Sáu ngàn Hắc Giáp quân lập tức tản ra. Bên dưới nơi bọn họ đứng lúc đầu có một khối lôi đài lớn lát nham thạch màu đen. Mỗi lôi đài đều có diện tích chừng mười trượng. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân đều phân tán vây quanh từng tòa lôi đài.
- Xem ra lần trước cho dù không có lão Hạ ta, lão đệ ngươi cũng có thể dễ dàng đánh gục hai tên tiểu tử kia!
Hạ Sóc cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào:
- Được rồi, lão đệ! Ta lên lôi đài trước, đệ hoàn toàn có thể khiêu chiến ta!
Nói xong, Hạ Sóc chân khẽ nhấn một cái, liền bay vọt lên ngoài mấy trượng trên lôi đài.
Tám bách phu trưởng ban đầu toàn bộ đều lên lôi đài.
Tám người này đều khẽ khom người hướng về phía tông chủ và tứ đại thống lĩnh ở xa xa.
- Bắt đầu đi! Chín người các ngươi có thể lựa chọn bất kỳ người nào trong số bọn họ tiến hành khiêu chiến.
Lão giả tóc bạc áo đen hờ hững nói. Ba vị thống lĩnh khác và tông chủ đều ngồi trên cao từ xa nhìn xuống tám lôi đài sắp bắt đầu tỷ thí.
- Ngưu ca! Mấy huynh đệ chúng ta hôm nay nếu như bị bọn chúng đuổi xuống, vậy thì thật bẽ mặt!
Hạ Sóc quay đầu về phía bách phu trưởng Ngưu Triểu ở tòa lôi đài bên cạnh cười nói.
- Chỉ dựa vào bọn chúng mà cũng muốn thắng huynh đệ chúng ta? Đổ máu mấy năm nay là vô ích sao? Chỉ cần nắm tay của lão Ngưu ta, hừ… Chấp bọn chúng một tay, bọn chúng cũng đừng mơ thắng được lão Ngưu ta!
Thể hình Ngưu Triển cũng tương đối giống Hạ Sóc, đều thuộc loại to con.
- Ngưu ca nói đúng, yên tâm!
Sáu vị bách phu trưởng khác trên lôi đài cũng đều cười ầm lên.
Rất rõ ràng, tám gã nguyên là bách phu trưởng này ngạo khí mười phần:
- Ai là người đầu tiên trong các ngươi khiêu chiến?
Ngưu Triển hô lớn.
- Đồ trâu ngốc nhà ngươi! Để bổn cô nương giáo huấn ngươi!
Người đầu tiên không kìm nổi tức giận chính là thiếu nữ áo vàng Ngũ Mạn kia. Chân nàng vừa nhấn, lập tức phiêu dật đáp xuống lôi đài của Ngưu Triển, đồng thời rút trường kiếm sau lưng ra.
Đằng Thanh Sơn và bảy nhất lưu võ giả khác cũng không nóng vội. Dù sao chỉ là tranh đoạt giữa mười bảy người, xem qua thực lực người khác đối với cuộc tỷ thí này là rất có ích.
- Thanh Sơn! Đệ nói xem nha đầu kia có thể thắng không?
Đằng Thanh Hổ đứng bên cạnh nói.
- Nha đầu Ngũ Mạn kia?
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
- Đệ không có cách nào xác định được. Ngưu Triển kia hiển nhiên là có nhiều kinh nghiệm chém giết, có điều Ngũ Mạn này nghe nói là đệ tử của tông chủ Quy Nguyên Tông, có lẽ sẽ có chiêu thức công kích đặc thù gì đó. Xem là biết ngay!
Cuộc chiến chưa bắt đầu, Đằng Thanh Sơn cũng không dám phán đoán.
- Ha ha! Con bé Tiểu Mạn này!
Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nở nụ cười.
Nữ thống lĩnh duy nhất trong số tứ đại thống lĩnh nhìn thấy Ngũ Mạn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Lúc này gần như tất cả chú ý của mọi người đều tập trung trên lôi đài này.
Ngưu Triển nhíu mày:
- Tiểu Mạn, ngươi đến khiêu chiến ta?
- Đồ trâu ngốc! Ngươi nghe cho rõ đây! Vị trí bách phu trưởng của ngươi sẽ là của bổn cô nương. Mau lấy vũ khí ra, bằng không ngươi sẽ hối hận không kịp đấy!
Ngũ Mạn cầm trường kiếm, mười phần tự tin.
- Hừ! Để cho một đứa nhóc con như ngươi đánh bại, vậy công phu bốn mươi năm của ta luyện vô ích sao? Tới đi! Đối phó ngươi còn chưa đáng để ta sử dụng binh khí!
Ngưu Triển này ngay cả trường thương cắm một bên cũng không thèm rút, chỉ dùng tay không đối diện với Ngũ Mạn.
Ngũ Mạn hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay khẽ động.
"Vút!", một tia sáng màu xanh rạch ngang bầu trời, mũi kiếm đã đến trước người Ngưu Triển.
Thân hình Ngưu Triển khẽ nghiêng qua, tay phải rất nhanh vỗ lên thân kiếm.
Mắt thấy hắn sắp vỗ lên thân kiếm, Ngũ Mạn lại xoay thân trường kiếm, lưỡi kiếm không ngờ lại nhắm vào bàn tay Ngưu Triển. Nếu như Ngưu Triển vẫn tiếp tục vỗ xuống, bàn tay nhất định sẽ bị cắt đứt.
"Bồng!" Mặt đất rung động.
Nham thạch trên lôi đài đột nhiên vỡ tung, một khối nham thạch trong số đó văng vào phần bụng Ngũ Mạn.
"Phụt!" Ngũ Mạn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi chơi xấu!
Ngũ Mạn tức giận chỉ vào Ngưu Triển.
Hóa ra vừa rồi Ngưu Triển dùng tay vỗ kiếm là giả, chiêu thức thực sự là âm thầm dùng nội kình chấn động nham thạch dưới mặt đất. Trong nháy mắt khi Ngũ Mạn áp sát, mũi chân của hắn liền hất một khói nham thạch ẩn chứa nội kình đánh về phía Ngũ Mạn.
Ngưu Triển cười ha hả nói:
- Tiểu Mạn! Vừa rồi nếu ta ra tay độc ác, ẩn chứa nội kình nhiều thêm chút thì ngươi đã chết rồi! Chân chính chém giết không phải chỉ cần kiếm pháp cao là có thể chắc chắn thắng được!
- Được rồi! Tiểu Mạn, con thua rồi!
Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng trên khán đài cao giọng nói.
- Hứ! Đồ trâu đần!
Ngũ Mạn lau khóe miệng, tức tối đi xuống lôi đài.
Đằng Thanh Sơn thấy thế cũng cười. Đám bách phu trưởng của Hắc Giáp Quân đều từng trải qua chém giết sinh tử, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Ngũ Mạn kia sống dưới sự che chở của tông chủ, sao có thể chịu qua đắng cay khổ cực? Cho dù kiếm pháp lợi hại, nội kình hùng hậu, nhưng chân chính giao đấu thì lại bị đánh bại trong nháy mắt.
Ngũ Mạn bước xuống lôi đài, thế nhưng lại đi về phía Đằng Thanh Sơn.
"Hả?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
- Ngũ Mạn sư tỷ!
Một giọng nói ôn nhu từ phía sau Đằng Thanh Sơn vang lên.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mặc sa y màu vàng và một thiếu niên mặc thanh y cùng nhau đi tới. Người vừa lên tiếng chính là thiếu nữ xinh đẹp này.
Thanh y thiếu niên cười đùa nói:
- Sư tỷ! Tỷ không phải nói muốn đoạt một cái chức bách phu trưởng cho bọn đệ xem sao? Thế mà thoáng cái đã thua rồi. Ha ha…
"Thanh Quang Điện kiếm quyết" của tỷ rất lợi hại, nhưng tỷ quá ngốc, dễ dàng bị trúng chiêu như vậy!
- Tiểu Vân đáng chết!
Ngũ Mạn nghiến răng nghiến lợi:
- Còn nữa! Thanh Thanh! Ngươi cũng giúp ca ca ngươi ức hiếp sư tỷ ta phải không?
Thiếu nữ xinh đẹp kia không nhịn được nhẹ giọng cười.
Đằng Thanh Sơn chú ý đến mỗi biểu hiện của biểu ca Đằng Thanh Hổ, lúc này không hề chớp một cái nhìn chằm chằm vào thiếu nữ xinh đẹp kia. Chẳng riêng gì Đằng Thanh Hổ, không ít người xung quanh cũng đều nhìn về phía thiếu nữ xinh đó.
"Thiếu nữ này, trời sinh có khả năng mị hoặc?" Đằng Thanh Sơn kiếp trước thân là sát thủ, đã từng trải qua huấn luyện tố chất tâm lý, cho nên muốn mê hoặc hắn là một việc rất khó khăn. Còn Đằng Thanh Hổ và một vài chàng trai thuần phác khác lại dễ dàng bị mê hoặc.
- Ngũ Mạn sư tỷ! Tỷ không phải nói có một nhất lưu võ giả mười sáu tuổi tên là Đằng Thanh Sơn sao, hắn ở đâu vậy?
Thanh y thiếu niên vội dò hỏi.
- Nhìn đi! Đây không phải hắn sao?
Ngũ Mạn chỉ về phía Đằng Thanh Sơn.
Đôi mắt thanh y thiếu niên sáng lên, vội đi đến cười nói:
- Đằng huynh! Ta tên là Gia Cát Vân, hôm qua đã nghe nói đến đại danh của huynh. Vị này là muội muội của ta, Gia Cát Thanh.
Thiếu nữ bên cạnh cũng cẩn thận đánh giá Đằng Thanh Sơn, mỉm cười nói:
- Ta tên Gia Cát Thanh. Hóa ra huynh chính là Đằng Thanh Sơn, cũng thuộc dạng thiên tài như ca ca ta.
- Hắn có chỗ nào hơn được Tiểu Vân?
Ngũ Mạn ở bên lại nói:
- Cũng chỉ là nội kình hùng hậu hơn chút thôi. Tiểu Vân chính là một quái vật, trong ba tháng đã lĩnh ngộ được ý cảnh của
"Thanh Quang Điện Kiếm Quyết".
Ý cảnh?
Đằng Thanh Sơn cẩn thận liếc nhìn Gia Cát Vân kia một cái. Hắn biết thiếu niên này chính là thiếu tông chủ Gia Cát Vân, nhất đại thiên tài của Quy Nguyên Tông trong truyền thuyết.
- Lại thua rồi!
Ngũ Mạn đột nhiên nói.
Đằng Thanh Sơn mặc dù đang nói chuyện, nhưng vẫn chú ý đến cuộc tỷ thí trên lôi đài. Sau Ngũ Mạn lại có một vị nhất lưu võ giả là Liễu Lương lên khiêu chiến. Vị Liễu Lương này cùng với một vị bách phu trưởng tên là Tư Đồ Ninh kịch chiến rất lâu, nhưng vẫn bị một đao đánh bay ra ngoài lôi đài như trước.
Liên tục hai trận, phe khiêu chiến toàn bộ đều thất bại.
- Bách phu trưởng yếu nhất của Hắc Giáp Quân đều có thực lực mạnh như vậy!
Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm than thở.
- Ha ha…Trong chín người các ngươi chẳng có người nào lợi hại hơn chút cả. Thế trận nghiêng về một bên như thế, chẳng thú vị chút nào!
Ngưu Triển cười nói. Đông đảo quân sĩ Hắc Giáp Quân quan sát cuộc chiến cũng đều cười rộ lên. Trong lòng đám quân sĩ này vẫn ủng hộ tám vị bách phu trưởng của bọn họ.
Sắc mặt hơn ba trăm võ giả thông qua khảo hạch đều khó coi.
- Ai nói không có?
Ngũ Mạn hét lên:
- Trâu ngốc! Ngươi là người lớn tuổi nhất, nhưng bên chúng ta có một nhất lưu võ giả ít tuổi nhất, chỉ mới mười sáu tuổi có thể đánh bại ngươi.
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.
- Đằng Thanh Sơn, ngươi mau cho chúng ta một chút thể diện đi!
Ngũ Mạn vội dùng ánh mắt hứng thú pha thêm chút thỉnh cầu nói.
Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, nhìn lôi đài trước mắt.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn, vẫn luôn mộng tưởng… sẽ gặp được thiên hạ cao, để xem thử những thiên hạ cao thủ này so với nội gia quyền của hắn rốt cuộc có chỗ nào khác biệt.
"Vậy bắt đầu từ trận chiến này đi! Hy vọng ngươi đừng khiến ta quá thất vọng!"Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nhủ, sau đó tay cầm Luân Hồi thương, cả người nhảy lên ngoài mấy trượng trên lôi đài. Bất kể là sáu ngàn Hắc Giáp Quân hay là hơn ba trăm võ giả thông qua khảo hạch đều nhìn chằm chằm lên lôi đài.
Ngưu Triển là người lớn tuổi nhất trong tám người, đối chiến với Đằng Thanh Sơn là người nhỏ tuổi nhất trong chín người nhất lưu võ giả.
- Đằng Thanh Sơn này thoạt nhìn rất trầm ổn, không hề có chút hấp tấp nào.
Gia Cát Nguyên Hồng từ xa nhìn lên chiến đài, cười nói.
- Nhưng hắn dù sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi, có được bao nhiêu kinh nghiệm!
Lão giả tóc bạc áo đen lại nói.
- Xem thì biết ngay!
Gia Cát Nguyên Hồng rất hứng thú quan sát cuộc chiến.
Mấy ngàn người vây quanh quan sát cuộc chiến này.
- Nhất lưu võ giả mười sáu tuổi!
Ngưu Triển cười ha hả:
- Đằng Thanh Sơn đúng không? Danh tiếng của ngươi hiện tại cũng không nhỏ, nhưng thiên phú có tốt cũng cần phải mài giũa. Để Ngưu đại ca mài giũa cho ngươi một phen đi!
- Ngưu ca, đừng quá tàn nhẫn nhé!
Hạ Sóc xa xa cũng ha ha cười nói.
- Yên tâm!
Ngưu Triển vươn tay tóm lấy trường thương màu đen bên cạnh.
Đằng Thanh Sơn tay cầm Luân Hồi thương, bình tĩnh đứng tại chỗ.
- Xem thương!
Ngưu Triển đột nhiên quát lớn một tiếng, trường thương trong tay chầm chậm vũ động. Thanh đại thương phảng phất như một con giao long màu đen đột nhiên xuất động, nuốt chửng lấy Đằng Thanh Sơn. Mũi thương huyễn hóa thành mấy đạo thương ảnh trùm lên đầu đối phương.
Nhanh mà tàn nhẫn!
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, đáy lòng âm thầm thở dài:
"Ngay cả 'nhân thương hợp nhất' cũng chưa đạt đến, lực thương cũng không thể hoàn toàn nắm giữ. Đáng tiếc…"Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn khẽ động.
Vù!
Luân Hồi thương tựa như một mũi tên nhọn bắn ra. Trong nháy mắt khi chạm đến đại thương màu đen của đối phương, Luân Hồi thương phảng phất như du xà, nương theo cỗ kình đạo đó khẽ xoay một cái, liền dễ dàng khiến cho đại thương màu đen của đối phương văng sang một bên.
"Bồng!" Mũi Luân Hồi thương khẽ rung động, hất vào phần eo Ngưu Triển.
Ngưu Triển tựa như một bao cát cũ nát trực tiếp bị đánh bay lên, văng ra xa chừng bảy tám trượng rồi rơi vào trong đám Hắc Giáp quân.
"Không có chút hứng thú nào." Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm thở dài, cái hắn muốn là tìm được một cao thủ có thể khiến mắt hắn sáng lên. Lúc ở kiếp trước, hắn đã từng đứng trên đỉnh cao của nội gia quyền. Tại đỉnh phong cũng là tịch mịch. Hắn cần chính là một đối thủ có thể khiến cho hắn kinh hỉ.
Nhưng hình như khoảng cách của Ngưu Triển đối với yêu cầu thấp nhất của Đằng Thanh Sơn vẫn còn kém không ít.
Một chiêu đánh bại bách phu trưởng Ngưu Triển?
Tất cả mọi người đều ngây ngốc. Vừa rồi rất nhiều người đều không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy… một thương rất tùy tiện của Đằng Thanh Sơn lại đánh bại một thương nhìn có vẻ uy lực khiếp người của bách phu trưởng Ngưu Triển.
"Tiểu tử này…" Ngũ Mạn trợn mắt há mồm.