn mang dòng họ của ông."

Lão gia tử nắm tay cô trấn an, "Ngoan, ngồi xuống trước nghe cậu hai con nói hết lời đã, cái con bé nầy, quá xúc động."

An Noãn bị ấn xuống ngồi ở trên ghế, giọng nói Thẩm Diệc Minh hùng hậu tiếp tục nói, "An Noãn, cậu làm như vậy cũng là vì tốt cho con, mang họ Thẩm nhà chúng ta, đi đến đâu cũng không ai dám khi dễ con, về sau con sẽ chính thức là người nhà của họ Thẩm, này xem như cho con danh phận."

"Con không cần, con chỉ muốn họ An, con không muốn họ Thẩm."

Thẩm Diệc Minh có chút không vui, nói thật nhỏ, "Họ Thẩm, con vẫn là con gái của An Hồng Minh, điểm này sẽ không thay đổi. Sửa cho con họ Thẩm, cho con danh phận, này cũng là bảo vệ con. Bất kỳ ở đâu, còn là con cái nhà họ Thẩm, còn có người nào dám khi dễ con."

An Noãn vẫn lắc đầu, "Không, con không cần họ Thẩm, con họ An, con vĩnh viễn cũng không sửa họ."

"Làm sao con quật cường như thế!" Thẩm Diệc Minh phát hỏa, "Mỗi lần đều làm trái ý của cậu, có phải bình thường cậu quá cưng chiều con phải không, con một chút cũng không sợ cậu."

An Noãn bị quát đến mặt đỏ lên.

Tiết Ngọc Lan vội vàng khuyên nhủ, "Đây là làm sao thế, lớn tiếng với trẻ con như vậy làm gì, anh sẽ dọa đến NoãnNoãn, NoãnNoãn không muốn họ Thầm có sao đâu, để người bên ngoài biết con bé là con cái nhà họ Thẩm, ai dám khi dễ con bé? Một cái họ mà thôi, cần gì phải để ý như vậy."

Chân mày Thẩm Diệc Minh hơi nhíu lại, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt nói, "Ngay cả bà cũng bắt đầu phản kháng tôi."

Tay Tiết Ngọc Lan kéo cánh tay ông, dịu dàng nói, "Em không có phản kháng anh, chỉ là bàn luận về chuyện này, An Noãn lấyhọ với ba nó, đây là không thể nghi ngờ. Chúng ta đều biết anh thương yêu An Noãn, nhưng nếu con bé không đồng ý, vẫn không nên ép con bé."

Thẩm Diệc Minh bỏ tay bà ra, cái gì cũng không nói, lập tức rời khỏi bàn ăn, lên lầu.

An Noãn không biết ông tại sao tức giận lớn như vậy, đây là không phải lần đầu tiên cô làm trái ý của ông.

Lão gia tử khẽ thở dài, vỗ vỗ đầu An Noãn, thản nhiên nói, "Bé Noãn, cơm nước xong đi xin lỗi cậu hai con đi, cậu hai con cũng là quá thương con, chuyện cho con sửa họ, nó với ông ngoại đã thương lượng rất lâu, ông ngoại rất đồng ý, dù sao chỉ có mang họ Thẩm, người khác mới sẽ sợ hãi thân phận của con, không dám khi dễ đến trên đầu con. Chúng ta đều đã bảo vệ con, nhưng đôi khi luôn luôn có chút bảo vệ không chu đáo, xảy ra chuyện gì để cho con chịu ít ủy khuất, tất cả mọi người sẽ đau lòng. Bé Noãn, tên ông với cậu hai đều đã bàn bạc xong, Thẩm An Noãn, như thế nào? Có Thẩm, có An, con vẫn là con gái của cha con."

"Không."

An Noãn ngắn gọn một chữ, đầu cúi xuống ăn cái gì đó.

Lão gia tử lại thở dài, không nói thêm cái gì nữa, gắp chút đồ ăn vào trong bát cô.

- -

Cơm nước xong An Noãn cũng không đi giải thích với Thẩm DiệcMinh, cô cảm thấy mình cũng không làm sai, mà là cậu hơi quá đáng, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của cô.

Để cho cô thành họ Thẩm, cha ở dưới suối vàng mà biết có thể nhắm mắt sao?

Trực tiếp trở về phòng, An Noãn ngồi ở trên giường khó chịu.

Mạc Trọng Huy ở sau lưng cô đi vào phòng của cô.

Cô trút tất cả tức giận rơi ở trên người anh, "Mạc Trọng Huy, nam nữ thụ thụ bất thân, anh có thể hay không đừng tiến vào phòng của tôi?"

Mạc Trọng Huy không chấp nhặt với cô, ngồi xuống ở bên cạnh cô, dịu dàng an ủi, "Trong nhà em mọi người rất thương em."

"Anh cảm thấy đây là thương tôi sao? Bức tôi làm chuyện tôi không muốn, việc này là yêu thương sao? Cha tôi đã không có ở đây, bây giờ còn để cho tôi sửa họ, tôi làm sao có thể làm như vậy, Mạc Trọng Huy, đổi lại là anh, anh sẽ sửa họ sao?"

Mạc Trọng Huy nghĩ nghĩ, nói, "Thái độ của cá nhân anh đối dòng họ cũng không sao cả, anh cảm thấy tên chỉ là tên gọi mà thôi, bất luận mang họ ai, em là con gái của ai thì là con gái của người đó, điểm ấy là không thể thay đổi. Cậu hai của em làm như vậy chỉ là muốn dùng phương thức của ông bảo vệ em, cũng là tấm lòng của ông."

"Mạc Trọng Huy, anh có phải cũng hi vọng tôi sửa họ hay không?"

"Anh tôn trọng suy nghĩ của em. Em muốn thay đổi thì thay đổi, không muốn thay đổi thì không thay đổi, anh luốn luốn đứng về phía em."

Sau đó, vì muốn làm cô cười, Mạc Trọng Huy nói đùa, "Nếu không như vậy đi, em theo họ Mạc của anh đi, mang họ nhà chồng, Mạc An Noãn, tên này cũng hay."

An Noãn quơ lấy gối ôm ở trên giường đánh đập tàn nhẫn với Mạc Trọng Huy một trận.

Mạc Trọng Huy thuận thế bổ nhào cô ngã xuống giường, thời gian ở một khắc này ngừng lại, An Noãn chỉ thấy trái tim mình đập bùm bùm lên xuống lợi hại.

Thân thể Mạc Trọng Huy nặng nề đè nặng cô, An Noãn hít thở có chút khó khăn.

"Mạc Trọng Huy, cút ngay."

Con ngươi sâu thẳm của anhnhìn cô, trong mắt tràn đầy tình yêu. Anh cúi người nhẹ nhàng hôn khóe môi của cô, An Noãn chợt giật mình, trong khoảng thời gian ngắn mà lại quên đẩy anh ra.

An Noãnim lặng không thể nghi ngờ khích lệ lớn nhất cho anh, nụ hôn của anh trở nên dồn dập, mút môi hồng của cô, đi tới cằm, trên cổ của cô.

An Noãn khôi phục ý thức, giống như điên rồ vùng vẫy, dùng lực đẩy anh ra.

Thấy cô phản kháng như vậy, Mạc Trọng Huy buông lỏng cô ra, ngồi ngay ngắn.

"Mạc Trọng Huy, anh cầm thú, cút cho tôi!"

Mạc Trọng Huy rất nghe lời rời khỏi.

Nhưng mà thời gian An Noãn chỉ tắm rửa một cái, từ phòng tắm đi ra, thấy Mạc Trọng Huy đã ngồi ở trên giường cô, trong tay bưng bát cháo, cháo vẫn còn bốc hơi nóng lên.

"Mạc Trọng Huy, làm sao anh thành âm hồn bất tán vậy?"

"Buổi tối em chưa ăn gì, anh vừa mới xuống bếp nấu cháo cho em, mau tới đây ăn đi."

"Tôi không đói bụng, hơn nữa không có khẩu vị, anh mang đi đi."

Vẻ mặt An Noãn mệt mỏi.

Mạc Trọng Huy vẫn ngồi, thìa vẫn quấy cháo trong bất, trầm thấp nói, "Nếu em không ăn, anh cứ ngồi ở trong này, ngồi cả một đêm."

An Noãn điên rồi, cầm khăn lau tóc trong tay, ở trên vai anh dùng lực quất hai cái.

Mạc Trọng Huy vẫn câu nói kia, "Uống cháo vào đi. Đói bụng đi ngủ, ban đêm sẽ khó chịu."

An Noãn rất tức giận, ngược lại nghe lời. Đoạt bát trong tay anh, từng miếng một ăn hết.

Mạc Trọng Huy hài long nhếch khóe miệng, cầm khăn mặt cẩn thận giúp cô lau tóc.

"Lâm Dịch Xuyên tại sao đến Bắc Kinh?"

Thằng nhãi này có lẽ kìm nén đến bây giờ, rốt cục hỏi lên.

An Noãn hừ hừ, tức giận nói, "Tôi làm sao mà biết."

"Đứa bé kia thật đáng yêu, nhưng nếu con của hai chúng ta sinh ra, nhất định càng đáng yêu hơn."

"Mạc Trọng Huy, anh thật đúng là mơ mộng hão huyền, con của hai chúng ta sinh ra, kiếp sau cũng không thể nào."

Mạc Trọng Huy cười cười, "Kiếp sau có thể không anh không quan tâm được nhiều như vậy, đời này ít nhất cũng phải sinh hai đứa."

An Noãn cấp cho anh một cước, nặng nề đá vào trên bắp đùi anh.

"Vừa rồi anh nấu cháo cho em, mợ hai em cũng đơm bát cho cậu hai em, nhưng cậu hai em cầm bát đập bể rồi."

AnNoãn nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu hai thật sự quá đáng, mợ hai tốt như vậy, ông phải dịu dàng với bà chứ."

"Có lẽ chỉ có em đi đưa cho ông, ông mới hết giận."

An Noãn không phục hừ nói, "Tôi mới không đưa cho ông, hôm nay ông hơi quá đáng, cho đói bụng mới đúng."

Mặc dù An Noãn nói như vậy, trong lòng vẫn lo lắng.

- -

Uống xong cháo, An Noãn chạy tới phòng Tiết Ngọc Lan, so sánh với cậu hai, An Noãn càng đau lòng cho mợ hai hơn.

An Noãn gõ gõ cửa phòng của bà, mợ hai tự mình đi mở cửa, thấy An Noãn, bà hơi nhếch môi. An Noãn lại thấy hai mắt bà thoáng sưng đỏ.

"Noãn Noãn, con tìm mợ có việc sao? Mau vào ngồi đi."

An Noãn đi vào, ở trên ghế sofa ngồi xuống.

Tiết Ngọc Lan rót chén nước cho An Noãn.

"Mợ, có phải cậu hai cái gì cũng chưa ăn không?"

Tiết Ngọc Lan khẽ gật đầu, thản nhiên nói, "Lần đầu tiên thấy ông tức giận lớn như vậy, vừa rồi mợ mang cháo cho ông, ông trực tiếp cầm bát đập bể, làm thư phòng trở nên bừa bãi."

"Mợ, sao mợ vĩ đại như vậy."An Noãn nhịn không được cảm khái.

Tiết Ngọc Lan tự giễu cười cười, "Vĩ đại nữa thì làm thế nào đây."

"Mợ - - "

"Noãn Noãn, con mới có thể thấymợ và cậu hai không hề có tình cảm. Mợ với ông là đám hỏi gia tộc, lúc trước, hai chúng ta đính hôn, là lần đầu tiên gặp mặt. Thế giới cuộc sống của chúng ta như vậy, rất nhiều khi muốn phản kháng cũng không làm nên chuyện gì. Mợ trời sinh nhát gan, không dũng cảm như mẹ con, có thểvì tình yêu liều lĩnh. Về sau cậu hai con với mợ kết hôn, con đường làm quan vẫn tốt, ông rất cố gắng, cũng rất ưu tú. Con biết không, người giống như ông ấy, cô gái nào ở chung lâu với ông, đều sinh ra tình yêu, không nói tình yêu, ít nhất cũng có tình cảm kính trọng."

Tiết Ngọc Lan ý tứ đã rất rõ ràng.

"Đính hôn không lâu sau, chúng ta liền kết hôn, sau khi kết hôn không lâu thì có Thần Bằng. Thần Bằng là một tay mợ nuôi đến lớn, lúc nó còn nhỏ đặc biệt quyến luyến mợ. Về sau cậu con kiên trì muốn đưa nó ra nước học, con không biết lúc ấy Thần Bằng còn rất nhỏ, ôm mợ chết cũng không chịu đi. Nhưng mợ từ trước đến nay nghe lời cậu con nói, nhẫn tâm đưa nó đi. Từ đó về sau, mỗi lần Thần Bằng nghỉ trở về, đều lạnh nhạt với mợ, có lẽ mợ thật sự làm tổn thương đến trái tim của nó. Mãi đến khi nó học xong trở về nước, lúc đó Thần Bằng giống như đã trưởng thành, cũng trở nên rất hiếu thuận, thường xuyên đưa mợ đi chơi."

Nói tới đây, trên mặt Tiết Ngọc Lan tràn đầy hạnh phúc.

Về sau đã xảy ra cái gì, An Noãn có thể cũng đoán được.

Tiết Ngọc Lan đè mi tâm xinh đẹp thanh tú, trầm thấp nói, "Là mợ hủy đi tín nhiệm của Thần Bằng đối với mợ, mấy năm trước nó thích một sinh viên học viện điện ảnh, trong nhà tự nhiên không đồng ý, nó mấy làn lén lấy sổ hộ khẩu ra muốn cùng cô gái kia lấy giấy chứng nhận kết hôn, bị cậu con cản lại. Cậu con để cho mợ quản nó, mợ chạy đi tìm cô gái kia, mợ cho cô gái kia tờ chi phiếu, để cho con bé rời khỏi Thần Bằng."

Tiết Ngọc Lan cười tự giễu, "Có phải rất cẩu huyết không, mợ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới có một ngày mợ sẽ làm ra chuyện như vậy. Nhưng mợ không có biện pháp, gia đình của chúng ta nhất định sẽ không nhận học sinh nghèo như vậy, tương lai vẫn có khả năng trở thành con hát.Cô gái kia không lấy tiền của mợ, nhưng cũng cùng Thần Bằng chia tay. Từ đó về sau, mợ thực mất đi con của mợ, bây giờ nó rất ít khi trở về, ngay cả gọi mợ một tiếng 'Mẹ' cũng là tâm bất cam tình bất nguyện. Noãn Noãn, con nói mợ có phải làm sai rồi hay không hả?"

Tình cảnh rất quen thuộc, cha của Mạc Trọng Huy cũng từng quăng chi phiếu cho cô. Chỉ là khi đó cô không phải là đứa bé, sẽ không chút nào cảm thấy tự ti. Cùng cô sinh viên kia hoàn toàn khác nhau, thân phận như vậy cùng Thẩm Thần Bằng ở một chỗ, phải có bao nhiêu dũng khí lớn, chi phiếu của Tiết Ngọc Lan giống như đem toàn bộ lòng tự trọng của cô bé đó đập nát.

Nhưng An Noãn còn có thể nói cái gì, cái vòng tròn này là như thế, người không quyền không thế không thể tiến vào, có đôi khi thậm chí có tiền cũng chưa sử dụng được.

"Mợ, mợ đừng suy nghĩ quá nhiều, anh họ ưu tú như vậy, anh ấy sẽ tìm được một cô gái càng tốt hơn, chờ sau này anh ấy kết hôn sinh con, có lẽ có thể hiểu tâm tình của hai người."

"Chỉ hy vọng như thế, bây giờ nó không muốn nói nhiều với mợ, thế giới tình cảm của nó mợ cũng không hiểu rõ lắm, Noãn Noãn, mợ hi vọng lúc con rảnh rỗi có thể giúp mợ tâm sự với nó, khuyên bảo nó, mợ phát hiện nó cũng thích người em gái như con, lúc con ở nhà nó sẽ về nhà ăn cơm tần suất cũng cao."

An Noãn cười gật gật đầu.

"Cậu con buổi tối chưa ăn cái gì, sáng sớm ngày mai phải đi họp, ông bận rộn thường xuyên cơm trưa cũng không ăn, mợ sợ ônglàm cho thân thể suy sụp, con giúp mợ mang cháo vào nhé."

An Noãn mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cũng không muốn thấy Tiết Ngọc Lan lo lắng, khẽ gật đầu đáp ứng.
Bình Luận (0)
Comment