Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 109

An Noãn múc bát cháo, chạy đến thư phòng gõ cửa một cái, bên trong không có trả lời, cô dứt khát tự mình mở cửa. Trong thư phòng quả nhiên một mảnh hỗn độn, mọi thứ đập bể trên mặt đất, cháo rơi rớt trên đất.

An Noãn đi vào, Thẩm Diệc Minh không phát hiện ra cô. Ánh mắt nhẹ nhàng đang chăm chú nhìn một khung hình trên bàn sách, khung hình bằng gỗ lim nhìn qua lịch sử có chút lâu đời, trong khung hình có một tấm ảnh đã ố vàng, là ảnh gia đình nhà họ Thẩm, mẹ ở trong tấm ảnh, an vị ở bên cạnh lão gia tử, cười đến rất vui vẻ.

"Cậu." An Noãn cúi đầu gọi một tiếng, mới đem tâm tư của Thẩm Diệc Minh gọi trở về.

Thẩm Diệc Minh nhàn nhạt liếc cô một cái, khóe mắt lướt qua quét xuống có chút không vui, lạnh lùng hừ nói, "Cháu vào đây làm gì? Cậu cho cháu vào sao."

An Noãn ngây ngô cười, cố ý nói, "Vậy cháu đi ra ngoài?"

Cô cố ý kéo dài âm cuối, nghe ra có vài phần làm nũng.

Mới vừa đi hai bước, lại nghe thấy giọng nói hùng hậu phía sau quát lớn, "Đứng lại!"

An Noãn bưng bát đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, "Mợ tự tay nấu cháo cho cậu, cậu không ăn thì thật có lỗi với mợ."

"Để xuống đi, lát nữa ăn sau."

"Không được, sẽ nguội mất, cháu muốn thấy cậu ăn xong."

Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ nhếch môi, cười nhạt nói, "Cháu là đến để hoàn thành nhiệm vụ à?"

"Nếu không cháu đút cho cậu."

Khóe miệng Thẩm Diệc Minh mỉm cười, kết quả nhìn bát trong tay An Noãn, nói đùa, "Cậu còn chưa tới trình độ tay chân bất tiện, chờ cậu lớn tuổi, không nhúc nhích được, nếu cháu còn có tâm này thì tốt."

"Có, đương nhiên là có, chờ cậu nhiều tuổi, cháu sẽ chăm sóc người."

Thẩm Diệc Minh giúp cô mang cái ghế dựa đến, để cho cô ngồi ở bên cạnh ông.

An Noãn cầm lấy khung hình trên bàn sách, nhịn không được nói, "Cậu, cháu cảm thấy ảnh gia đình này nên đổi một tấm, cậu xem, ảnh chụp này chỉ có ông ngoại, mẹ cháu, cùng các cậu, còn các mợ cũng không có ở trên hình, các anh cũng không có."

Tay Thẩm Diệc Minh cầm thìa hơi hạ xuống, giọng êm ái trầm thấp nói, "Nếu đổi ảnh gia đình, thì không có mẹ con, đây là tấm ảnh gia đình duy nhất trên đời có mẹ con, là lúc sinh nhật mười tám tuổi của em ấy, cả nhà chúng ta cùng chụp."

"Cháu biết này tấm ảnh đối với người mà nói rất có ý nghĩa, người không để nó vào album ảnh, mà vẫn để ở đây, thấy được trong lòng không cảm thấy khó chịu sao?"

Thẩm Diệc Minh hơi mấp máy môi, giọng trầm thấp cảm khái nói, "Ừ, nhìn một lần khó chịu một lần, một người sống vui vẻ như thế làm thế nào đã rời đi, là cậu không tốt, cậu không nên mặc kệ của em ấy."

"Cậu, chuyện trước kia thì đừng nói nữa, mẹ đã đi, bà ở trên trời có linh cũng không hy vọng chúng ta khổ sở, chúng ta cũng phải sống tốt, mẹ mới có thể an tâm."

Thấy Thẩm Diệc Minh uống một bát cháo xong, An Noãn thăm dò nói, "Cậu, cháu cảm thấy cậu nên đối tốt với mợ một chút."

Thẩm Diệc Minh đặt bát xuống, nhíu mày cười, "Làm sao nói vậy?"

"Cậu mỗi ngày đều đã bề bộn nhiều việc, thời gian ở bên ngoài nhiều, ít có thời gian về nhà, mợ cho tới bây giờ cũng không oán giận, lại còn chăm sóc ông ngoại, người phụ nữ như vậy rất đáng quý, cháu cảm thấy cậu nên rút ra chút thời gian ở cùng với mợ, ngẫu nhiên mua chút quà tặng nhỏ tặng mợ, cậu đi nơi khác khảo sát viếng thăm cũng có thể đưa mợ theo, cậu ngẫm lại, với thân phận bây giờ của mợ, cũng không có thể tùy ý ra ngoài đi dạo phố chơi, cả ngày chỉ có thể ở nhà, cùng cậu ra ngoài thì là quang minh chính đại. Hơn nữa dáng vẻ mợ rất đẹp nha, đi ra bên ngoài cho cậu tăng thêm thể diện."

Thẩm Diệc Minh ha ha cười ra tiếng, tiếng cười rất sang sảng.

Tay ông cưng chiều nhéo nhéo gương mặt cô, cười nói, "Con quỷ nha đầu này, cậu với mợ cháu đều là vợ chồng già, Thần Bằng cũng đã hơn ba mươi, còn có nhiều cách nói như vậy. Mợ cháu cũng sớm thành thói quen với cuộc sống bây giờ, cậu đột nhiên muốn dẫn bà ra ngoài, có thể bà ấy còn không thói quen."

"Ai nói, đây chỉ là suy nghĩ của cậu, cậu không thấy hôm nay cậu đưa dây truyền trân châu cho mợ, mợ rất vui vẻ sao. Người cũng nói, anh họ cũng hơn ba mươi, mợ theo người đã vài chục năm, người đã làm chuyện lãng mạn với mợ chưa? Cháu cảm thấy mợ xinh đẹp mỹ lệ như vậy, theo người rất là thiệt thòi."

Thẩm Diệc Minh vậy mà không tức giận, ngược lại lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói, "Nha đầu kia, ở trước mặt cậu càng ngày càng không lớn không nhỏ, miệng không chừng mực, cháu cũng không sợ cậu tức giận."

"Cháu mới không sợ, cậu thương cháu như vậy, làm sao có thể sẽ giận cháu. Hơn nữa, cháu đều nói thật nha, mợ quá đáng thương rồi."

Thẩm Diệc Minh vuốt tóc của cô, than thở nói, "Được rồi, vậy nghe lời cháu, lần sau nếu như đi ra nước ngoài hoặc là đi nơi khác, cậu sẽ dẫn mợ, cùng đi với bà xã, như thế này được chưa?"

An Noãn hì hì cười, trong lòng xúc động muôn vàn.

Rất nhiều khi người đàn ông không phải không lãng mạn, chỉ là bọn họ cảm thấy không cần. Có lẽ bọn họ không biết, chỉ cần một quà tặng nho nhỏ, đều có thể làm cho phụ nữ nhân mở cờ trong bùng. Giá trị quà tặng không ở chỗ nó đáng giá bao nhiêu, mà ở trong lòng anh có em.

Từ đầu tới đuôi, bọn họ cũng không nói ra chuyện sửa họ, Thẩm Diệc Minh không đề cập tới, An Noãn tự nhiên coi như cái gì cũng chưa phát sinh.

Cộ biết, mang họ Thẩm, đó là tượng trưng quyền lợi địa vị, đi đến đâu đều được người ta tôn kính, nhưng đời này cô sẽ không làm như vậy. Mặc dù phải đoạn tuyệt quan hệ nhà họ Thẩm, cô cũng không buông tay dòng họ của ba. Một danh hiệu cũng tốt, một tên gọi cũng được, cô vĩnh viễn đều là con gái của An Hồng Minh.

- -

Sáng sớm hôm sau, An Noãn đến khách sạn, trước tiên cô đến phòng của Hứa Vĩ Thần, có chút chuyện cần phải một mình nói với hắn.

Hứa Vĩ Thần đang pha cà phê, thấy An Noãn làm hoảng sợ, nhịn không được nói lại, "Cô không đến phòng của Rừng Già chạy đến phòng ta làm gì? Chắc cô sẽ không có hứng thú với tôi chứ?."

"Hứa Vĩ Thần, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, anh có nghiêm túc không?"

Hứa Vĩ Thần thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, gật gật đầu, "Cô đi phòng khách ngồi trước, tôi pha xong cà phê sẽ ra ngay."

Rất nhanh, Hứa Vĩ Thần bưng hai chén cà phê nóng hổi ra, đưa một chén cho An Noãn.

Hắn nhẹ nhàng nhấp một miếng, ngồi xuống đối diện với An Noãn, không chút để ý hỏi, "Cuối cùng chuyện gì? Lần trước một mình hẹn tôi ra ngoài, lúc này lại chạy đến tìm tôi."

"Tôi đã gặp mẹ đẻ của Sớm rồi."

An Noãn rất bình tĩnh kể lại, Hứa Vĩ Thần phun ngụm cà phê ra ngoài, nhìn về phía cửa, vẻ mặt hết sức ngưng trọng nói, "Chuyện này cô tốt nhất đừng nói cho Rừng Già biết."

"Ngày hôm qua tôi còn mang Sớm tới gặp với cô ấy."

Hứa Vĩ Thần mắng một câu thô tục, đặt chén cà phê trong tay ở trên bàn trà.

"Mẹ nó cô đúng là điên rồi, cô dựa vào cái gì quan tâm chuyện vớ vẩn này, cô có biết Rừng Già có bao nhiêu chán ghét cái người phụ nữ kia, vậy mà cô còn dám để cho Sớm gặp mặt cô ta, cô không muốn sống sao?"

An Noãn giải thích, "Người phụ nữa kia rất đáng thương, rất nhiều sự thực các anh cũng không biết."

"Chúng tôi không biết, cô biết? An Noãn, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ mình quá thông minh, thật ra người ngốc nhất là cô."

An Noãn nhịn không được túm chặt quần áo của Hứa Vĩ Thần, "Hứa Vĩ Thần, trước anh hãy nghe tôi nói, người phụ nữa kia thật sự là vô tội. Năm đó cô ấy chỉ muốn kiếm một khoản tiền cho mẹ cô ấy chữa bệnh, cô ta cũng không phải vũ nữ gì, cô ấy chỉ là sinh viên đại học đơn thuần, cùng Rừng Già lần đó là lần đầu tiên của cô ấy. Cô ấy rất yêu Sớm, tôi nhìn ra được."

"Ngậm miệng!" Hứa Vĩ Thần lạnh lùng cắt ngang cô, dùng lực bỏ tay cô ra, "An Noãn, Rừng Già là ai cô còn không rõ ràng lắm sao? Năm đó bị thiết kế hãm hại, anh ấy còn có thể không điều tra toàn bộ cho rõ rang sao? Coi như cái người phụ nữ kia đáng thương, cùng Rừng Già có quan hệ gì? Mà Rừng Già phải bị hãm hại, bị lợi dụng? Lời nói không xuôi tai, cô ta có phải xử nữ hay không Rừng Già có thể không biết? Hơn nữa, có phải xử nữ hay không không quan trọng? Rừng Già muốn dạng người phụ nữa nào mà không có, sẽ hiếm lạ cô ta là xử nữ sao?"

Mặt An Noãn đỏ lên, dùng sức cắn môi.
Bình Luận (0)
Comment