Cửu Đỉnh Ký

Chương 80

Sáng sớm, từng tia sáng mặt trời tỏa xuống khắp cả thao trường.

Nhưng sáu ngàn Hắc Giáp quân thì phảng phất như đầm nước sâu lạnh toát, khiến cả thao trường đều trở nên lạnh lẽo.

Hơn ba trăm người dọc đường đi lại vốn còn bàn luận sôi nổi đột nhiên không hẹn mà cùng yên tĩnh xuống, dưới không khí này, không ai dám nói chuyện.

"Hửm?" Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy ngực mình dường như bị một khối đá đè lên, hơi điều chỉnh hô hấp liền khôi phục lại như bình thường.

"Trong Hắc Giáp quân này bất cứ một người nào ta đều không sợ nhưng sáu ngàn người ở cùng một chỗ, tuy xa như vậy nhưng khí thế vẫn hoàn toàn áp chế ta." Đằng Thanh Sơn cũng không lên tiếng, theo đám người cùng nhau đi về phía thao trường. Dọc theo con đường rộng rãi rải đá xanh, lúc hơn ba trăm người tiến vào thao trường thì trong sáu ngàn người không ít người đều ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt đầy tự tin cũng đầy khiêu khích.

Có thể trở thành một quân sĩ Hắc Giáp quân là rất đáng tự hào.

"Ha ha…" Tiếng cười lớn đột nhiên vang khắp cả không trung thao trường, Đằng Thanh Sơn theo tiếng nhìn tới, chỉ thấy xa xa, bốn nam nữ mặc trường bào màu đen đi song hành về phía gần trước mặt thao trường, phát ra tiếng cười chính là một lão giả áo đen trong đó.

Lão giả áo đen này, mũi ưng, đầu bạc, ánh mắt sắc bén.

"Thanh Phong, ta nghe nói nhập tông khảo hạch lần này có chín nhất lưu võ giả?" Lão giả tóc bạc áo đen từ xa mở miệng nói. Tám chỗ trống bách phu trưởng của Hắc Giáp quân chúng ta, không biết trong chín người này lại có mấy người có thể đoạt được. Nếu một người cũng không thể đoạt, vậy mất thú vị rồi." Vị trung niên một mực dẫn đường cho đám người Đằng Thanh Sơn lập tức khom lưng, cười nói: "Nhị sư bá, chín vị nhất lưu võ giả lần này, quả có vài nhân vật lợi hại, đám bách phu trưởng dưới trướng người phải cẩn thận đấy." Trong bốn vị áo đen đứng song song, ngoại trừ vị lão giả áo đen tóc bạc này thì còn có ba người, hai nam một nữ. Một vị nam tử trong đó cao chừng chín xích, thể hình cực kỳ cường tráng, cả khuôn mặt hắn đều hiện lên màu kim loại sáng bóng, hệt như sắt nung vậy. Một vị nam tử khác thân cao gần tám xích, thoạt nhìn khá trẻ, ánh mắt rất sắc bén. Ánh mắt hắn nhìn quanh đám Hắc Giáp quân phía dưới, những quân sĩ kia đều không khỏi cúi đầu, không dám đối diện với hắn.

Còn về nữ tử duy nhất trong bốn vị áo đen này, bởi vì mặc áo bào đen cho nên vóc người nhìn không rõ ràng.

Nhưng chiều cao lại hơn bảy xích, trong phái nữ xem như rất cao. Làn da trắng nám, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao khiến người ta không khỏi kiêng kị ba phần.

"
Sư đệ, Hắc Giáp quân ta xuất chiến mặc dù chỉ là tám bách phu trưởng yếu nhất. Nhưng cũng không phải những nhất lưu võ giả gì kia có thể dễ dàng đánh bại được." Vị tráng hán thân hình cao lớn nhất lớn tiếng nói, thanh âm hắn còn mang theo tiếng dội hưởng vào trong ngực.

Vào lúc này, bốn vị áo đen đi tới khán đài phía trên thao trường.

Trên khán đài đặt năm chiếc ghế. Bốn vị áo đen chia nhau ngồi xuống, chỉ giữ lại ghế trống trung tâm.

"
Bái kiến thống lĩnh!" Đột nhiên trong Hắc Giáp quân truyền đến một thanh âm trầm thấp.

Nhất thời! Rầm!

Sáu ngàn Hắc Giáp quân ngay ngắn thành hình quỳ xuống, tiếng va đạp của trọng giáp trên người vang lên rất chói toi, sáu ngàn Hắc Giáp quân này đồng thời hô: "
Bái kiến thống lĩnh!" Tuy nhiên trong sáu ngàn Hắc Giáp quân cũng có hơn chục người đứng ở gần rìa nhất hơi cúi người, không hề quỳ xuống.

"
Đứng dậy đi." Mở miệng chính là lão giả tóc bạc áo đen kia.

Sáu ngàn Hắc Giáp quân đồng thời đứng dậy.

"
Bốn người bọn họ…" Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát, bốn người áo đen cao cao tại thượng đó, chắc hẳn chính là tứ đại thống lĩnh của Hắc Giáp quân! Đây mới là cường giả hậu thiên đỉnh phong chân chính, không phải nhất lưu võ giả bình thường có thể so sánh." Tận đáy lòng Đằng Thanh Sơn toát lên một tia chiến ý.

Nâng một vạn cân cự thạch, là một cái giới hạn!

Đạt tới giới hạn này chính là nhất lưu võ giả, cũng được xưng là hậu thiên bá phong. Nhưng chỉ cần có một quyển nội kình bí tịch tốt, khổ tu hơn mười năm rồi đạt dến hậu thiên đỉnh phong cũng chẳng phải chuyện khó. Điều này cũng dẫn đến… trong thiên hạ, hậu thiên đỉnh phong quá nhiều!

Ba huynh đệ Thiết Sơn bang đều thế!

Hồng tứ gia, cũng vậy!

Vị Lý Duyên Sơn bị Đằng Thanh Sơn giết chết, cũng chẳng khác!

Một Nghi Thành nho nhỏ đã nhiều như vậy, thế thì trong tông phái, hậu thiên đỉnh phong càng nhiều.

Chín nhất lưu võ giả của lần nhập tông khảo hạch này, vậy cũng đều là hậu thiên bá phong! Hoàn toàn có thể tưởng tượng trên Cửu Châu đại địa, hậu thiên đỉnh phong có bao nhiêu. Nhưng…. Thực lực mỗi người cũng chẳng phải giống nhau, bởi vì mỗi người có công pháp nội kình riêng biệt hoặc là thiên phú dị thường.

Có thể trong nháy mắt bộc phát ra khí lực mấy vạn cân!

Chẳng hạn như Đằng Thanh Sơn, mặc dù chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới, chỉ có thể coi là hậu thiên cường giả. Nhưng thực lực của hắn có thể dễ dàng hành hạ đến chết một đám nhất lưu võ giả.

"Hắc Giáp quân, địa vị tối cao chính là thống lĩnh! Không biết thực lực so với ta thì thế nào." Đằng Thanh Sơn cũng không dám quá tự cao.

Dù sao ngược dòng lịch sử của Cửu Châu đại địa đã có mấy ngàn năm, lợi dụng nội kình đã tới mức đăng phong tạo cực. Như Hồng tứ gia Bạch Mã bang kia đã từng ngăn cản cục đá của Đằng Thanh Sơn. Mà tứ đại thống lĩnh lại càng lợi hại hơn, có những thủ đoạn nào, vẫn còn khó nói.

Ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi Đằng Thanh Sơn suy nghĩ, đằng xa lại có ba thân ảnh đi tới. Tứ đại thống lĩnh ngồi cao ở trên lập tức đứng dậy, hơi khom người cung kính nói: "Bái kiến tông chủ!" "Bái kiến tông chủ!" Vị trung niên áo xám cùng hơn mười Hắc Giáp quân quân sĩ ở gần rìa nhất cũng lập tức khom người.

"Bái kiến tông chủ!" Sáu ngàn Hắc Giáp quân khác toàn bộ lại đều quỳ xuống.

Trong ba người đó, người trung niên dẫn đầu toàn thân mặc áo bào màu trắng, trên mặt mang theo một tia tiếu ý, làn da trắng muốt, hành tẩu trên đường phảng phất như bồng bềnh bay tới. Hai bên người y lại là một đôi thanh niên nam nữ. Người thanh niên nam tử mặc áo gấm màu xanh, con ngươi xoay tròn, phảng phất như đang nghĩ ra chủ ý không đứng đắn gì đó.

Mà nữ tử trẻ tuổi toàn thân mặc sa y vàng nhạt, gió thổi sa y bay phấp phới, tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần, đôi mắt lại càng trong veo không chứa một tia tạp chất nào, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt. Trong khi đi đường đều mang theo một cỗ tư vị kì lạ, khiến người ta theo đó mà động tâm.

Tiên nữ hạ phàm?

"Cô gái thực xinh đẹp!" Với tâm tính của Đằng Thanh Sơn khi nhìn thấy thiếu nữ này trong lòng cũng không khỏi rung lên.

Đằng Thanh Hổ cùng với những người khác hoàn toàn ngơ ngác nhìn.

Người trung niên áo trắng dẫn theo đôi nam nữ đi thẳng lên trên, ngồi ở chiếc ghế dựa trung tâm.

Mà đôi nam nữ thanh niên kia lại ngồi phía sau hắn.

Người trung niên áo trắng cùng tứ đại thống lĩnh nói qua loa hai câu, liền ngoái đầu nhìn về phía Hắc Giáp quân bên dưới, cười nói: "Mọi người đứng dậy cả đi!" "Tạ ơn tông chủ!" Người này, chính là kẻ nắm quyền tuyệt đối trong khu vực quận Giang Trữ, nhất nhất tông chủ Quy Nguyên tông Gia Cát Nguyên Hồng!

"Hắc Giáp quân của Quy Nguyên tông chúng ta mỗi nửa năm sẽ thu nhận cao thủ ngoại giới một lần! Lần này nhất lưu vũ giả có chín người, nhị lưu võ giả ba mươi tám người. Khiến ta cảm thấy kinh ngạc nhất chính là…Trong đó có một nhất lưu võ giả tuổi mới gần mười sáu!" Lời này của Gia Cát Nguyên Hồng vừa bật ra, Hắc Giáp quân bên dưới dù cho kỷ luật có tốt hơn nữa cũng không nhịn nổi thấp giọng bàn tán.

"Mười sáu tuổi? Sao có thể?" "Đồng dạng thiên tài như thiếu tông chủ?" "Hừ!" Trong năm người ngồi trên khán đài thì vị nam tử trẻ tuổi lãnh tuấn kia hừ lạnh một tiếng, nhất thời Hắc Giáp quân lập tức an tĩnh.

Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói: "Nhị sư bá, cuộc tranh đoạt bách phu trưởng bên dưới, ngươi tới chủ trì đi." "Vâng, tông chủ." Vị lão già áo đen tóc bạc lập tức đứng dậy, nhìn xung quanh bên dưới, cao giọng nói: "Sáu ngàn Hắc Giáp quân ta, tổng cộng chia thành bốn đạo nhân mã, tổng cộng có sáu mươi vị bách phu trưởng! Cứ nửa năm, trong mười lăm vị bách phu trưởng của mỗi đội nhân mã đều sẽ có hai vị bách phu trưởng yếu nhất bị cách chức. Bốn đội nhân mã, tổng cộng có tám vị bách phu trưởng, bọn họ hiện tại sẽ cùng cạnh tranh với chín vị nhất lưu võ giả tranh đoạt tám vị trí bách phu trưởng!" Lời của hắc bào lão giả khiến cho hơn ba trăm người đều thấp giọng bàn luận.

Đằng Thanh Sơn cuối cùng cũng hiểu được quy tắc tranh đoạt bách phu trưởng.

Tám bách phu trưởng yếu nhất đang trong thời hạn cùng chín người bọn họ tranh đoạt tám vị trí này.

"Mười bảy người, tranh đoanh tám vị trí bách phu trưởng. Người thất bại trực tiếp trở thành đội trưởng!" Lão giả áo đên lạnh lùng nhìn xuống dưới, "Ngưu Triển, Hồng Hưng Dương, Hạ Sóc, Tư Đồ Ninh…" Lão giả áo đen liên tục một hơi báo ra tên tám người.

"Tám người các ngươi đều trả Thanh Tông Đạp Tuyết Mã cùng xích thiết trọng giáp lên đây." Lão giả áo đen lạnh lùng nói.

Nhất thời, từ bên gần rìa sáu ngàn Hắc Giáp quân nhất có tám người đi ra, tám người này đều dắt một thớt bảo mã, trên bảo mã còn xếp chồng lên nhau một bộ trọng giáp màu đỏ sậm. Sắc mặt tám người đều không quá dễ coi, hiển nhiên thế này quá bẽ mặt.

"Chín nhất lưu võ giả cũng tiến lên phía trước." Lão giả áo đen hạ lệnh.

"Đi nào, tới cùng một chỗ với tám vị bách phu trưởng đi." Vị trung niên áo xám vội vàng đẩy đám người Đằng Thanh Sơn.

Công Dương Khánh lạnh lùng, Ngũ Mạn tinh nghịch, Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi thương…Chín vị nhất lưu võ giả đều đi tới phía trước Hắc Giáp quân, đứng song song với tám vị bách phu trưởng kia.

"Tám người bọn họ là tám người kém nhất trong sáu mươi vị bách phu trưởng!" Lão giả áo đen quét mắt về phía chín người Đằng Thanh Sơn, "Thế nhưng, cho dù là tám người kém nhất thì trong chín người các ngươi, cũng chẳng có mấy người có thể thắng được bọn họ! Muốn trở thành bách phu trưởng của Hắc Giáp quân chúng ta, không có chút bản lãnh thì không được."

Nhất lưu võ giả, ai lại không có ngạo khí?

Chưa đâu vào đâu, ai lại nhận thua?

Đằng Thanh Sơn cùng tám người đều trầm mặc, chỉ liếc mắt về phía tám vị bách phu trưởng ở bên cạnh, trong ánh mắt đều ẩn chứa một tia chiến ý.

"Phương thức tỉ thí rất đơn giản!" Lão giả áo đen cao giọng nói, "Trên thao trường có tám lôi đài, tám người Ngưu Triển, Hồng Hưng Dương bọn họ, mỗi người lên trên một lôi đài, trước tiên tạm thời làm lôi chủ. Mà chín nhất lưu võ giả các ngươi có thể khiêu chiến bọn họ, khiêu chiến thắng thì chính là lôi chủ. Thất bại rồi có thể khiêu chiến một người khác! Mười bảy người các ngươi, mỗi người đều có cơ hội khiêu chiến hai lần! Lúc khiêu chiến kết thúc, tám vị lôi chủ còn ở trên lôi đài chính là tám vị bách phu trưởng. Nhớ kỹ, tỷ thí lôi đài không thể gây thương hại đến tính mạng, kẻ cố ý giết người, giết!" Lão giả áo đen lạnh lùng nói.

Cao thủ ở đây rất nhiều, có cố ý giết người hay không, liếc mắt có thể thấy ngay.

"Được rồi, Ngưu Triển, tám người các ngươi lên lôi đài đi." Lão giả áo đen lạnh lùng hạ lệnh, lúc này tám vị bách phu trưởng kia đang cùng chín vị nhất lưu võ giả quan sát lẫn nhau. Cũng đồng thời đi về phía tám lôi đài kia.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lại rơi lên người vị tráng hán tựa như gấu đen hình người kia.

Bởi vì…. Đây là người quen! Chính là vị bách phu trưởng Hắc Giáp quân đã từng ra tay trượng nghĩa ở Lãm Nguyệt Lâu kia, Hạ Sóc!

"Hạ huynh." Đằng Thanh Sơn cười đi qua.

"Ngươi là…" Hạ Sóc đột nhiên trừng mắt trâu, "Ngươi…ngươi là tiểu tử trẻ tuổi ở Lãm Nguyệt Lâu hôm trước…Ngươi là nhất lưu võ giả?"
Bình Luận (0)
Comment