Trên đỉnh núi cao sừng sững xa xôi hẻm lánh, không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc ngai vàng được làm bằng băng tuyết.
Có một người con gái tóc bạc trắng đang mặc một bộ giáp sắt màu đen dày cọm, trong tay cằm chặt cái thanh lưỡi hái của Tử Thần, ngồi hiên ngang trên chiếc ngai vàng bằng băng kia.
Một tay của cô gái ấy nắm chặt lưỡi thái tử thần, một tay khác thì đỡ trán, mái tóc bạch kim óng ả che phủ khuôn mặt của cô ấy, nhìn vào cứ ngỡ cô ấy đang chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Mấy người kia đứng ở phía xa, không ai dám mở miệng nói chuyện, sợ sẽ làm phiền đến Tử Thần.
Không biết họ đã đứng chờ trong bóng tối bao lâu, mãi đến khi cả người Tử Thần bị bông tuyết che kín, tưởng chừng như sắp chôn vùi cô ấy, thì cô ấy mới đột nhiên tỉnh dậy.
Sau đó, đứng dậy từ chỗ ngai vàng.
Tử Thần phủi nhẹ đám tuyết phủ trên người, chiếc áo choàng sau lưng bay theo làn gió, ngọn lửa màu đen trong đáy mắt cũng bùng cháy dữ dội.
Đây là một khuôn mặt lạnh lùng tựa sương giá nhưng xinh đẹp tuyệt trần, không có bất cứ biểu cảm vui buồn nào, nhưng khiến người đối diện cảm thấy rùng mình kính sợ.
Oán Linh nữ vương bất giác nuốt nước bọt, sắc mặt cung kính từ từ quỳ xuống nền đất, bốn vị Cốt Lâu vương cũng làm theo bà ấy đồng loạt quỳ xuống.
“Chủ nhân của Oán Linh, xin tham kiếm Tử Thần bệ hạ.
”“Lãnh chủ Cốt Lâu Chiến Tranh, xin tham kiến Tử Thần bệ hạ.
”“Lãnh chủ Cốt Lâu Ôn Dịch, xin tham kiến Tử Thần bệ hạ.
”“Lãnh chủ Cốt Tai Hoang, xin tham kiến Tử Thần bệ hạ.
”“Lãnh chủ Cốt Tử Vong, xin tham kiến Tử Thần bệ hạ.
”Tử Thần không trả lời bọn họ, mà ngẩng đầu nhìn sang phía Bất Hủ Thi vương vẫn đang đứng yên tại chỗ không động đậy.
Bất Hủ Thi vương bị Tử Thần dọa sợ tâm trạng vô cùng căng thẳng, lòng thầm nghĩ bản thân nên lập tức quỳ xuống, nhưng mà, lòng kiên định trong tim giúp ông ấy vẫn đứng vững vàng tại chỗ, thậm chí, vương miện trên đầu cũng chưa tháo xuống.
“Gặp ta tại sao không chịu quỳ xuống?” Thùy Họa mở miệng nói.
Giọng nói lạnh lẽo như tuyết băng ngàn năm, không có chút tình cảm nào.
“Trong lòng tôi chút một nghi vấn.
” Bất Hủ Thi vương cắn răng chịu đựng nỗi sợ hãi và kiên cường nói.
“Có gì nghi ngờ sao?”“Không biết Tử Thần bệ hạ đến từ đâu?” Bất Hủ Thi vương hỏi.
Thật ra, vấn đề này năm người kia cũng muốn hỏi.
Bởi vì Tử Thần xuất hiện quá đột ngột, bất thình rơi từ trên trời xuống, không hề có thông báo trước, ngoài một con quạ kia.
Điểm này khác xa vị Tử Thần trước đây, lúc ấy Tử Thần xuất thân từ tộc Cốt Lâu, là con trai độc nhất của vị Cốt Lâu vương hùng mạnh nhất tộc Cốt Lâu.
Cả đời giết chóc vô số, chưa từng được hấp thụ hồn năng trong không khí, về cảm ngộ trong đạo Sát Lục, thì tất cả hồn năng đều đến từ thần hồn của kẻ thù.
- Giải thích từ "Sát Lục" nghĩa là giết chóc.
Hết giải thích.
Nghe câu hỏi của Bất Hủ Thi vương, Thùy Họa bỗng dưng rơi vào trầm tư.
Vừa rồi cô ấy im lặng trầm tư, là bởi vì có quá nhiều thứ phải suy nghĩ kỹ càng, mà còn rối tung rối bù không tìm ra được đáp án nữa, mới buộc cô ấy phải tự thôi miên để tìm cách giải đáp thắc mắc trong lòng mình.
Bây giờ bị Bất Hủ Thi vương hỏi mình từ đâu đến, lại khiến cô ấy lần nữa vò đầu bứt tai đắn đo không biết câu trả lời là gì.
Hồi suy nghĩ này kéo dài khá lâu, đến tận khi khắp người bị vùi lấp trong bông tuyết, Tử Thần mới định thần trở lại.
“Ta không biết mình từ đâu đến, ta chỉ biết mình chính là Tử Thần, mà nơi này là quê hương của ta, tất cả các ngươi đều là con dân của ta.
” Thùy Họa cất lên giọng điệu hờ hững nói.
“Tôi thân làm chủ nhân của Thi tộc, bắt buộc phải có trách nhiệm chăm lo cho con dân của mình.
” Bất Hủ Thi vương nói.
Câu này có nghĩa là, ông ấy không muốn giao tương lai của dòng tộc này vào tay của một vị Tử Thần có lai lịch xuất thân không rõ ràng.
“Ông đang chất vấn ta sao?” Thùy Họa hỏi.
“Không dám ạ.
”“Ông có biết, cái giá của việc không thần phục ta là gì không?”Nói xong, Thùy Họa bắt đầu phóng ra sát khí bức người.
Trong chớp mắt, bầu trời đầy tuyết bắt đầu nổi trận cuồng phong.
Tất cả rìa băng của núi Bạch Cốt, bỗng chốc đều trở nên sắc bén như lưỡi đao.
Tất cả lợi thế của Bất Hủ Thi vương, đều nhờ sức mạnh của bản thân ông ấy.
Hỗn Độn Thi Khí, có thể giúp ông ấy sở hữu lực phòng ngự kinh người gần như không gì phá vỡ được.
Khi xưa Thi tộc và Cốt Lâu tộc nổ ra phân tranh, một mình Bất Hủ Thi vương đủ sức so tài với bốn vị Cốt Lâu vương nhưng trên mình không hề có một vết thương, cuối cùng bốn vị Cốt Lâu vương buộc phải tập hợp người dân, và huy động cả đại quân mới đánh lui được Bất Hủ Thi vương.
Lúc này, khi đối mặt với sát khí kinh người của Tử Thần, Bất Hủ Thi vương ngay lập tức dùng Hỗn Độn Thi Khi bao bọc cơ thể, đồng thời giơ tay triệu hồi ra một tấm bia trấn thi chắn trước mặt.
Trong bia trấn hồn có chứa vô vàn Hỗn Độn Thi Khí, như thành lũy cứng cáp và kiên cố.
Chỉ cần bia trấn thi vẫn còn ở đây, Bất Hủ Thi vương sẽ không chịu bất cứ thương tích nào.
Nhìn thấy Bất Hủ Thi vương vẫn còn muốn chống cự, trong lòng Thùy Họa bừng bừng lửa giận, sát khí càng lúc càng tăng cao hơn nữa.
Tay cầm chặt lưỡi hái tử thần, bước từng bước đến chỗ của Bất Hủ Thi vương.
Nhìn thấy Tử Thần đang tiến lại gần, Oán Linh nữ vương và bốn vị Cốt Lâu vương không dám tiếp tục ở yên chỗ cũ, cả người run sợ lùi dần về sau.
Họ không có lực phòng ngự kiên cố như của Bất Hủ Thi vương, không có gan đối diện trực tiếp với sát khí của Tử Thần.
Theo mỗi bước chân áp sát lại gần của Tử Thần, áp lực đè nặng lên người Bất Hủ Thi vương càng lúc càng đáng sợ hơn.
Nhưng ông ấy vẫn cố gắng cắn răng đứng vững.
Lăn lộn ở Thái Cổ Minh Giới nhiều năm như vậy, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, đợi mười hai lãnh chủ Mộ Huyệt trong Thi tộc xuất quan, ông ấy liền có sức mạnh thống nhất cả Thái Cổ Minh Giới rồi.
Bây giờ Tử Thần đột nhiên xuất thế, phá hỏng kế hoạch của ông ấy, còn muốn ông ấy quỳ xuống xưng thần thì trong lòng tất nhiên không phục rồi.
Thậm chí ngay cả việc nếu như mất đi Tử Thần sẽ không đủ sức chống chọi với Thiên đạo, cũng hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của Bất Hủ Thi vương.
Thiên đạo đã rời xa Thái Cổ Minh Giới rồi, có lẽ đã sớm quên mất sẽ tồn tại của mảnh đất này, Bất Hủ Thi vương không tin Thiên đạo sẽ quay trở lại quấy nhiễu nơi này một lần nữa.
Một trăm thước, năm mươi thước, mười thước.
Cuối cùng, Thùy Họa cũng đã đến trước mặt bia trấn thi.
Cô ấy không có giơ đao tấn công, mà dùng ngón tay ngọc ngà trắng nõn như làn tuyết, nhẹ nhàng chạm vào bề mặt của bia trấn thi.
Cái danh hiệu hàng phòng ngự kiên cố không thể phá hủy, không ai vượt qua được của bia trấn thi, giờ đây đã hóa thành cát bụi.
“Không có Tử Thần, thì Thái Cổ Minh Giới sẽ không có tương lai, sức mạnh nhỏ bé của các ngươi khi đứng trước mặt ta, chỉ là châu chấu đá xe không đáng nhắc tới.
”