Thùy Họa là Phá Quân đời cuối cùng, đương nhiên sẽ đem toàn bộ đời mình hiến dâng cho Ma đạo.
Sau trận chiến khốc liệt của ngày mai, dù cho cô ấy thắng lợi thì kề cạnh cô ấy chỉ còn những thứ sát phạt vô tận mà thôi.
Đến lúc đó, tôi có còn đủ dũng khí vì cô ấy mà đối địch với thiên hạ đạo môn? Sau đó cùng cô ấy dâng hiến cả đời cho Ma đạo?Nếu như là tình cảm cá nhân thì có thể tôi sẽ đồng ý thật, nhưng cái mạng của tôi thuộc về Tạ Lưu Vân kia mà, hắn nhất định sẽ không làm ra quyết định như thế đâu.
Trái lại Thùy Họa không giống tôi bi quan thế, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy hưng phấn và kỳ vọng, đôi mắt long lanh động lòng người, một lòng chờ đợi Sát Phá Lang có thể tụ họp tại tam phương tứ chính, trùng sinh Ma đạo.
Tôi không có tiết lộ rằng cái mạng của tôi là đến từ Tạ Lưu Vân, sự việc diễn biến đến mức độ này rồi, nói hay không nói với cô ấy thì mọi thứ cũng đã định.
“Tạ Lan, trong đàm Cửu Long có ẩn giấu thân thế, còn có cả chân truyền của anh.
Không phải anh luôn lấy làm lạ vì sao Bạch lão quỷ không dạy anh bất cứ thứ gì sao, bởi vì những thứ anh cần học đều được cất giấu trong cỗ quan trấn hồn.
Thùy Họa nói, tuy cung điện Vô danh đã bị hủy, nhưng tâm đắc và thuật pháp của Ma đạo tổ sư vẫn còn được bảo tồn, ngoại trừ đại đạo mà tổ sư đã lĩnh ngộ thì hầu hết đều nằm trong cỗ quan đó.
Thủ đoạn thông thiên của Ma đạo tổ sư thuộc hàng bậc nhất, cùng với nhân đạo tổ sư Đạo Đức thiên tôn và Tiên đạo tổ sư Ngọc Hoàng đại đế đồng loạt tề danh, thậm chí chiến lực còn hơn cả hai vị chủ thượng này.
Chỉ là trong Đạo Tàng mỗi khi nhắc đến thì không ai đề cập đến thuật pháp thần thông của vị này cả, cho dù trong trận chiến tại vực Trả Hồn thì cũng không để lộ một chút huyền cơ nào.
“Binh khí của Phá Quân là Thiên Địa Giao Chinh âm Dương Lưỡng Đoạn đao, vậy của người đó là gì?” Tôi hỏi.
“Đợi đến khi anh giải được huyền cơ trong đàm Cửu Long, mở được cỗ quan trấn hồn thì tự khắc sẽ biết thôi, em chỉ có thể tiết lộ cho anh một chút, binh khí của Ma đạo tổ sư là kiếm.
”Trước là Thùy Họa thừa nước đục thả câu, tiếp đó sợ tôi không vừa ý lại dịu dàng an ủi tôi: “Không phải em không nguyện ý nói cho anh biết, chỉ là những gì liên quan đến người đó đều trở thành cấm kỵ, anh chỉ có thể dựa vào bản thân tìm kiếm câu trả lời mà thôi.
”“Tại sao lại trở thành cấm kỵ nữa cơ?” Tôi hỏi tiếp.
“Trách là trách người đó quá kinh diễm, Thiên Đạo cũng rất đố kỵ người đó.
Nếu không phải vì Ma đạo thật sự có sức ảnh hưởng lớn như thế trong Đạo Tàng, Ma đạo tổ sư còn lưu lại những dấu vết không thể tiêu hủy trong Tam Giới, thì có thể người đó sẽ không bị ghi danh trong Đạo Tàng đâu.
”Tự cổ ông trời đố kỵ người có tài, rốt cuộc Ma đạo tổ sư lại là một truyền kỳ như thế nào nhỉ?Sinh thời Tạ Lưu Vân chẳng qua chỉ sống vỏn vẹn mấy chục năm, mà chỉ cần nhắc đến ông ấy, trong đạo môn đều sẽ cảm thán bốn chữ “kinh vi thiên nhân”.
Mà vị Ma đạo tổ sư này từ thời đại hỗn loạn cho đến thời đại phong thần, trải qua những năm tháng bất tận, thời khắc tiên phong độc chiến Thập Nhị Thiên Tôn, loại người như này thì ông trời không đố kỵ mới là lạ đó.
Nói đến đây thì trời cũng sập tối rồi, đã đến lúc Thùy Họa phải rời đi.
“Hôm nay là đêm cuối rồi, em không thể ở lại sao?” Từ lúc tôi và cô ấy kết hôn cho đến giờ, cũng chỉ cưỡng hôn cô ấy qua một lần, danh nghĩa vợ chồng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Tôi cũng nói đến mức độ này rồi, đương nhiên Thùy Họa sẽ hiểu rồi nhịn không được liền đỏ ửng cả hai gò má, dưới ánh hoàng hôn càng yêu kiều rung động.
Người xưa nói hay thật, mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng hút hồn.
Tôi nhìn đến nổi nóng cả người, không đợi cô ấy trả lời liền kéo cô ấy ôm chặt vào lòng.
Cách một lớp áo giáp dày cộm, tôi không cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Thùy Họa, bộ đồ giáp này giống như cái gai đang đâm thẳng vô tim tôi vậy.
Được một lúc sau, tôi nhẹ thở dài một hơi, rồi quyết định tiễn cô ấy về.
“Làm sao, không muốn giữ em ở lại nữa à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thùy Họa đang rúc trong lòng tôi, khó xử nói.
“Để anh đưa em về, ngày mai rất quan trọng đối với chúng mình.
” Tôi chỉ đành nói như thế thôi.
Trăng sáng sao thưa, trong thôn trống vắng không một bóng người.
Thùy Họa từng nói cô ấy đã nhìn khói lửa nhân gian hai bên bờ suốt bốn trăm năm, bây giờ khói lửa này lại vì cô ấy lên bờ mà dập tắt.
Chúng tôi nắm tay nhau sải bước, cả đoạn đường không ai nói lời nào, nhưng lại cảm thấy hơi ấm lan truyền khắp cơ thể.
Từ khi kết hôn đến giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên chúng tôi thân mật như thế, nếu như có thể nắm tay cô ấy đi đến cuối đời, vậy thì tốt biết mấy.
Bao nhiêu bí ẩn, thắc mắc, túc mệnh kéo dài ba nghìn năm đều sẽ có hồi kết vào ngày mai.
Là Tạ Lưu Vân tính kế Bạch lão quỷ, hay Bạch lão quỷ tính kế Tạ Lưu Vân, xuống tới đàm Cửu Long thì sẽ có đáp án ngay thôi.
“Thùy Họa, thế ngày mai anh nên làm gì?” Trước khi cô ấy xuống nước tôi hỏi.
“Anh không cần làm gì cả, cứ đi theo vị sư phụ rẻ tiền của anh là được.
Em cũng không ngờ cô ấy lại có thể mời được thần nhập thân, Tạ Lan, lỡ như em xảy ra chuyện gì, tương lai cô ấy có thể thay em bảo vệ cho anh.
”Chỉ tùy tiện nói ra một câu, vậy mà tim tôi quặn thắt lại.
Nhất định cô ấy sẽ không ngờ được, câu nói tựa như vô tình này, lại trở thành một câu tiên đoán của ngày mai.