Từ lúc Thùy Họa rời đi, tôi vẫn luôn ngồi trong nhà chờ đợi.
Nếu là lúc trước, một đêm mất ngủ nhất định sẽ khiến tôi sa sút tinh thần, nhưng hôm nay tôi lại rơi vào trạng thái phấn khích cực độ.
Lúc trước tham gia kỳ thi tuyển cũng không căng thẳng đến vậy luôn, nó giống với tâm trạng của tội phạm sắp bị đưa ra pháp trường để hành quyết thì đúng hơn.
Tôi chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân, né không nhất định sẽ tránh được, đối mặt không nhất định là đau khổ nhất.
Bất luận là Bạch lão quỷ hay là Khương Tuyết Dương đều đã từng nói với tôi, tuy tiết Hạ Nguyên là tử kiếp của tôi, nhưng trong đó vẫn còn một tia sinh cơ.
Còn về việc tại sao không chết, thật ra bây giờ tôi đã gần như đoán ra được, chỉ đợi đến khi xuống đàm Cửu Long để kiểm chứng mà thôi.
Ma đạo cùng phủ Thiên Sư không đội trời chung, nếu như xác định cái mạng này được trộm từ Tạ Lưu Vân thì người của Ma đạo sẽ không tha cho tôi, còn nếu như là của Ma đạo tổ sư thì đạo môn cũng không để tôi yên đâu, đây là cái định nghĩa trớ trêu gì vậy chứ !Cái mà gọi là một sợi sinh cơ, chính là không biết Thùy Họa có niệm tình vợ chồng mà tha cho tôi lúc đó.
Tuy hôm qua cô ấy đã thổ lộ tiếng lòng, tôi cũng biết cô ấy có tình cảm với tôi, nhưng chuyện này Tạ Lưu Vân cũng làm quá trớn đi, thân là Phá Quân chuyển thế đời cuối cùng, cô ấy phải giết tôi thì cũng không thể trách cô ấy được! Lý do đêm qua tôi không nói cô ấy biết cái mạng của tôi chính là Tạ Lưu Vân, một là vì tôi có nói thì cô ấy cũng chẳng tin, hai là tôi sợ cô ấy sẽ lật mặt ngay lúc đó, ba là tôi cũng muốn xem thử bên trong đàm Cửu Long rốt cuộc ẩn chứa huyền cơ gì, cỗ quan trấn hồn có chân truyền gì trong đó?Dẫu sao thì cục diện cũng đã định, tôi có nói hay không thì cũng đâu ngăn được trận quyết đấu giữa hai môn phái đâu.
Lúc này tôi ngồi trong sân, trong lòng cứ phập phồng căng thẳng, cứ cầm thanh kiếm phân thủy lau tới lau lui không biết bao nhiêu lần, cũng chỉ muốn ổn định lại tâm thái thôi.
Thanh kiếm này chính là dị bảo gia truyền của Vương gia, họ chính là dựa vào bảo vật này để nổi danh giới Biệt bảo.
Nhắc chuyện này, tôi lại nhớ đến Phật gia, nghĩ đến đôi mắt đầy ắp những vết nứt như viên thủy tinh bị vỡ vậy.
Trước khi đi Phật gia có nói với tôi, nếu như tôi muốn biết cô ấy nhìn thấy gì trong đàm Cửu Long, thì có thể đến Nam Kinh phố Ô Y để tìm cô ấy.
Giờ đây tôi không cần tìm cũng đủ biết bên trong đó có gì rồi, cái mà cô ấy nhìn thấy chắc chắn là cỗ quan tài đó.
Cửu Long kéo quan, chỉ vì người trong quan tìm một sợi sinh cơ.
Tôi đang nghĩ, nếu như năm xưa Tạ Lưu Vân không nhúng tay vào, vậy thì chín con rồng đó có thể bình yên đem cỗ quan trấn hồn đó kéo đến núi Côn Lôn để giành lấy một sợi sinh cơ không?Nếu như… Ma đạo tổ sư mượn sinh cơ đó trùng sinh, vậy thì trên thế gian này có còn Tạ Lan tôi nữa không? Tiếc là, trên đời làm gì có nhiều từ nếu vậy chứ, chỉ có số định sẵn trong cuộc đời.
Giờ Thìn vừa đến, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, sư phụ tôi Khương Tuyết Dương đang bước vào.
“Đi thôi, sư đồ ta vừa đi vừa nói.
” Nhìn thấy tôi Khương Tuyết Dương cất lời.
Tôi đặt phân thủy kiếm vào cái túi dết, khóa cửa rồi theo chân cô ấy đi ra khỏi đê lớn.
Muốn đến đàm Cửu Long, đương nhiên phải ngồi chiếc thuyền nát của Bạch lão quỷ đi rồi.
Khí sắc của Khương Tuyết Dương nhìn cũng ổn đó chứ, ba ngày không gặp, chắc hẳn huyền quan của cô ấy đã khôi phục như ban đầu rồi nhỉ.
Trước đó tôi chỉ xem cô ấy là một thiên tài trong đạo môn, là hành tẩu thiên hạ của Toàn Chân giáo, mà bây giờ cô ấy lại có thêm một thân phận, chính là người duy nhất mời thần nhập thân trong thời đại Mạt pháp, được bản tôn Phong thần phù hộ.
“Trên lưng cậu chắc là phân thủy kiếm trong truyền thuyết đúng không?” Đang đi thì đột nhiên Khương Tuyết Dương lấy tay chỉ lên cây kiếm hỏi.
“Ừm.
”“Phân thủy kiếm của Vương gia, cản sơn tiên của Trương gia, tuy đây đều là vật phỏng chế của hậu nhân, nhưng trong thời đại Mạt pháp lại là dị bảo hiếm có cho đến ngày hôm nay.
”“Tôi biết phân thủy kiếm có liên quan đến Đại Vũ trị thủy, thế lai lịch của cản sơn tiên này là gì?” Tôi hiếu kỳ hỏi.
“Cản sơn tiên chính là thần khí để cản núi, cũng giống như phân thủy kiếm có thể tách nước ra hai bên, cản sơn tiên này có thần uy để cản núi, còn được gọi là roi cản núi.
Thật ra, hai thần khí này đều được ghi chép trong Đạo Tàng thần binh phổ, tuy rằng không xếp trong mười hạng đầu, nhưng lại chính là thần binh hiếm có trong nhân đạo cùng tiên đạo.
” Khương Tuyết Dương nói, phân thủy kiếm có liên quan đến lai lịch của Đại Vũ trị thủy, năm xưa Đại Vũ trị lý hồng thủy Hoàng Hà, nước sông cuồn cuộn tại ngã ba lưu vực, đào kênh sông để xây đê đập chỉ vô ích mà thôi.
Tiên đạo tổ sư Ngọc Hoàng đại đế niệm tình Đại Vũ một lòng vì dân, nên đã cho người chế tạo phân thủy kiếm ban tặng cho Đại Vũ.
Mà cản sơn tiên lại có lai lịch lớn hơn cả phân thủy kiếm, bởi vì nó được chính tay Nhân đạo tổ sư Đạo Đức thiên tôn hun đúc trước khi ngài Ngộ Đạo.
Truyền thuyết nói rằng ngay đầu thôn nơi của Đạo Đức thiên tôn đang ở có một ngọn núi lớn, mỏm núi dốc, đất đá cằn cỗi, giao thông vô cùng bất tiện, muôn dân thiếu ăn thiếu mặc, bách tính khốn khổ khôn nguôi.
Vì muốn biến ngọn núi trở thành ruộng dâu, Đạo Đức thiên tôn liền đúc luyện khoáng thạch bảy ngày bảy đêm thành sắt.
lại lấy sắt luyện bảy bảy bốn chín ngày mới có thể chế tạo xong cản sơn tiên.