Trong phủ đệ đã chuẩn bị sẵn đại phu.
Vị đại phu này đã tới kiểm tra một lần nhưng không hề phát hiện Lý Quân có
"hỷ mạch", nhưng vào ba ngày sau, bào thai lớn lên thêm một chút, vị đại phu này cuối cùng đã bắt được hỷ mạch.
Lập tức cả phủ đệ đều tràn ngập một bầu không khí vui vẻ, Đằng Thanh Sơn cả ngày đều cười suốt.
Sau khi biết tin, Gia Cát Nguyên Hồng tự thân tới thăm hỏi.
Ngày hai mươi tám tháng bảy.
Lý Quân đang nằm trên ghế, cười trong vắt nhìn Đằng Thanh Sơn đang tu luyện Tam Thể Thức hòng nghiên cứu Sinh Tử chi đạo.
"Biết Lý Quân có thai, không ngờ luyện quyền ngộ đạo lại có vẻ thuận lợi không ít."Đằng Thanh Sơn dừng lại, nhắm mắt, hồi tưởng lại một số ảo diệu vừa mới lĩnh ngộ được. Mở mắt hắn nhìn Lý Quân đang ở bên cạnh luyện võ trường. Vừa nhìn thấy, Đằng Thanh Sơn sững người: Lý Quân đang thoải mái nằm, trên mặt hiện lên một chút sắc thái của từ mẫu.
"Khó trách có người nói phụ nữ đang mang thai là xinh đẹp nhất." Đằng Thanh Sơn thầm nhủ. Hắn liền bước qua bên ấy.
- Thanh Sơn, luyện xong chưa?
Lý Quân cười nói.
- Muội vừa rồi đang suy nghĩ, con chúng ta sinh ra nên đặt tên là gì. Sau này còn phải dạy con thế nào nữa!
- Tên?
Đằng Thanh Sơn ngẫm nghĩ:
- Ta lót là chữ
"Thanh", con sẽ lót chữ
"Hồng". Đằng Hồng Đào? Đằng Hồng Ninh, Đằng Hồng Nghiên? Nam nữ đều không chưa biết, rốt cuộc nên đặt tên thế nào đây? Cái này từ từ nghĩ. Vậy đi, khi nào sinh ra hãy tính, sau này có gì thì hỏi cha, mẹ.
Lý Quân nhất thời ngớ ra, gật đầu đồng ý:
- Đúng rồi, nên hỏi cha mẹ.
"Cha và mẹ đều chưa biết." Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ tới cha mẹ, bất giác mặt lộ ra nụ cười.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm, là một người cha rất truyền thống.
Năm đó bản thân hắn sắp mười sáu tuổi, phụ thân liền kêu mau thành thân lấy vợ sinh con. Hơn nữa còn muốn mình lấy vài người vợ. Trong mắt phụ thân, đàn ông có bản lĩnh phải lấy ba, bốn bà vợ.
Hương hỏa truyền thừa, trong mắt cha mẹ rất quan trọng.
"Nhanh thôi, tới lúc đó, trước mặt cha mẹ nói rõ thân phận. Lại cho cha mẹ biết mình cưới vợ rồi, còn có con nữa." Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ tới, bất giác vui vẻ chờ mong nhìn thấy tâm trạng của cha mẹ lúc đó.
Đằng Thanh Sơn ngồi chồm hổm, áp tai vào bụng Lý Quân.
- Tiểu Quân, đợi con ra đời rồi, nếu là nữ, ta nhất định dạy nó thành người hiểu biết, dịu dàng mê người. Ừm, con gái không cần quá mạnh, nhưng ít nhất cũng phải là tiên thiên cao thủ. Nếu như là trai, thì càng cần phải mạnh mẽ hơn, bồi dưỡng nó thành cường giả hư cảnh.
Đằng Thanh Sơn vừa áp vào bụng Lý Quân nghe, vừa nói.
Lý Quân không khỏi che miệng cười không ngừng: Tiên thiên, hư cảnh?
- Thế nào, nàng không tin à?
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu lên.
- Tin, tin.
Lý Quân gật đầu liên tục.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa trang viện có tiếng gõ cửa
"binh, binh".
- Thánh nữ điện hạ, trong giáo có việc cần Thánh nữ điện hạ phê duyệt.
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, tự mình đi ra mở cửa trang viện.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo lục cầm một xấp giấy dày khoảng thước tàu đứng ở cửa. Lý Quân là quyền giáo chủ Tuyết Liên giáo, nhiều chuyện trong Tuyết Liên giáo đều cần đến nàng phê duyệt.
- Đại nhân!
Lục y thiếu nữ hành lễ.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Mấy chuyện vặt này không cần lại đến làm phiền Thánh nữ điện hạ của các người. Nàng ấy thân thể có bệnh. Lần trước ta không có mặt, các người đem nhiều văn kiện thế này tới để cho nàng phê duyệt. Lần này ta đích thân cho các ngươi biết, đem mấy thứ này đi đi. Sắp tới không được ta cho phép, không được tới làm phiền Thánh nữ điện hạ nữa, biết chưa?
- Nhưng, nhưng giáo chủ…
Lục y thiếu nữ có chút ngập ngừng.
- Thánh nữ có bệnh, không thể tiếp tục phê duyệt mấy thứ này. Ngươi có thể trực tiếp báo lại như thế với giáo chủ các ngươi.
Đằng Thanh Sơn ra lệnh.
Lục y thiếu nữ ngớ người một lát, rồi hành lễ:
-Vâng, đại nhân.
Tay mang chồng giấy dày cộm đó, Lục y thiếu nữ nhanh chóng rời đi.
*****
U Châu, trong một gian thư phòng u ám, một ngọn nến nhỏ đang lập lòe cháy. Bùi Tam mặc hắc bào đang ngồi trước bàn, đang xem một bản thư tịch bìa màu lam.
- Cung chủ!
- Cha!
Bên ngoài có tiếng gọi.
- Vào đi!
Bùi Tam bỏ quyển sách xuống.
Bùi Tuyết Liên mặc áo tím và một đại hòa thượng mặc tăng bào màu hồng mở cửa đi vào.
- Tô Mông Đặc!
Bùi Tam ngẩng đầu nhìn đại hòa thượng, hạ lệnh:
- Thiên Thần Sơn nhất mạch của ngươi, Thần Vệ Quân, bây giờ chắc là đã vào U Châu hểt rồi nhỉ.
- Cung chủ.
Thiên Thần Tô Mông Đặc gật đầu đáp:
- Mười vạn quân sĩ Thần Vệ Quân đã vào U Châu rồi, hơn nữa đã cùng bốn vạn quân Huyết Liên Quân của Tuyết Liên giáo của Tuyết Liên tiểu thư tập hợp. Tổng cộng là mươi bốn vạn quân sĩ.
Bùi Tam nhìn Bùi Tuyết Liên.
Bùi Tuyết Liên cười nói:
- Cha, chuyện của Thanh Châu lần này con tự có an bài. Nha đầu tiểu Quân hiện đang ở cùng Hô Hòa. Còn nữa, thân thể có bệnh, căn bản không lo đến chuyện trong giáo. Tại Thanh Châu, tám mươi vạn đại quân nghỉ ngơi dưỡng sức mấy tháng nay đã nhắm biên giới Thanh Châu, Dương Châu xuất phát. Ước chừng trong vòng 1 tháng, có thể tập kết đầy đủ.
- Binh lính bình thường, tốc độ thật là chậm.
Bùi Tam lắc đầu:
- Thần Vệ Quân, Huyết Liên Quân đã chiêu mộ người tốt chưa?
Bùi Tuyết Liên bĩu môi bất lực đáp:
- Lão hòa thượng Tô Mông Đặc này có cả đại thảo nguyên làm cơ sở, mấy trăm năm chẳng qua mới có được mươi vạn Thần Vệ Quân. Tuyết Liên giáo của con tại Thanh Châu mới có hơn trăm năm, chỉ mới có bốn vạn Huyết Liên Quân.
Thần Vệ Quân, Huyết Liên Quân có thể so sánh với Ngân Giao quân, Hắc Giáp quân. Quân sĩ đều có nội kình.
Bùi Tam đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ.
Bùi Tam mặc hắc bào được phản chiếu bởi ánh nến u ám càng làm người khác kinh sợ, giọng nói trầm thấp vang lên:
- Tiểu Liên! Đồ Nguyên Vệ do Thiên Thần Cung chúng ta quản lý cũng nên ra tay rồi. Con tự đi sắp xếp, đem hết một vạn hai ngàn Đồ Nguyên Vệ tới đi. Lần này, phải hạ Dương Châu chỉ trong một trận.
"Đồ Nguyên Vệ?" Nghe thế, Bùi Tuyết Liên vui mừng. Hòa thượng Tô Mông Đặc cũng thất kinh.
Thiên Thần Cung chia ra làm mấy chi mạch lớn, trong đó Thiên Thần Sơn có nhân số nhiều nhất.
Nhưng mà Huyết Liên Quân, Thần Vệ Quân đều là nhân mã của các chi mạch. Còn Đồ Nguyên Vệ chính là quân đội tinh anh nhất trực thuộc Thiên Thần Cung. Nghe nói, người trong Đồ Nguyên Vệ ai cũng mặc thượng đẳng chiến giáp, hơn nữa, mỗi một quân sĩ Đồ Nguyên Vệ đều là nhất lưu võ giả. Đây là một đạo quân hoàn toàn do nhất lưu võ giả tạo nên.
Bùi Tuyết Liên nhủ thầm:
"Nếu năm đó sư huynh không đi một chuyến tới Đại Duyên Sơn, Đồ Nguyên Vệ này cũng không nhiều như vậy. Nhưng mà, tiến đánh Thanh Châu, U Châu, cha đều không phái Đồ Nguyên Vệ, nhưng công đánh Dương Châu lại…"Bùi Tuyết Liên rất tin tưởng lần này nhất định sẽ nhanh chóng đánh hạ Dươgn Châu.
Diệt Đông bộ Thanh Châu, chính là dựa vào cơ sở ban đầu của Thiên Thần Cung ở Thanh Châu.
Diệt Đông bộ U châu, chỗ dựa chính là đại quân thảo nguyên hung hãn của Thiên Thần Sơn, quân đội đông đảo, thêm vào hư cảnh cường giả đủ để nuốt trọn U Châu.
- Quân sĩ đều đã sớm kiệt sức rồi.
Bùi Tam đứng bên cửa sổ, trầm thấp giọng nói:
- Thêm nữa Thanh Hồ đảo khẳng định sẽ học theo Hồng Thiên thành, dùng các đội quân nhỏ đánh lén. Nên lần này diệt Dương Châu phải dùng dùng quan đội tinh anh. Mười bốn vạn Tuyết Liên Quân, Thần Vệ Quân đủ để đối kháng trăm vạn đại quân. Còn có Đồ Nguyên Vệ, mọi Đồ Nguyên Vệ đều là nhất lưu võ giả, một vạn hai ngàn người. Không có thành trì nào có thể ngăn cản bọn họ.
- Một cú là tan.
- Để đội quân tinh anh nhất này đi trước, dẫn theo tám mươi vạn lính phổ thông, quét ngang cả Dương Châu.
Khóe miệng Bùi Tam nổi lên một tia tiếu ý, giống như cả Dương Châu, dưới công kích của đại quân Bùi Tam đã hoàn toàn tan vỡ.
- Các người đi ra đi! Tiểu Liên, tám mươi vạn đại quân phải tập kết tại biên giới trong thời gian nhanh nhất.
Bùi Tam phẩy tay nói.
- Vâng!
Bùi Tuyết Liên, Thiên Thần Tô Mông Đặc hai người đều cung kính lui ra.
Trong thư phòng chỉ còn một mình Bùi Tam đứng trước cửa sổ. Bùi Tam ánh mắt nheo lại, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo làm người kinh sợ:
"Ma Ni Tự, Ma Ni Tự, đừng gấp, rất nhanh, rất nhanh thôi."Đằng Thanh Sơn lúc này đang trầm mình trong niềm vui sắp được làm cha, hầu như không biết một trường huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) đang tới.
*****
Giang Ninh quận thành, trong thư phòng của Quy Nguyên Tông Gia Cát Nguyên Hồng.
- Gia chủ, đây là tình báo khẩn cấp từ Thanh Châu báo về.
Một lão giả tóc bạc, áo xanh cung kính mang một xấp giấy để lên trên bàn của Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng bình thản nhận lấy, xem qua, càng xem sắc mặt càng khó coi. Hu. Gia Cát Nguyên Hồng đứng lên.
- Ngươi ra ngoài trước.
Gia Cát Nguyên Hồng phẩy tay.
- Vâng.
Sau khi lão giả lui ra, Gia Cát Nguyên Hồng đóng cửa thư phòng, đóng cửa sổ, rồi lập tức chạy tới giá sách bên cạnh, lấy ra năm tờ giấy từ một quyển thư tịch dày.
Mang năm trang giấy này để chung với sáu trang giấy vừa mới nhận được.
"Thì ra là thế." Gia Cát Nguyên Hồng xem nội dung ghi trên mười một trang giấy.
"Xem ra tốc độ đi đường cực nhanh. Quân đội vừa mới xuất hiện ở biên giới Thanh Châu, Dương Châu chắc là quân đội tinh anh cỡ Hắc giáp quân, chỉ có thế mới có thể giải thích được."Hóa ra điều binh như vậy là do còn có thâm ý thế này. Từ sau khi Thanh Châu bị Tuyết Liên giáo thống lĩnh, Tuyết Liên giáo tiến hành sắp xếp lượng lớn quân đội đầu hàng vốn là quân đội của Tiêu Dao Cung, rồi đưa đi tới nơi khác. Chính bởi vì mỗi lần chuyển quân trong giai đoạn này đều nhận được tin tình báo, Gia Cát Nguyên Hồng tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng cũng không dám khẳng định.
Nhưng căn cứ vào hai lần tình báo hợp lại, Gia Cát Nguyên Hồng dựa vào những dấu vết để lại, đưa ra một kết luận ghê người: trong thời gian ngắn sắp tới, Thiên Thần Cung sẽ tiến công Dương Châu.
Trán Gia Cát Nguyên Hồng đầy mồ hôi. E rằng tuyệt đại bộ phận Cửu Châu đại địa đều cho rằng sau khi diệt Tiêu Dao Cung, Hồng Thiên thành, chiếm lĩnh hai châu trong Cửu Châu đại địa, Thiên Thần Cung sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức. Hơn nữa các loại tình báo đều cho thấy, đại quân thảo nguyên phần lớn đều bắt đầu lui về thảo nguyên. Không có đại quân thảo nguyên, Thiên Thần Cung dùng gì để đánh những nơi khác?
Cho nên, mọi người bây giờ đều như thế mà hưởng thụ sự bình yên. Chỉ sợ đợi đến khi Thiên Thần Cung dùng cách bẻ cành khô, xé củi mục tấn công tới mới tỉnh ngộ.
Gia Cát Nguyên Hồng đang đêm ly khai Giang Ninh quận thành, đi tới Nghi thành.
- Binh. Binh!
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
- Đêm khuya thế này, vì sao sư phụ lại tới đây.
Đằng Thanh Sơn mặc áo, từ trong phòng chạy ra.
Bên ngoài chính là Gia Cát Nguyên Hồng, giữa lông mày hiện rõ sự nôn nóng.
- Sư phụ, nhanh vào trong.
Đằng Thanh Sơn vừa đưa Gia Cát Nguyên Hồng vào, vừa hỏi:
- Có chuyện gì mà sư phụ tới giờ này?
Giờ phút này cửa thành đã đóng từ lâu rồi, Gia Cát Nguyên Hồng đã nhảy qua tường thành vào.
- Con xem cái này trước đi.
Gia Cát Nguyên Hồng không nói nhiều, đưa ra một xấp giấy.
- Ta đã khoanh tròn những tin tình báo quan trọng trên đó rồi.
- Đây là…
Mấy bữa nay Đằng Thanh Sơn đều rất vui vẻ, nhưng hiện giờ lòng hắn lại nặng chĩu. Vẻ mặt của sư phụ khiến Đằng Thanh Sơn ý thức được sự tình e rằng rất nghiêm trọng.