Trong đêm khuya không trăng, hầu như xòe tay không thấy ngón, nhưng Đằng Thanh Sơn lại mở to mắt nhìn như đóng đinh vào xấp giấy trên tay. Đọc xong mảnh này lập tức lật sang tờ khác ngay, chủ yếu nhìn vào những vòng tròn Gia Cát Nguyên Hồng đã khuyên.
Càng xem, vẻ mặt Đằng Thanh Sơn càng khó coi:
- Không ngờ Bùi Tam có dã tâm lớn như vậy. Vừa mới vất vả tiêu diệt Hồng Thiên Thành ở U Châu, bây giờ lại chuẩn bị tiến công Dương Châu!
Vốn hôm nay, Đằng Thanh Sơn đang rất vui, cùng thê tử chờ đợi hài tử ra đời.
Ai có thể tưởng lại xuất hiện việc này cơ chứ.
- Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn gấp giấy lại, nhìn Gia Cát Nguyên Hồng:
- Dựa theo tin tình báo, đích xác là Thiên Thần cung muốn động thủ tiến công Dương Châu rồi. Người nói chúng ta bây giờ phải làm sao cho tốt?
- Có thể làm gì chứ?
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu:
- Thiên Thần cung đã quyết định xuất binh rồi. Đừng nói Quy Nguyên Tông ta, cho dù là Thanh Hồ Đảo cũng căn bản không ngăn được. Bây giờ biện pháp duy nhất là dựa vào Thanh Sơn ngươi. Thanh Sơn, ngươi cũng quen với những cường giả hư cảnh của Thiên Thần cung?
- Dạ, con biết cả.
Đằng Thanh Sơn gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Những người khác thì còn đỡ, nhưng con gái cung chủ Thiên Thần cung, cũng chính là giáo chủ Tuyết Liên Giáo, lại có thành kiến với con.
Gia Cát Nguyên Hồng gật gật đầu.
Thật ra trong lúc chạy tới đây, ông đã từng suy nghĩ rốt cuộc nên làm gì, làm sao ứng phó được với kiếp nạn này, nên trong lòng cũng có một vài kế hoạch.
- Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng.
- Sư phụ, người nói đi, con nghe.
Đằng Thanh Sơn cũng cẩn thận lắng nghe.
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng nói:
- Bây giờ, chúng ta không thể dùng sức mạnh ngăn cản được Thiên Thần cung. Do đó, phải nhờ vào ngươi ra tay thôi. Thanh Sơn... Ngươi tốt nhất đưa Lý Quân đi Thanh Châu. Nói chuyện với những người khác cũng vô dụng, mà phải gặp cung chủ Thiên Thần cung, tự mình đàm phán với cung chủ Bùi Tam!
- Nói gì cơ?
Đằng Thanh Sơn cũng rất lo lắng.
Bùi Tam không phải là người bình thường.
Hơn nữa, đã ẩn nhẫn mấy trăm năm, một khi bộc phát, trước hết diệt Tiêu Dao Cung Thanh Châu, sau đó diệt Hồng Thiên Thành U Châu. Bây giờ muốn nam hạ đánh Dương Châu. Uy thế như thế, chẳng lẽ mình chỉ nói vài câu lại có thể ngăn được à?
- Trong lần đàm phán này, đầu tiên ngươi cần biết rõ Bùi Tam vì sao phải vội vàng tiến công như thế? Mục đích của cuộc tiến công này là gì? Muốn thỏa mãn dã tâm, hay có mục đích khác. Tóm lại, ngươi cần phải biết hắn muốn làm gì! Sau đó tùy góc độ mà khuyên bảo hắn, nói cho hắn hiểu bây giờ mà xuất binh là rất bất lợi. Hơn nữa Thanh Sơn, ngươi hẳn là cũng đã nhìn ra được rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày:
- Nếu bình thường muốn chiếm lĩnh nhiều địa bàn, làm Thiên Thần cung càng thêm huy hoàng, lực ảnh hưởng lớn, thì căn bản không làm như thế. Bởi vì nếu không có đủ thời gian mười hai mươi năm, Thiên Thần cung căn bản không có cách nào cai trị được sáu ức dân chúng ở Thanh Châu và U Châu được.
- Lúc này họ mà tiến công thì phải dựa vào thực lực mấy trăm năm âm thầm chuẩn bị.
- Biện pháp ổn thoả nhất là họ nghỉ ngơi mười mấy, hai chục năm. Huấn luyện được mấy trăm vạn đại quân trung thành ở Thanh Châu và U Châu. Sau đó, lấy ưu thế của Thanh Châu, U Châu và đại thảo nguyên, xua ngàn vạn đại quân quét ngang Dương Châu, Viêm Châu, thậm chí còn có thể tranh dành cao thấp với Ma Ni Tự.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Thanh Châu, U Châu vừa bị đánh hạ, nhưng Tiêu Dao Cung, Hồng Thiên Thành vốn có lịch sử lâu đời, các thành trì, các vùng miền đều có nhân mã của họ, sớm đã là rắc rối thâm căn cố đế rất khó gỡ. Tình thế hiện tại, ở khắp chốn trên Thanh Châu, U Châu đều có rất nhiều nhân mã bên ngoài của Tiêu Dao Cung và Hồng Thiên Thành.
Thiên Thần cung muốn chính thức nắm chặt địa bàn này, đích xác phải cần mười mấy tới hai mươi năm quản lý.
- Nếu không quản lý tốt, vậy có đánh hạ địa bàn cho nhiều thêm nữa thì cũng chẳng để làm gì!
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày nói:
- Do đó, ta hoài nghi Thiên Thần cung có lẽ có mục đích khác. Đương nhiên cũng không loại trừ Thiên Thần cung tự tin mười phần, muốn nhân dịp này kích động tinh thần chiếm hết cả ba châu.
Đằng Thanh Sơn gật đầu lia lịa.
- Được, sư phụ, con chuẩn bị một chút, rồi lập tức đưa Tiểu Quân đi Thanh Châu.
Đằng Thanh Sơn nói ngay.
- Ừm, việc này rất cấp bách.
Gia Cát Nguyên Hồng thở dài một tiếng:
- Thanh Sơn, nếu Thiên Thần cung đáp ứng để Quy Nguyên Tông ta ở lại quận Giang Ninh, vậy cũng coi là được. Ta không muốn ngươi quyết liệt với Thiên Thần cung.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Hắn biết việc nặng nhẹ, nhưng hắn cũng có pháp bảo để chiến thắng.
- Tiểu Quân, Tiểu Quân!
Đằng Thanh Sơn vội chạy lên tầng trên, kể cho Lý Quân biết tình hình hiện tại. sau khi biết, Lý Quân cũng chấn động. Nàng hiểu rõ kế hoạch của Đằng Thanh Sơn, do đó không hề do dự, lập tức mặc quần áo, rời giường, cùng Đằng Thanh Sơn ly khai.
Đêm khuya ngày một tháng tám, Đằng Thanh Sơn mặc Hồng Thiên Thần Giáp, đưa Lý Quân và Lục Túc Đao Trì ly khai Nghi thành, bay về phương bắc, chạy tới Thanh Châu.
Đằng Thanh Sơn đi để quyết định vận mạng của gần ba ức nhân dân Dương Châu. Dương Châu, nơi phồn hoa nhất Cửu Châu, rốt cuộc trở thành thiên hạ của ai? Còn gần ba ức dân chúng Dương Châu đều đang sống những ngày yên ổn. Họ không biết tí gì về việc Dương Châu bây giờ đang lâm vào cục diện nguy hiểm nhất.
*****
Vũ Châu, thành trì cổ xưa nhất Vũ Thành, nằm giữa Cửu Châu. Bởi vì Vũ Dương Đại Vận Hà là một yếu đạo, nên Vũ Thành trở thành thành trì phồn hoa nhất Cửu Châu.
Còn ở giữa Vũ Thành, đó là Cung Điện Vũ Hoàng cổ xưa xa xỉ. Trải qua hơn ngàn năm duy tu, giữ gìn, mở rộng, cả cung điện đều rất có khí phách, những thương nhân, đám vũ giả tới Vũ Thành, phàm là đã đi qua Cung Điện Vũ Hoàng, ai nấy đều phải chậc lưỡi thán phục.
Đối ngoại, Vũ Hoàng môn tuyên bố nơi này là thủ đô của mình. Đích xác, môn chủ Vũ Hoàng môn hầu như đều ở đây.
Nhưng chỉ có rất ít người trong số đệ tử nòng cốt của Vũ Hoàng môn mới biết được dãy núi ngoài Vũ Thành mới là căn cơ của Vũ Hoàng môn. Dãy núi này được những dân bản xứ vùng ngoại ô Vũ Thành gọi là Hùng Hạt Tử sơn mạch. Bởi vì trong núi này có không ít con gấu chó, hơn nữa thông thường những gấu chó này toàn thân đen kịt, hai tròng mắt có màu tím. Mỗi một con gấu chó đều có cự lực kinh người, hơn nữa trong tộc gấu chó còn có yêu thú nữa.
Do đó, những thợ săn bình thường căn bản không dám vào Hùng Hạt Tử sơn mạch, giỏi lắm cũng chỉ ở bên bìa rừng mà săn bắn thôi.
Tộc gấu chó trở thành căn cơ tốt nhất cho Vũ Hoàng môn, sâu trong sơn mạch, có liên tiếp trên mười cung điện. Những cường giả hư cảnh Vũ Hoàng môn và con Liệt Phong Long Chuẩn phần lớn thời gian đều ở đây. Thỉnh thoảng bọn họ mới đi vào trong thành một chuyến, hơn nữa nơi này cách thành rất gần.
Một khi có động tĩnh gì, họ cũng có thể nhanh chóng trợ giúp.
- Tiểu hắc.
- Đại Hắc.
Một thiếu nữ lục y ném hai trái cây về phía hai con gấu đen gần đó. Hai chú gấu đen này, một con hơi to, một con hơi nhỏ một chút. Hiển nhiên chúng đều là những con gấu trẻ con, trông rất thật thà, chạy tới nhặt lấy trái cây ăn. Cảnh này làm thiếu nữ lục y không khỏi lộ ra nụ cười.
Ở gần đó, có một vài con gấu chó khổng lồ đi quanh cung điện. Có con gấu chó còn chà chà cái mông to đùng vào vách tường cung điện, có vẻ rất thong dong tự tại, phần lớn những con gấu chó đó đều cao tới hai trượng.
Nhưng đám gấu chó ở chung với con người rất hữu hảo, căn bản chúng không tấn công người nơi này.
- Sư muội, sư muội!
Một thanh niên áo bào trắng nhanh chóng đi tới.
- Sư huynh?
Thiếu nữ lục y nghi hoặc nhìn thanh niên này.
- Ta muốn gặp Liễu sư tổ, ngươi có biết Liễu sư tổ ở đâu không?
Thanh niên áo bào trắng liền nói.
- Sư tổ? Ta thấy Liễu sư tổ đi thánh điện rồi.
Thiếu nữ lục y chỉ vào một tòa cung điện cao nhất trong số trên mười cung điện.
- Sư huynh, ngươi từ từ nhé.
- Thánh điện à?
Thanh niên áo bào trắng cả kinh
- Hoàng sư tổ không phải đã có nghiêm lệnh, nghiêm cấm tiến vào thánh điện sao? Xảy ra đại sự gì à?
*****
Trong tầng thứ bảy Thánh điện.
Chỉ thấy ba người đang khoanh chân tĩnh tọa trên bồ đoàn. Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ đều căng thẳng nhìn thiếu niên anh tuấn mặc áo vàng. Nhưng ở thái dương thiếu niên anh tuấn này đã có tóc bạc. Hôm trước Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ đã tới tìm sư bá họ, nhưng sư bá của họ đang bế quan, mãi đến hôm nay mới xuất quan.
- Sư bá, lần này có thể có đột phá không?
Vũ Đồng Hải mặc dù lo lắng, nhưng vẫn hỏi.
- Cửu Đỉnh Thiên Thư bác đại tinh thâm.
Thiếu niên áo vàng mở hai mắt, cười khẽ nói.
- Nhưng cũng vì nó bác đại tinh thâm, nên muốn thoát khỏi trói buộc của Cửu Đỉnh Thiên Thư đạt tới cảnh giới động hư, lại càng thêm khó. Trước hết phải thông hiểu Cửu Đỉnh Thiên Thư, sau đó mới thoát được!
- Lần này, ta đã ngộ ra một chút.
- Có lẽ, lần sau có thể đạt đến cảnh giới động hư.
Thiếu niên áo vàng có vẻ rất bình tĩnh. Tới cấp độ hắn, một lần bế quan mà có thể có được lĩnh ngộ đượccoi như không tệ rồi.
- Các ngươi lần này tới làm gì?
Thiếu niên áo vàng nhìn hai người.
Liễu Hạ mở lời:
- Sư bá, lần trước chúng con đi Hồng Thiên Thành, muốn ngăn trở Thiên Thần cung. Thế nhưng, cung chủ Thiên Thần cung Bùi Tam chính là cường giả động hư. Đến cả Tần Thập Thất cũng không làm gì được. Do đó, chúng con chỉ có thể bỏ qua, trơ mắt nhìn Thiên Thần cung tiêu diệt Hồng Thiên Thành.
- À, Bùi Tam mạnh thế à?
Thiếu niên áo vàng khẽ gật đầu:
- Các ngươi làm không sai.
- Sư bá.
Bên cạnh, Vũ Đồng Hải liền nói:
- Nhưng lần đó, dựa theo kế hoạch của chúng con, Vưu Thạch Kim mang theo hai bộ thần giáp hẳn sẽ rơi vào tay chúng ta. Nhưng ai ngờ, Lục Nhĩ Toản Địa Thử lại bị Bùi Tam dùng phi đao công kích bị thương. Còn Kinh Ý cưỡi yêu thú, đào xuống đất truy theo Lục Nhĩ Toản Địa Thử. Hai bộ thần giáp bị Kinh Ý đoạt rồi. Lúc đó chúng con cũng ngăn Kinh Ý lại, nhưng Kinh Ý lại nói là hắn không tìm được thần giáp.
- Hồng Thiên Thần Giáp, bị hắn đoạt rồi à?
Thiếu niên áo vàng nhướng mày.
- Dạ đúng!
Vũ Đồng Hải hai mắt lóe lên:
- Sư bá, căn cứ vào tìn tình báo của chúng ta, từng có người thấy Kinh Ý mặc chiến giáp màu máu, đưa thê tử Lý Quân đi. Chiến giáp huyết sắc đó chính là Hồng Thiên Thần Giáp. Theo chúng con suy đoán, bộ thần giáp kia hẳn là hắn đã đưa cho Thiên Thần cung rồi. Đáng hận là thằng này lại còn giảo biện trước mặt ta và Liễu sư huynh.
- Hừ!
Thiếu niên áo vàng ánh mắt lạnh đi, sát khí ẩn hiện:
- Tên Kinh Ý này quả là gan lớn!
- Sư bá, chúng ta...
Vũ Đồng Hải muốn mở lời.
- Nhưng Kinh Ý và Thiên Thần cung quan hệ rất mật thiết.
Thiếu niên áo vàng nhíu mày nói:
- Đừng nóng, Thiên Thần cung càng kiêu ngạo, sẽ càng diệt vong sớm. Đợi đến khi Thiên Thần cung diệt vong, sẽ đối phó với Kinh Ý cũng không muộn.
Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ nhìn nhau.
"Quả nhiên..."Vị sư bá này của họ vẫn cái loại tính tình này, không nắm chắc thì tuyệt đối không làm.