Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1006 - Chương 1006: Vĩnh Không Thức Tỉnh (2).

Chương 1006: Vĩnh Không Thức Tỉnh (2).

Khi xưa vào lúc Thiên Đạo hủy diệt Thái Cổ Tam Giới, ông ta đã tiện tay tước đoạt một số cơ duyên thần ma mà bản thân dự đoán được, sau lại đem giấu chúng trong Tam Giới tại nhân gian do ông ta chưởng quản.

Đây cũng là lý do tại sao Thùy Họa lại có thể ngưng tụ thần cách của Thái Cổ Minh Giới và Lữ Thuần Dương có thể chiếm được thần cách của Thái Cổ Kiếm Thần tại nhân gian, bao gồm cả Mộ Dung Nguyên Duệ sau này.

Cơ duyên thần ma không thể hủy diệt, Thiên Đạo chỉ có thể tạm thời giấu đi, không thể ngăn cản họ phục sinh.

Sau khi ông ta bị kéo vào kiếp nạn nhân quả, những cơ duyên này cũng thi nhau xuất hiện, lần lượt tìm được chốn về của mình.

Người đầu tiên thoát khỏi bàn tay Thiên Đạo là Kiêm Hà, Kiêm Hà đoạt được ma tâm, mở ra thông đạo dẫn tới Thái Cổ Ma Giới.

Tiếp đó là Thùy Họa, bởi vì Cửu U Nữ Đế, trong trận Quỷ Môn Quan cô đã bị đánh nhập cảnh giới Niết Bàn, quay lại Thái Cổ Minh Giới.

Ma giới và Minh Giới đã có định số, thế nhưng Thần Giới vẫn trong trạng thái hỗn loạn như cũ.

Nguyên nhân là do cả ba vị Chủ Thần cường đại này của Thái Cổ Thần Giới đều có quan hệ nhân quả vô cùng sâu sắc với nhân gian Tam Giới, thật không dễ dàng rời đi.

Mộ Dung Nguyên Duệ là Tiên Đạo Tổ Sư, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ Tiên đạo, Lữ Thuần Dương là Nhân Đạo Tổ Sư tương lai, cũng không dễ dàng thoát thân.

Thái Cổ Lôi Thần Đẩu Mẫu Nguyên Quân là đại biểu cho sức mạnh của Nhân đạo tại Thiên Đình, là vị thống soái không thể thiếu của Nhân đạo, nếu như bà ta quay lại Thái Cổ Thần Giới cũng đồng nghĩa với việc Nhân đạo quá nửa cầm chắc bại trận trong cuộc chiến Phong Thần.

Khi cuộc chiến Phong Thần còn chưa phân rõ thắng bại, ba vị chủ thần này người nào cũng không dễ dàng quay lại Thần Giới.

Ba vị chủ thần không trở lại, Thần Giới muốn chọn một vị Thần vương có thể khiến chúng thần quy phục quả không dễ dàng.

“Cuộc chiến Phong Thần trên nhân gian còn chưa kết thúc, Thần Giới sẽ không thống nhất, Thần vương mới cũng sẽ không xuất hiện.

” Kiêm Hà nói.

“Cuộc chiến Phong Thần là thế nào?” Thùy Họa hỏi.

Thấy Thùy Họa thật sự đã quên hết tất cả mọi thứ về nhân gian, ngay cả cuộc chiến Phong Thần cũng không biết, trong lòng Kiêm Hà khẽ thở dài một tiếng.

Sau đó liền giải thích cụ thể cho Thùy Họa về sự hỗn loạn của Tam Giới trong nhân gian và nguồn gốc của cuộc chiến Phong Thần.

Khi nói tới Ma đạo, Kiêm Hà cố ý nhìn chằm chằm vào Thùy Họa, đáng tiếc là, Thùy Họa giống như lần đầu tiên nghe thấy Ma đạo, chẳng hề có chút phản ứng nào cả.

“Nói như vậy, sở dĩ Thiên Đạo trù trừ chưa ra tay với chúng ta là bởi vì ông ta bị ràng buộc bởi kiếp nạn nhân quả trong Tam Giới?” Thùy Họa hỏi.

“Không sai.

” Kiêm Hà đáp.

“Nếu như nhất định phải đợi cuộc chiến Phong Thần kết thúc thì Thần Vương mới xuất hiện, như thế Thiên Đạo chẳng phải cũng đã thoát khỏi nhân quả của bản thân rồi sao?”“Đúng là như vậy, vì thế chúng ta không thể cứ tiếp tục đợi mãi.

Một khi Thiên Đạo đã thoát khỏi xiềng xích nhân quả, cho dù Thái Cổ Tam Giới có liên thủ cũng sẽ chỉ lặp lại bi kịch trước kia mà thôi.

”“Ngươi tính làm như thế nào?” Thùy Họa hỏi.

“Ta chuẩn bị tới nhân gian một chuyến, nghĩ cách làm sao trước khi cuộc chiến Phong Thần kết thúc có thể thuyết phục ba vị Chủ Thần trước đây quay lại Thái Cổ Thần Giới, lập nên đội quân báo thù của Thần Giới.

”“Ngươi đã từng tới nhân gian rồi?” Thùy Họa hỏi.

“Ta vốn từ nhân gian mà tới, mà ngài cũng giống ta.

”“Ngươi nói ta cũng từ nhân gian mà tới?”Thùy Họa rơi vào trầm tư, đáng tiếc cô có làm thế nào cũng không thể nhớ nổi.

Hồi lâu sau mới nói: “Chín lần Niết Bàn khiến ta đã quên đi hết thảy, hiện giờ ta chỉ biết mình là Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới, những chuyện khác ta đều không nhớ nữa rồi.

”“Nếu như ngài muốn tìm lại ký ức đã mất, ta có thể giúp ngươi.

” Kiêm Hà nghiêm túc ngước nhìn Thùy Họa, nói.

“Không cần, nếu như tôi đã quên đi, vậy thì vĩnh viễn cũng không cần tìm lại nữa.

” Thùy Họa thờ ơ trả lời.

“Thế nhưng, có một số người không nên bị lãng quên”.

Nghe Thùy Họa nói ra mấy lời vô tình đó, Kiêm Hà xúc động nói.

“Không kẻ nào đáng để Tử Thần khắc ghi suốt đời.

Tất cả những thứ tồn tại đều là huyễn ảnh, tất cả những gì vĩnh cửu rồi cũng bị hủy diệt.

Thế gian vạn vật rực rỡ muôn màu chẳng qua cũng chỉ lừa dối lòng người mà thôi.

”Lúc cô nói câu này, hoa tuyết ngoài trời rơi xuống vô cùng lạnh lẽo.

Băng tuyết không chỉ bao phủ cơ thể của cô, mà còn che cả trái tim cô.

Nghe những lời này, trong mắt Kiêm Hà lấp lánh ánh nước, nhưng cuối cùng cũng không khuyên nhủ thêm nữa.

Có một số người, nếu đã mất đi rồi, sẽ vĩnh viễn không quay lại.

“Sau khi ta đi, phiền Tử Thần bệ hạ chăm sóc đại quân Ma Giới của ta, tránh tay chân Thiên “Ta đồng ý với ngươi.

” Thùy Họa đáp.

Bình Luận (0)
Comment